Hôm Nay Rung Động Vì Em

Bộ phim kết thúc. Kết thúc đoàn viên ở trong mắt các thiếu niên hình như không vừa ý lắm, bọn họ còn không biết cảnh bình bình đạm đạm này có bao nhiêu trân quý nên bên tai phần lớn đều là: "Cứ như vậy á? Cứ như vậy mà kết thúc?"

Diệp Đằng cùng mọi người đi từ rạp chiếu phim ra. Trời đã tối rồi, đường đã lên đèn, xung quanh quảng trường được mọi người vây kín, cột nước suối nhảy múa cùng với ánh đèn đầy màu sắc.

"Chúng ta cũng đi xem!" Diệp Đằng lôi kéo Lâm Mạt chạy về phía trước, Lâm Sơ hiển nhiên không có gì hứng thú, cùng Đào Dã đứng cách đó không xa chờ.

Lâm Sơ đeo cặp sách, xem chừng bên trong có rất nhiều thứ. Đào Dã thấy cậu ấy quay người mở cặp sách ra, có vẻ cậu ấy muốn lấy một quyển sách ra đọc.

Kết quả cậu ấy lấy ra một tấm ảnh, là ảnh cậu ấy và Diệp Đằng tham gia thi đấu, những người đoạt giải đứng ở trên bục chụp ảnh chung.

"Lần thi đó đề rất khó, cô ấy thấp hai điểm so với tôi."

"Cho nên?" Đào Dã nhìn nam sinh vóc dáng cao ráo đứng trước mặt. Đứa trẻ này cũng thật ý tứ, thế nào lại nói một câu không đầu không đuôi liền khoe ra? Còn tự mang đạo cụ. Anh bắt đầu hoài nghi có phải từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều đoạt giải không?

"Tôi không biết cô ấy sai ở đâu, chẳng qua là vừa khéo trừ điểm hơi nặng, cho nên tôi thấy trình độ của cô ấy với tôi là tương đương. Cô ấy có tư duy khác hẳn với người bình thường, hơn nữa lại quyết đoán, bình tĩnh. Sau này cô ấy vào đại học khoa toán học, có khả năng sẽ xuất ngoại, có khi lại trở thành một nhà toán học."

Đào Dã không biết rốt cuộc cậu ấy đang nói gì, tay chống vào lan can phía sau, đầu ngón tay gõ nhẹ: "Thật tốt."

"Cho nên bây giờ cô ấy cần phải hết sức tập trung."

Bốn bỏ lên năm thì chính là: Hồ ly tinh anh tránh Diệp Đằng xa một chút, không được làm chậm trễ việc học tập của cô ấy.

Còn nhà toán học tương lai đang ở phía trước, cùng Lâm Mạt ở bên cạnh suối phun, mặt đầy hưng phấn.

Điện thoại của Diệp Đằng đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra, đối phương truyền đến một trận ồn ào, sau đó là giọng của một

nam sinh: "Alo? Cô là Diệp Đằng à?"

"Tôi là Diệp Đằng, còn cậu à?" Đây là số lạ, cô không biết.

"Thiên nhi, kết nối rồi."

KTV bên kia, Lưu Sướng đưa điện thoại cho Phùng Thiên, cậu ta uống nhiều quá, cả người nằm liệt trên sô pha: "Alo, tóc xoăn nhỏ!"

"Cậu có bệnh? Gọi điện thoại để mắng tôi?" Phùng Thiên có chút xấu hổ, Diệp Đằng cảm thấy không thể hiểu được.

"Tôi..."

Không biết Phùng Thiên nói gì đó, nhạc nước bắt đầu vang, mọi người xung quanh đều kinh hô.

"Cậu nói cái gì!" Diệp Đằng cầm điện thoại, không nghe được gì cả.

"Tôi nói tôi thích cậu, tôi thích cậu!" Phùng Thiên lẩm bẩm, giọng không lớn nhưng cậu ta lại thấy đầu óc choáng váng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, vừa khẩn trương vừa lại khó chịu.

"Wow!" Người xung quanh xem nhạc nước hét toáng lên, không biết là con nhà ai, được bố cho ngồi ở trên vai, nó dùng một chân đá điện thoại của Diệp Đằng vào trong nước...

