“Đúng vậy, cậu ta là quản gia mới của Nguyên soái Tần.
”“Tội cho cậu ta ghê, phải làm việc chung với một đám chó điên.
”Căn cứ bọn họ biết tin đồn Nguyên soái Tần giết ba vị quản gia trước kia đều là giả, nhưng có một sự thật bọn họ đều biết, đó là không có quản gia nào có thể sống chung được Nguyên soái Tần.
“Trông quan hệ giữa cậu ta với đám chó điên đó cũng không tệ.
”Quân nhân căn cứ số 4 nhìn Á Tiếu đang cười cười nói gì đó với Meister: “Không biết vị quản gia này có thể ở trong căn cứ số 6 được bao lâu.
”“Nếu là tôi, chắc không thể ở được hết một ngày.
”Vài người bên cạnh nghe thấy thì cười ha ha, quan hệ giữa hai Nguyên soái của hai căn cứ không được tốt lắm, nên bọn họ rất vui vẻ hóng hớt trò cười bên phía căn cứ đối phương.
Trương Thành đang cười đùa với mọi người thì nhận thấy Renico bên cạnh yên lặng một cách bất thường, trông dáng vẻ người này còn có hơi kỳ lạ.
“Renico, cậu làm sao vậy?”“Đầu tôi có hơi choáng.
”Renico lẩm bẩm trong miệng, có lẽ tối qua không ngủ ngon lắm, khiến cả người anh ta rất khó chịu, thậm chí khiến anh ta có suy nghĩ điên cuồng muốn tháo chiếc kính bảo vệ mắt xuống.
“Hay cậu ra ngoài hóng gió chút nhé?”Trương Thành đề nghị, đúng lúc này tiếng nhạc đám cưới dành cho quân nhân bắt đầu vang lên, tiếng nhạc đột ngột lấn át mất tiếng nói của anh ta, Trương Thành chỉ có thể tiến lại gần nói vào tai Renico: “Ở đây nhiều người lắm, cậu thẩn thận nhé, đừng làm rơi mắt kính bảo vệ mắt đấy.
”“Tôi biết rồi.
”Trương Thành nhìn Renico lảo đảo đứng dậy rồi rời đi, anh ta suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không yên tâm nên giải thích với người bạn ngồi bên cạnh hai câu, rồi định đứng dậy đi tìm Renico, bỗng nhiên trong giây phút đó anh ta nghe thấy một tiếng “cạch”.
Hai mắt Trương Thành trợn to.
Một chiếc mắt kính bảo vệ mắt màu bạc đang nằm lẻ loi trên mặt đất, trông kiểu dáng và màu sắc của nó rất quen thuộc.
Trương Thành rợn tóc gáy, theo bản năng nhìn về phương hướng Renico đang định đi đến, anh ta dồn sức gào to: “Người Cấm Kỵ số BFE06 mất kiểm soát!”Giọng nói của Trương Thành vừa vang lên thì một người đàn ông trung niên cao gầy đứng cách đó mấy mét đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
m nhạc vang lên đã che chắn tất cả.
Sauron và Meister là những người đầu tiên nhận ra bên căn cứ số 4 dường như có gì đó không ổn, bọn họ nhanh chóng đứng dậy“Để anh đi tìm Á Tiếu trước!”Meister nhớ lúc nãy Á Tiếu đã đến khu điểm tâm ngọt.
“Meister, có chuyện gì vậy?”Á Tiếu đứng cách đó không xa cũng lộ vẻ mặt mơ hồ, trên tay cậu còn cầm hai đĩa điểm tâm ngọt, cậu vốn định mau chóng tụ họp với bọn họ, khi đi được hai bước thì cậu bắt đầu chạy chậm về phía trước.
Meister thấy Á Tiếu vẫn bình an không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta định đi tới bên người Á Tiếu thì thấy cậu chạy chậm đến gần vì hoảng loạn mà vướng chân, ngã nhào xuống đất!“Á Tiếu…”Meister có hơi dở khóc dở cười, chưa nói xong hết câu thì ánh mắt anh ta đột nhiên trầm xuống, có một con dao sắc bén cắm trên sàn nhà phía sau Á Tiếu.
Nếu không có cú té ngã lúc nãy, chắc con dao này đã đâm thẳng vào lưng của Á Tiếu rồi.
Meister: …Đệch![Bản edit thuộc về Sam - ].