Đoạn Vân Tri ngắt lời Quý Tinh Hoa, khiến cho y không nói nổi câu tiếp theo, miệng cứ há ra như vậy, một lúc lâu sau mới như tìm lại được giọng nói.
“Bệnh nan y….
là có ý gì?”
Đoạn Vân Tri quay mặt đi không nhìn y: “Ý trên mặt chữ.
Ta không chữa được cho nàng, nếu là bình thường, nàng chỉ còn thời gian một năm, có lẽ còn ngắn hơn, cũng có thể dài hơn, chỉ là, cho dù có dài đến đâu cũng không qua nổi một năm rưỡi.”
Chỉ có một mình Đoạn Vân Tri biết, lúc chàng dùng giọng điệu bình đạm không gợn sóng nói ra những lời này, trong lòng như có một thanh kiếm ngắn chém xuống từng nhát một.
Quý Tinh Hoa bất ngờ phản ứng lại, bước vài bước xông lên, đụng đổ mấy chồng sách cũng không để ý.
“Con mẹ nó ngươi nói gì? Cái gì mà chỉ còn một năm thời gian chứ, ngươi không phải thần y sao? Có bệnh nào mà ngươi không thể chữa?”
Quý Tinh Hoa nắm cổ áo Đoạn Vân Tri, giờ phút này phong độ đều vứt ra sau đầu, lý trí y biết đây là đáp án có khả năng nhưng, nhưng lại không thể nào tiếp thu.
Đoạn Vân Tri nhìn người đàn ông trước mặt như một dã thú bị thương đang gào thét, hung ác mà yếu ớt, chàng lạnh nhạt phất tay:
“Ta nói tới đây thôi, nếu ngươi không tin thì tự mình đi hỏi là được.”
Nói xong lập tức quay người, cúi đầu sửa lại chồng sách bị Quý Tinh Hoa đụng trúng.
Quý Tinh Hoa đứng chôn chân tại chỗ cả nửa ngày, chân vừa nhấc lên đã vội vàng chạy ra ngoài.
Đoạn Vân Tri nghe thấy tiếng bước chân y rời đi, động tác trong tay hơi dừng lại, lấy ra từ ống tay áo một tờ giấy chàng giữ lại khi chơi cờ cùng Diệp Ngọc, chàng giữ lại một bản, sau đó chép một bản đưa cho Diệp Ngọc, về sau Diệp Ngọc dường như đã quên mất chuyện này, chưa đi nước cờ tiếp theo, chỉ còn lại một mình mình nhớ nhung.
Quý Tinh Hoa chạy tới Hinh viên, y chỉ có một suy nghĩ, chính là xông tới trước mặt Diệp Ngọc hỏi nàng cho ra nhẽ, xem chuyện này có phải đều là sự thật hay không.
Nhưng đi tới cửa Hinh viên, y lại dừng bước, hỏi xong thì thế nào? Nếu là sự thật, phải làm sao bây giờ?
Quý Tinh Hoa đứng ở đó do dự nửa ngày không dám đi vào, đúng lúc đụng phải Diệu Tình vừa mới từ bên ngoài trở về
“Ơ, nhị đương gia, ngài làm gì ở đây? Sao lại không vào?”
Quý Tinh Hoa hoảng loạn che giấu cảm xúc của bản thân: “Diệu Tình à? Ngươi đi đâu về vậy?”
“Nô tỳ đi làm đồ ăn cho phu nhân,” Diệu Tình cũng không phát hiện y có điều gì bất thường, cười nói, “Gần đây phu nhân ăn uống chẳng ra làm sao, nô tỳ muốn nấu chút đồ ăn người thích.”
Quý Tinh Hoa nghe thấy mấy từ ăn uống không tốt, lòng trở nên hồi hộp: “Thân thể đại tẩu vẫn không ổn sao? Bị bệnh lâu rồi phải không?”
Diêu Tình nghiêm mặt lại, thôi cười.
“Có lẽ là bệnh cũ.
