Diệu Tình cũng cảm thấy biểu cảm của phu nhân nhà mình thoạt nhìn không tốt lắm, lập tức vội vã theo bước nàng trở về, không dám hỏi câu nào.
Về tới Hinh viên, Diệp Ngọc ngồi xuống uống một chén nước mới từ từ bình tĩnh lại.
Nàng nhớ rõ trước kia Quý Duệ từng nói với nàng, tình cảm và dục vọng của đàn ông có thể tách ra, nhìn thế này quả thật không sai.
“Phu nhân,” Diệu Tình giúp nàng rót đầy nước vào chén, dè dặt hỏi, “Có phải người cãi nhau với đại đương gia không? Ngài muốn xử trí Vân Uyển cô nương thế nào?”
Diệp Ngọc lúc này đã lấy lại tinh thần, nàng nhớ tới lời nói của Quý Duệ, không khỏi cười khổ: “Đại nhân sẽ không làm gì Vân Uyển cô nương cả.”
Quý Duệ nói không sai, mấu chốt của chuyện này vẫn nằm ở Quý Ninh, nghĩ đến Quý Ninh, trong lòng Diệp Ngọc hơi chua xót.
“Diệu Tình.” Nàng đột nhiên gọi một tiếng.
Diệu Tình nhanh chóng đáp lại: “Vâng, phu nhân có chuyện gì vậy?”
“Nếu như……” Diệp Ngọc hơi dừng một chút mới tiếp tục hỏi, “Nếu như có một ngày ta muốn rời khỏi tướng phủ, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”
Diệu Tình sửng sốt, môi thị khẽ động, hốc mắt đã đỏ lên: “Phu nhân, người đang nói cái gì vậy, nô tỳ không đi theo người thì còn có thể đi đâu? Nô tỳ……”
Giọng thị nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa.
Diệu Tình kể từ khi có kí ức đã đi theo Diệp Ngọc, Diệp Ngọc vốn là con một, hai người cùng nhau lớn lên, tuy nói là chủ tớ nhưng thực chất lại giống chị em hơn.
Tính tình của Diệp Ngọc rất tốt, nuông chiều thị không biết lớn nhỏ, ở trong phủ cũng tương đương với nửa chủ nhân.
Thị tận mắt chứng kiến Diệp Ngọc từ một đại tiểu thư vô lo vô nghĩ, không chịu nổi chút khổ cực nào, biến thành đại phu nhân phủ Thừa tướng khéo léo ẩn nhẫn, chuyện gì cũng để trong lòng như hiện tại, thị đau lòng hơn bất kì ai.
Vậy nên Diệu Tình cũng ép bản thân trưởng thành theo chủ, thị bắt đầu hiểu được khoảng cách chủ tớ, học được làm thế nào để nhìn sắc mặt người khác, làm thế nào không khiến Diệp Ngọc thêm phiền toái, làm thế nào chăm sóc tốt cho nàng, cho dù trong phủ có phải chịu uất ức cũng đều nuốt vào trong bụng.
Từ một nha đầu không biết lớn nhỏ trở thành Diệu Tình cô cô như bây giờ, thị và Diệp Ngọc nương tựa vào nhau đi đến ngày hôm nay, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được Diệp Ngọc
Diệu Tình mỗi lần nghĩ đến việc có người ở dưới mí mắt bản thân hạ độc Diệp Ngọc suốt mười năm lại thấy lòng đau như cắt.
Thị không có cách nào tưởng tượng được một ngày Diệp Ngọc không còn nữa, mấy ngày nay cũng chỉ có thể trốn tránh hiện thực mà không nghĩ đến vấn đề này, hiện giờ đột nhiên bị Diệp Ngọc hỏi như vậy mới không khống chế được cảm xúc.
Diệp Ngọc cũng không ngờ thị lại phản ứng như thế, cuống quýt kéo nàng ngồi xuống trước mặt: “Được rồi được rồi, ta biết Diệu Tình nhà ta nhất định sẽ đi theo ta, là ta không tốt, lại hỏi chuyện này khiến ngươi đau lòng.”
Diệu Tình lau nước mắt lắc đầu: “Không phải, nô tỳ không trách phu nhân.” Thị chỉ tự trách mình vô dụng mà thôi.
Chẳng cần nhiều lời, Diệp Ngọc đã hiểu được ý của thị, Diệp Ngọc há miệng, nhưng lại không biết phải an ủi như thế, Diệu Tình theo nàng bị nhốt ở thâm viện này hơn hai mươi năm, thậm chí sống chết không chịu gả đi, cho nên vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với thị.
Những ngày tháng cuối cùng này, nàng không muốn để Diệu Tình lãng phí thời gian ở nơi này cùng mình, biết nàng sẽ không chịu rời đi một mình, Diệp Ngọc muốn đưa thị đi theo.
“Trước kia khi ở Diệp phủ, chúng ta còn suốt ngày trốn ra ngoài đấy thôi! Bây giờ ở tướng phủ này chớp mắt đã 20 năm, ta lại muốn ra ngoài ngắm nhìn cuộc sống.” Diệp Ngọc cười, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm.
Diệu Tình đã chỉnh lại cảm xúc: “Cho dù phu nhân muốn làm bất cứ điều gì, nô tỳ đều sẽ đi theo người.” Có điều khi nói xong, thị lại cảm thấy không hợp lý lắm, lời này không giống những điều Diệp Ngọc sẽ nói, “Nhưng phu nhân, nếu như chúng ta đi rồi, thiếu gia phải làm sao bây giờ?”
Diệp Ngọc cười khổ: “Đương nhiên nó sẽ có cuộc sống của chính mình,” cũng đâu đến lượt mình lo lắng? Nàng cảm thấy trong lòng hơi mơ màng, “Diệu Tình à, có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ rằng liệu có phải ta đã quá cố chấp hay không, đứa bé ở bên hai chúng ta vượt qua những ngày tháng ban đầu gian nan nhất, vào lúc sinh ra cũng đã không còn nữa.” Thay vào đó là một Quý Ninh thuộc về người khác.
Diệu Tình lắc đầu: “Phu nhân, một ngày nào đó thiếu gia sẽ hiểu được người thôi.”
“Hiểu ta làm gì?” Diệp Ngọc cười, “Không biết rõ càng tốt hơn với nó.” Nàng đã được nuông chiều từ nhỏ, cho rằng cha mẹ đều nên như thế, hiện giờ lại cảm thấy là bản thân nên buông bỏ rồi.
Tuy nói rằng muốn rời đi nhưng Diệp Ngọc cũng biết, chuyện này khó khăn đến thế nào, chỉ có thể từ từ tính toán.
“Phu nhân?” Viết xong phương thuốc, nói một hồi lâu vẫn không thấy đáp lại, Đoạn Vân Tri nghiêng đầu nhìn qua, trông thấy Diệp Ngọc đang thất thần.
Diệp Ngọc bị chàng gọi, lập tức tỉnh táo trở lại: “Đoạn đại phu viết xong phương thuốc rồi sao?”
“Phải.
Phu nhân có tâm sự gì ư?”
Diệp Ngọc cười cười: “Là nước cờ Đoạn đại phu đi hôm qua quá khó, thật sự khiến ta hơi hao tổn tâm trí.”
Bây giờ bọn họ về mặt nào đó cũng được coi như là bạn đánh cờ, Đoạn Vân Tri rõ ràng biết lời nàng nói hơn nửa là không đáng tin, nhưng trái tim vẫn nhảy lên một nhịp, nghĩ đến lúc người này suy tư về ván cờ nhớ tới mình, trong lòng chàng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Nhưng ngay sau đó, chàng lại nghe thấy tiếng Diệp Ngọc hỏi: “Nếu không mạo muội, không biết ta có thể hỏi một chút, quan hệ giữa Đoạn đại phu và Lâm tướng quân là thế nào?”
Như có một chậu nước lạnh ụp xuống, trái tim Đoạn Vân Tri nháy mắt rơi vào hầm băng.
“Chỉ là……quan hệ chủ tớ.”
“Thì ra là thế, ta còn tưởng Lâm tướng quân có thể mời được ngươi, là bởi vì các ngươi có quan hệ riêng tư.” Nói xong, Diệp Ngọc cũng không bàn luận thêm về đề tài này nữa, như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Sau khi nỗi chua xót ban đầu tan đi, Đoạn Vân Tri lại phát giác ra mấy phần không giống bình thường, chàng biết quan hệ của Diệp Ngọc và Lâm Phong, nếu như không có chuyện gì, Diệp Ngọc chắc chắn sẽ không đột ngột nhắc tới hắn ta.
Chàng còn đang định tìm hiểu thêm điều gì đó, nét mặt Diệp Ngọc đã khôi phục vẻ bình thản không một gợn sóng, khiến chàng cuối cùng không thể nhìn ra cái gì, đành phải từ bỏ.
Sau ngày xem kịch Hà Thủy Dao đã sinh bệnh nặng, Quý Ninh ở bên cạnh chăm sóc ả, nhưng trong lòng còn lưu luyến Diệp Ngọc hôm đó đã bảo vệ mình dưới thân.
Hiện giờ ngẫm lại bản thân lúc ấy bỏ nàng lại, Quý Ninh tức khắc cảm thấy một trận ảo não, đặc biệt sau đó còn nghe được Vân Uyển nói Diệp Ngọc bị thương ở chân, cậu càng thêm áy náy.
Chờ bệnh tình Hà Thủy Dao ổn định, cuối cùng cậu mới có cơ hội, chỉ là trước khi cậu đến Hinh viên đều phải thông qua sự đồng ý của Quý Duệ, Quý Ninh không thể không đi tìm cha của mình.
“Cha.” Quý Ninh thành thật hành lễ, cậu đã nghĩ kĩ lý do thoái thác trong lòng, nếu lần này cha còn phản đối nữa, cậu sẽ tranh luận để tự tìm lấy cơ hội.
Nhưng chuyện bất ngờ là Quý Duệ lần này thế mà không thô bạo cấm cản như lúc trước, mà lẳng lặng trầm mặc nhìn cậu một lúc lâu.
Khi Quý Ninh bị nhìn đến mức cảm thấy bất an, rốt cuộc hắn mới mở miệng: “Nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ làm gì?”
Quý Ninh bị hỏi, nhất thời không kịp phản ứng lại: “Sao ạ?”
Giọng điệu của Quý Duệ không tốt lắm, lặp lại câu nói một lần nữa: “Nếu như ta không đồng ý, ngươi tính làm thế nào, vẫn muốn đi sao?”
Quý Ninh cúi đầu suy tư, một lúc sau thì ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Vâng, con muốn đi, mẫu thân vì con mà bị thương, về tình về lý con đều nên đi thăm.”
“Hừ,” Quý Duệ hừ lạnh, trong giọng nói mang theo chút khinh thường, “Lúc sớm thì làm gì mà không đi?”
Quý Duệ nói khiến mặt Quý Ninh hơi đỏ, rõ ràng là hắn cấm mình tiếp xúc với mẫu thân, nhưng bản thân giờ phút này lại cảm thấy đuối lý, không biết phải phản bác thế nào.
Quý Duệ có vẻ cũng không muốn tiếp tục làm khó cậu nữa, nói xong lời kia thì cúi đầu xem công văn: “Ngươi ra ngoài đi.”
“Con xin cáo lui.” Quý Ninh rời khỏi thư phòng mới phát hiện ra Quý Duệ không hề nói rõ có cho phép cậu đi hay không.
Nghĩ một hồi, Quý Ninh vẫn quyết định nhấc chân đi về phía Hinh viên..