"Sao tôi lại thích cậu? Cậu hỏi tôi, tôi biết thế nào được. Tính tình cậu chán như vậy, hơi tí là cãi nhau với tôi, lão tử bị cậu chọc cho tức chết rồi! Cậu đối xử với người khác khá tốt, còn với tôi thì... Điều đấy là không được!" Phùng Thiên ôm điện thoại lẩm bẩm, mấy đám huynh đệ xung quanh xem, cười cậu ta thất thố: "Nhưng em lại quá xinh đẹp, vừa nhìn thấy em cười anh lại không tức giận được."

Bọn Lưu sướng rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay, chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Nói như thế nào? Nói như thế nào?" Phùng Thiên đột nhiên không lên tiếng, bọn họ vây đến hỏi dồn dập.

Phùng Thiên say rượu, chớp chớp mắt, điện thoại rơi xuống.

Lưu Sướng chạy nhanh tiếp được, cầm lên đặt bên tai nghe xem, chỉ còn lại âm thanh vội vàng. Cậu ta nhìn mấy đôi mắt trời mong bên cạnh: "Tắt máy."

Diệp Đằng căn bản không nghe thấy cậu ta nói cái gì. Nếu bây giờ cô có đao, đầu tiên là đi liều mạng với Phùng Thiên. Nhạc nước đang bật một bản piano, tâm tình của cô như một đường parabol hoàn mỹ, nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

"Điện thoại của tớ rơi xuống dưới rồi!!!" Diệp Đằng hướng về phía Lâm Mạt.

"A?" Lâm Mạt cúi đầu nhìn nhìn, chính xác là ở trong hồ nước: "Nếu không thì để mua cái khác đi!"

"Không được." Trong đầu của Diệp Đằng chỉ toàn là ảnh lần trước ăn BBQ, đầu óc nháy mắt mất đi năng lực phán đoán: "Không được đâu."

Mọi người xung quanh vốn đang bừng bừng hứng thú xem nhạc nước, mọi người đều chụp ảnh, nói chuyện phiếm đột nhiên hét lên một tiếng.

Đào Dã ngẩng đầu, thấy nhà toán học tương lai trong miệng Lâm Sơ tư duy khác với người bình thường, quyết đoán, lý trí đang lao xuống hồ nước.

Bên này hai người như một trận gió chạy tới. Lâm Sơ do không vận động thường xuyên nên lúc này chạy được hai bước đã thở hổn hển, theo không kịp Đào Dã.

Khi Đào Dã chen được lên Diệp Đằng đã nhặt được điện thoại, ghé vào thành hồ, dùng sức ấn khởi động điện thoại, màn hình lóe sáng một chút rồi lại tối đen.

Anh bế cô ướt đẫm từ dưới nước lên, ngồi lên thành hồ.

"Đằng Đằng, cậu không sao chứ?" Lâm Mạt thấy cô nhảy xuống hồ nước tí nữa lên cơn đau tim.

"Không có việc gì." Thật ra hồ nước cũng không quá sâu, đến ngực của cô. Cô nín thở đi xuống, toàn thân đều ướt.

Người xung quanh mới còn đang xem náo nhiệt lúc này lại bắt đầu nói: "Bệnh tâm thần à!"

Diệp Đằng từ trong đám người đi ra, đến ghế dài bên cạnh. Cô bướng bỉnh mở điện thoại nhưng nó lại không có chút phản ứng nào.

"Có nước vào, phải đem đi sửa một chút. Chỉ vì một cái điện thoại mà làm chuyện này, cô đúng là yêu tiền như mạng." Đào Dã vừa nói vừa giúp cô xem điện thoại.

"Anh thì biết cái gì?" Diệp Đằng đỏ mắt lẩm bẩm: "Anh cái gì cũng không biết."

Diệp Đằng thấy mình dạo gần đây trở nên cảm xúc hóa, không có gì cũng suy nghĩ miên man. Thích anh giống như đi trên vách đá, muốn đi thêm một bước nhưng lại sợ tan xương nát thịt.