Qua mùa đông chắc sẽ khỏe lại thôi.
Đừng đứng mãi ở đây nói chuyện, mau vào đi.”
Thị cố ý chuyển đề tài, sao Quý Tinh Hoa lại không hiểu chứ, đáp án trong lòng ngày càng rõ ràng, y vội vàng xua tay: “Không cần đâu, ta đột nhiên nhớ ra có việc phải làm, để lần sau lại tới hỏi thăm vậy.”
“Thế sao?” Diệu Tình cũng không nghĩ nhiều, “Vậy nhị đương gia mau đi làm việc đi.”
“Ta đi trước.” Quý Tinh Hoa cố gắng bày ra dáng vẻ bình thường nhất tạm biệt nàng, quay người hốc mắt lập tức đỏ ửng.
Y cứ như mất cảm giác đi lại một hồi lâu, nghĩ lại những ngày tháng đã qua của Diệp Ngọc đột nhiên không thể đi nổi nữa, dứt khoát ngồi xuống lan can bên cạnh hành lang.
Quý Tinh Hoa thật sự thích vị đại tẩu này, kể từ ngày nàng gả tới Quý gia, còn bản thân vẫn là một đứa trẻ.
Khi đó Diệp Ngọc rõ ràng là vui vẻ hay cười, cùng đại ca phu thê ân ái, y cũng không biết vì sao bỗng nhiên trở thành như vậy.
Mà bản thân y, y lại không thể làm gì được cho người đang chịu mọi khổ đau kia, y càng gần gũi với Diệp Ngọc, mâu thuẫn giữa Diệp Ngọc và đại ca càng sâu, mẫu thân cũng sẽ càng làm khó nàng.
Vốn tưởng rằng thế này đã đủ thê thảm, không nghĩ rằng cuối cùng còn xảy ra một chuyện như vậy.
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là cái đạo lý gì thế? Sao lại để chuyện này xảy ra trên người Diệp Ngọc? Quý Tinh Hoa lau khô viền mắt có chút ước át của mình, phẫn hận nghĩ.
Ở bên này, Diệu Tình sau khi y rời đi cũng trở vào phòng, Diệp Ngọc thấy thị bày biện thức ăn, tuy rằng rất đẹp mắt nhưng quả thực không muốn ăn chút nào
Để không khiến Diệu Tình cảm thấy mất mát, nàng cầm lấy đũa miễn cưỡng ăn hai miếng.
“Ngươi nói Tinh Hoa vừa mới tới ư? Sao lại không để nó vào ngồi một chút.” Bởi vì ăn không vào, Diệp Ngọc đành nói chuyện phân tán sự chú ý của thị.
“Nhị đương gia nói ngài có chuyện khác phải làm!” Diệu Tình nghĩ nghĩ, “Cũng không biết là chuyện gì, tâm tình nhìn có vẻ không tốt lắm.”
Diệp Ngọc gật đầu không hỏi lại nữa, ăn thêm hai miếng.
Diệu Tình thấy nàng miễn cưỡng vất vả như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng tiến lên.
“Nếu phu nhân thật sự không ăn được thì thôi vậy, lát nữa nô tỳ làm món khác thử xem.”
Diệp Ngọc thuận thế buông đũa xuống, vốn định nói không cần nhưng lại nghĩ như vậy có lẽ sẽ khiến thị yên tâm, cũng không ngăn cản nữa.
Ngày nào Diệu Tình tìm mọi cách làm những món có thể khiến Diệp Ngọc có hứng thú ăn vài miếng.
Hôm nay, thị đang mang hộp đồ ăn từ bếp tới Hinh viên bỗng gặp phải Hà Thủy Dao cùng một đám người hùng hổ tiến vào.
Diệu Tình vội cúi đầu lùi sang một bên chờ bọn họ đi qua, ai ngờ Hà Thủy Dao lại dừng bước trước mặt thị.
Dù thế nào cũng không phải dáng vẻ vô tình gặp phải, Diệu Tình giấu đi nỗi bất an trong lòng, cung kính hành lễ: “Tham kiến Dao phu nhân.”
Hà Thủy Dao nhìn hộp đồ ăn trong tay thị, cười lạnh vẫy vẫy tay: “Đem nha đầu này về.”
Diệu Tình sửng sốt, dù thị đoán ra đối phương tới đây để vạch lá tìm sâu cũng không ngờ rằng lại quang minh chính đại như vậy.
Đám người hầu vừa nghe thấy mệnh lệnh của Hà Thủy Dao lập tức tiến đến chế trụ Diệu Tình, hộp đồ ăn bị đẩy sang một bên, đồ ăn bên trong rơi ra tung tóe cũng chẳng ai để ý.
“Dao phu nhân, không biết nô tì đã phạm phải lỗi gì khiến người phải hưng sự động chúng như vậy?”
Hà Thủy Dao đưa tay nâng cằm thị: “Lỗi gì, ta đương nhiên sẽ cho ngươi biết.
Chúng ta cùng xem xem, lần này phu nhân nhà ngươi có thể bảo vệ ngươi hay không.”
Diệu Tình cắn môi, có thể bảo vệ hay không thị không biết, cũng không quan tâm, nhưng phu nhân chắc chắn là sẽ không khoanh tay đứng nhìn, như vậy bản thân lại thêm phiền toái cho phu nhân rồi.
Hà Thủy Dao đưa Diệu Tình tới viện của mình, ngồi trên thượng vị uống một ngụm trà mới thong thả ung dung mở miệng với người đang quỳ phía dưới: “Lời đồn đại trong phủ Thừa tướng gần đây không biết ngươi đã nghe thấy chưa, phu nhân nhà các ngươi cùng với tên đại phu kia, rốt cuộc là quan hệ gì? Ngươi tốt nhất hãy thành thật khai báo đi.”
“Phu nhân và Đoạn đại phu là quan hệ trong giữa đại phu với bệnh nhân, nô tỳ không biết phải khai báo cái gì.”
“Điều ta nghe được không phải như vậy.”
Diệu Tình vẫn mang dáng vẻ thẳng thắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ba người thành hổ, nhân ngôn khả úy*, mong rằng Dao phu nhân minh xét.”
*Những lời đồn thổi, gièm pha làm cho người ta sinh ra sự sợ hãi.
“Đương nhiên là phải minh xét, ” Hà Thủy Dao vẫy tay, hai mama già đứng dậy từ trong đám người, “Vả mặt cho ta, đánh đến khi nào nó nói thật mới thôi.”
“Mẹ!” Quý Ninh vội vã chạy vào khiến Hà Thủy Dao cau mày, “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Diệu Tình cô cô đã phạm phải lỗi gì?
Hà Thủy Dao ra sức làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thản: “A Ninh, đây là chuyện hậu viện, con đừng quản.”
Quý Ninh sao có thể mặc kệ: “Mẹ, cho dù có chuyện gì cũng có thể từ từ nói chuyện, không nhất thiết phải dùng hình phạt.”
“Nói con đừng quản thì đừng có quản!” Hà Thủy Dao rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn, lướt qua cậu, ngữ điệu sắc bén, “Thất thần ra đấy làm gì? Vả cho ta!”
“Vâng!” Hai mama già kia nhận được mệnh lệnh, lại tiếp tục động tác vừa rồi.
Diệu Tình biết bản thân hôm nay không tránh được, bèn nhắm mắt không kêu một tiếng, cũng không xin tha.
Tiếng bạt tai vang lên dữ dội, mặt của Diệu Tình đã sưng phồng, Quý Ninh bắt đầu nóng nảy, quỳ xuống bên cạnh Hà Thủy Dao: “Mẹ, ngươi hãy buông tha cho Diệu Tình cô cô đi.”
Hà Thủy Dao thèm nhìn cậu, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại ta là chưởng quản của hậu viện, đối với những lời đồn đại thế này, đương nhiên phải minh xét.”
“Ngươi cũng biết bản thân mình là chưởng quản sao?” Khi giọng nói của Diệp Ngọc truyền đến, tất cả mọi người đang có mặt đều ngẩn ra đến quên cả động tác.
Diệp Ngọc rõ ràng là vội vã chạy tới, búi tóc còn có chút lộn xộn, bước vài bước tới bên cạnh Diệu Tình.
“Phu nhân….” Diệu Tình đối diện với ánh mắt của Diệp Ngọc, cười an ủi nàng, “Nô tỳ không sao.”
Diệp Ngọc tức giận đến nỗi hai tay đều run rẩy, giơ tay cho hai mama già kia một bạt tai, sau đó lại nhìn Hà Thủy Dao: “Hà Thủy Dao, ngươi đừng quên, ta mới là thê, ngươi chẳng qua chỉ là thiếp, vậy mà còn dám đụng đến người của ta.”
Diệp Ngọc không phải một mình tới, nàng đã gặp được Quý Duệ ở ngoài cửa, chỉ là nàng chưa chào hỏi câu nào đã vội vã chạy vào, giờ phút này, Quý Duệ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn vào.
Hà Thủy Dao nghe nàng nói, vẻ mặt vốn căm hờn phẫn uất, nhưng trông thấy Quý Duệ đứng ngoài cửa lại lập tức đổi thành biểu tình tủi thân muốn khóc.
“Đại nhân, ngươi phải làm chủ cho ta!”
Quý Duệ lúc này mới nhấc chân đi vào: “Đây là có chuyện gì?”
Hà Thủy Dao tỏ vẻ ủy khuất: “Thiếp thân chỉ là muốn điều tra mấy lời đồn đại kia cho rõ ràng, hiện tại trong phủ đều đang lan truyền chuyện phu nhân dan díu cùng tên đại phu mới tới, không phải cũng làm tổn hại đến danh dự phu nhân hay sao?”
Ánh mắt Quý Duệ trở nên sắc bén: “Đại phu mới tới?”
“Đại nhân,” Diệu Tình chịu đau mở miệng giải thích, “Đoạn đại phu xem bệnh cho phu nhân chúng ta, hai người tuyệt đối trong sạch.”
“Bệnh gì mà hôm nào cũng tới xem? Lại còn xem lâu như thế?” Hà Thủy Dao phản bác, “Chuyện này thật sự quá đáng ngờ, thiếp thân không thể không tra!”
Quý Duệ dường như vẫn còn ghi hận chuyện ở chùa Vân Am, đối với Diệu Tình cũng chẳng có mấy phần đồng tình, lập tức lạnh nhạt mở miệng: “Vậy tiếp tục đánh tới khi nàng ta nói thật!”
Hà Thủy Dao vui vẻ, nở nụ cười đắc ý: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không nghe thấy lời đại nhân phân phó sao?”
Diệp Ngọc đẩy Diệu Tình ra phía sau, ngữ khí oán hận nhìn hai người: “Quý Duệ, ngươi dám!”
Nàng thật sự tức giận, hỏa khí không ngừng dâng lên, cổ họng xuất hiện một mùi tanh ngọt.
Diệp Ngọc cố áp xuống mùi vị tanh ngọt kia, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, đến đứng cũng không đứng nổi.
“Phu nhân!”
“Mẫu thân!”
“Đại tẩu!”
Diệp Ngọc rơi vào một vòng tay ấm áp, nàng không nhìn rõ người trước mắt, chỉ nghe thấy đối phương đang dùng dụng điệu nghẹn ngào chất vấn Quý Duệ.
“Đại ca! Sao ngươi có thể đối xử với đại tẩu như vậy, ngươi có biết không, có biết hay không….”
Diệp Ngọc lờ mờ biết y muốn nói gì, cố gắng vươn tay muốn bảo y đừng nói tiếp thì trước mắt bỗng tối sầm, rơi vào hôn mê..