"Sau tự dưng lại khóc?" Đào Dã bất đắc dĩ rút khăn giấy đưa cho cô: "Người không biết lại tưởng tôi bắt nạt trẻ con."

"Đằng Đằng, cậu lạnh không?"

Nói vừa dứt lời, Diệp Đằng thật đúng là cảm thấy lạnh, ôm cánh tay hít một hơi. Thật ra cô không có khóc, chỉ là nhìn suối phun nước, có thể là quá bẩn nên có chút không thoải mái: "Điện thoại của tôi vài ngàn, đau lòng."

Đào Dã bị cô chọc cười, thúc giục cô lên xe. Cốp xe của anh có áo khoác, Đào Dã lấy ra, mở cửa xe phía sau khoác áo cho cô. Trên áo khoác có nhàn nhạt mùi của anh, nháy mắt bao vây lấy cô, cơ thể ấm lên không ít.

"Lúc nhảy quyết đoán như vậy, không sợ phải đến bệnh viện tiêm à?"

Vừa nghe đến chữ tiêm, Diệp Đằng cảm thấy mình run run, kéo chặt áo khoác: "Không đến mức đấy đâu."

"Dựa theo nhiệt độ ngoài trời hiện tại, rất có khả năng." Lâm Sơ bình tĩnh kết luận: "Cho nên có thể nói cậu vì một chút xúc động mà phải trả một cái giá đắt."

"Anh!" Lâm Mạt bất đắc dĩ.

"Tôi..." Diệp Đằng muốn phản bác nhưng đột nhiên lại hắt xì một cái, nháy mắt an tĩnh như gà.

Trên đường trở về mọi người đều yên lặng. Diệp Đằng cảm thấy dưới chân mình có nước nhỏ, bản thân giống như cái phễu.

Thật là nhất thất túc thành thiên cổ hận*, một tấm ảnh thôi, không có cũng được, cùng lắm là chụp lén là được. Diệp Đằng hung hăng quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, thấy mình như mất trí.

*Lỡ một bước thành mối hận ngàn năm.

Vốn dĩ muốn đưa Diệp Đằng về trước nhưng cô sợ dáng vẻ này của chính mình khi về lại phải giải thích với Phương Thục Trân, liền kiên trì muốn đến nhà Lâm Mạt trước, tìm bộ quần áo thay tạm rồi Đào Dã đưa cô về.

Trên đường cô đột nhiên nhớ đến anh có thể sẽ rời đi: "Chuyện anh trở về đoàn xe đã được định rồi à?"

"Không có gì thay đổi thì một tháng sau sẽ đi." Đào Dã điều chỉnh lại dáng ngồi một chút.

"Đến đâu vậy?" Diệp Đằng cảm thấy thấp thỏm, hy vọng anh đừng rời khỏi nơi này.

"Thành phố S."

"Ồ." Nơi đó cách ở đây một đêm ngồi tàu. Cô cảm thấy mất mát, dọc theo đường đi không nói lời nào.

Người cô thích sắp rời đi, cô thậm chí còn chưa nói cho anh mình thích anh nhiều đến nhường nào.

Đến nhà, Diệp Đằng ôm áo khoác vào trong ngực: "Tôi mang áo về giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh."

Anh lại nói: "Không cần, cái áo này vốn dĩ cũng không thể nào sạch được."

"..." Diệp Đằng suy nghĩ, nếu mang áo này về, không biết phải giải thích thế nào, nhưng cô lại muốn mang về. Diệp Đằng nhất thời có điểm do dự.

Tóc cô vừa mới sấy khô nên hơi rối hơn so với ngày thường. Mấy sợi tóc xoăn xoăn mềm mại, thoại nhìn giống như kẹo bông gòn.

Có lẽ anh thấy Diệp Đằng vì cái điện thoại mấy ngàn hỏng rồi cho nên không dám về nhà, an ủi mà vỗ vỗ cái kẹo bông.

Diệp Đằng cảm thấy đỉnh đầu có chút ấm áp, lúc anh rũ mắt nhìn về phía cô, cô thấy tim mình như dừng lại, anh xoa đầu cô.

"Đừng sợ, điện thoại tôi sẽ sửa giúp cô, giờ thì về nhà trước đi."

☘️Hết chương 23☘️


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui