Đại Điển đạo lữ của Quỳnh Ngọc Môn có hai nhân vật chính, một người là Tiết Phùng đệ tử của Quỳnh Ngọc chân nhân, người còn lại là Liên Như đệ tử của Kỳ Ngọc chân nhân.
Cả hai người đều bái nhập vào sư môn rất sớm, tu luyện chung từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, cứ như vậy Đại Điển đạo lữ này nước chảy thành sông.
Còn hơn một ngày nữa là đến Đại Điển đạo lữ, Tiết Phùng đi đi lại lại trong phòng của mình, trầm ổn thường ngày không thấy, hấp tấp như mấy đứa nhóc choai choai.
Hắn rót một ly trà lạnh, miễn cưỡng đè dao động xuống đáy lòng.
Sắp rồi, sắp rồi, rất nhanh là có thể nhìn thấy A Như...!Sau này bọn họ có thể bên nhau ngày đêm, từ đây một thể, vĩnh vĩa không chia lìa.
Hắn còn đang nhớ nhung người trong lòng, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn lấy lại tinh thần: "Ai đó?"
Là một giọng nói quen tai, như là của tiểu sư muội nào đó: "Tiết sư huynh ơi Tiết sư huynh!"
Giọng nói vội vàng, Tiết Phùng vừa mở cửa, vừa hỏi: "Sao thế?"
Cửa cửa mở, thần sắc của tiểu sư muội nôn nóng mà sợ hãi: "Tiết sư huynh ơi! Hình như Liên sư tỷ bên kia gặp chuyện gì rồi!"
Vừa nói đến Liên Như, Tiết Phùng lập tức vực dậy tinh thần: "Xảy ra chuyện gì?" Hắn vừa hỏi vừa vội vàng ra khỏi cửa, "Lúc này rồi mà còn gặp chuyện, nghiêm trọng không?"
Vẻ mặt tiểu sư muội hoảng loạn lắc đầu, nói: "Muội không rõ lắm, vừa rồi vừa lúc muội đi ngang qua phòng của Liên sư tỷ, thấy đột nhiên Liên sư tỷ hét lên một tiếng, khiến muội hoảng sợ, muội nhanh chóng chạy lại hỏi tỷ ấy làm sao thế -- Liên sư tỷ không mở cửa, chỉ nói muội nhanh chóng mời Tiết sư huynh qua."
Lúc này Tiết Phùng cũng nhận ra tiểu sư muội này là ai, là một tiểu sư muội từng được Liên Như khen là có thiên phú không tệ.
Hắn bị tiểu sư muội giục đến sốt ruột, người xảy ra chuyện còn là Liên Như, hắn không chút nghi ngờ nói cảm ơn, rồi vội vàng đi mất.
Tiểu sư muội chỉ đi theo hắn vài bước, thấy hắn không chú ý đến mình, liền dần dần chậm bước, cuối cùng đứng bất động tại chỗ.
Nàng ta sâu kín nhìn bóng dáng dần khuất của Tiết Phùng trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười cứng đờ, sau đó nàng ta nâng mắt nhìn xung quanh, đại khái là cẩn thận phân biệt một lát, lại thay đổi hướng đi.
Lại nói Tiết Phùng một đường đến chỗ của Liên Như, dọc đường gặp rất nhiều người, đều không kịp chào hỏi, chỉ vội vàng chạy đến nơi.
Cửa phòng Liên Như đóng chặt, hắn thử gõ vài lần, lại gọi tên Liên Như vài lần, đều không có người đáp lại.
Tiết Phùng cắn răng, mở cửa -- Không mở được, chốt cửa bên trong rơi xuống, hẳn là Liên Như đang ở trong.
Nhưng sao nàng không trả lời?
Tiết Phùng không kịp nghĩ nhiều, kích động linh lực, trực tiếp làm vỡ chốt cửa, đẩy cửa ra, sải bước đến gần phòng -- "A Như?"
Nữ tử nghiêng người ngồi trên giường đột nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt quay đầu: "Phùng? Sao huynh lại đến đây?"
Tiết Phùng thấy nàng rất bình thường, không có bộ dáng to tát gì, trái tim nhấc cao lập tức hạ xuống một nửa, tươi cười nói: "Tiểu sư muội kia của muội đến nói muội gặp chuyện, muốn tìm ta, muội thế nào rồi?"
Hắn đánh giá gương mặt của Liên Như, cảm thấy sắc mặt của đối phương dường như có chút tái nhợt.
Hắn lo lắng nói: "Là cơ thể không thoải mái? Sao sắc mặt muội kém quá vậy?"
Liên Như khẽ cử động, quay người lại.
Không biết có phải là ảo giác của Tiết Phùng hay không, hắn cảm thấy động tác của Liên Như cứng đờ, có loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
"Ngực muội có hơi đau..." Liên Như giơ tay che ngực, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cẩn thận nhìn một cái, tái nhợt này còn lộ ra một luồng tử khí nhàn nhạt.
Tiết Phùng nhận ra có gì đó không ổn, hắn tiến lên hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Liên Như: "Sao tự dưng lại vô cớ đau ngực chứ?"
"Chính là đau..." Liên Như cắn môi, bi ai nhìn hắn, bỗng nhiên nàng giơ tay túm cổ áo của hắn, hung hăng kéo một cái!
Tiếng xé vang lên, là tiếng gấm lụa rách, Tiết Phùng kinh ngạc không kịp tránh quay đầu tránh đi, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Cơ thể Liên Như lung lay sắp ngã, Tiết Phùng tiến lên một tay ôm lấy nàng, dường như sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Cái ôm này, làm Tiết Phùng cảm thấy người trong lòng rất nhẹ, như chỉ còn lại bộ xương, không có chút sức sống nào, mà ngay chỗ ngực...
Có một cái lỗ lớn trống rỗng.
Cái lỗ đó xuyên qua ngực, thậm chí còn có thể thấy cánh tay đang đỡ sau lưng nàng của hắn.
"A Như! A Như!"
Hắn run giọng gọi to, linh lực không được lệnh độ qua cho nàng, như cơ thể Liên Như lập tức lạnh như băng, đôi mắt trống rỗng xám xịt, hiển nhiên là đã chết từ lâu, một sợi khí đen thoát ra khỏi đầu ngón tay của nàng, nhân lúc Tiết Phùng không chú ý, lén lút trốn đi.
Tiết Phùng cứng đờ đối mặt với mọi chuyện, đáy mắt toàn là không thể tin được.
Chợt gặp kinh biến, đại hỉ đột nhiên trở thành đại bi, hắn không cách nào chấp nhận nổi, linh lực hỗn loạn làm vỡ gân mạch, khiến hắn mở miệng, phun ra một ngụm máu.
"Ha..."
Một tiếng cười trào phúng trầm thấp truyền đến từ sau bình phong, Tiết Phùng vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt hắn từng nhìn thấy từ đá Huyễn Tượng, ngay sau đó, hắc y nhân nhẹ nhàng nhảy, nhảy ra ngoài từ cửa sổ mở rộng, lên xuống mấy cái, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chính vào lúc này, Kỳ Ngọc chân nhân cùng một đám đệ tử bị tiểu sư muội lấy lý do "Liên Như xảy ra chuyện" vừa lúc chạy đến, vừa mới đứng vững, mọi người liền nghe thấy tiếng rống đau xé ruột xé gan đầy ý hận vang lên: "Yến Cẩn --!"
Sắc mặt Kỳ Ngọc chân nhân thay đổi, giữ cổ tay của đệ tử bên cạnh, lạnh lùng nói: "Mời chưởng môn đến cấm thất, mau lên!"
.
.
.
.
Trong cấm thất, vẫn là một cảnh yên tĩnh, chỉ có hắc y nhân không có ngũ quan kia là không nói lời nào.
Không có miệng, giọng nói của hắc y nhân như là phát ra từ bụng, rầu rĩ lại nặng nề, tuy không nghe rõ lắm, nhưng vẫn nghe được là hắn đang bắt chước giọng điệu của Yến Cẩn.
"Sư tôn, lâu rồi không gặp."
Thẩm Tri Huyền khẽ híp mắt: "Ta chỉ có một đồ nhi, ngươi là quái vật nơi nào, cũng dám thuận miệng gọi bậy?"
Hắc y nhân không để ý tới lời y nói, chỉ lo chậm rãi nói: "Sư tôn, đồ nhi đến cứu người..."
Hắn nhích sang một bên, nhường đường ra cho y.
Thẩm Tri Huyền thoáng cảm ứng được, phát hiện cấm chế của cấm thất, tuy rằng không hoàn toàn được giải trừ, nhưng truyền tin liên hệ của cấm chế, lại bị cắt đứt –– Hay nói cách khác, cho dù bây giờ bọn họ có dùng bạo lực phá cấm chế này, thì cũng sẽ chẳng có ai biết được.
Tâm niệm của Thẩm Tri Huyền vừa động, còn chưa kịp quyết định, thì dường như hắc y nhân kia nghe được tín hiệu gì, bỗng nhiên xoay người, nhấc chân chạy!
Thoạt nhìn thì hắn đờ đẫn như người gỗ, nhưng lại chạy rất nhanh, lại dường như quen thuộc nơi này, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Tri Huyền khẽ hừ nột tiếng, không chút do dự nắm lấy tay Yến Cẩn, mượn tay Yến Cẩn rút trường kiếm của hắn ra, kiếm khí lạnh lẽo phá vỡ cấm chế tạo thành một lỗ hổng, vạt áo của y bay phần phật, đuổi theo nhanh như bay.
Bọn họ vừa rồi khỏi, Quỳnh Ngọc chân nhân liền mang người đến cấm thất, nhìn cấm chế bị hỏng, sắc mặt của Quỳnh Ngọc chân nhân khó coi tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai từ: "—— Yến Cẩn!"
Ông ta lạnh giọng: "Thù này không đội trời chung, Quỳnh Ngọc Môn ta, quyết không cùng tồn tới với ngươi!"
Động tĩnh trong cấm thất, hai người Thẩm Tri Huyền cũng không biết, hai người đuổi theo hắc y nhân, theo hắn rẽ Đông ngoặt Tây, trong lúc vô tình, vậy mà đã đi vòng đường nhỏ rời khỏi địa bàn của Quỳnh Ngọc Môn, đuổi tới một nơi hẻo lánh.
Thẩm Tri Huyền thoáng cảm thấy không đúng, y dừng chân, hít sâu một hơi: "A Cẩn chém hắn!"
Trước giờ Yến Cẩn đối với mệnh lệnh của Thẩm Tri Huyền luôn là ra tay nhanh hơn nghĩ, Thẩm Tri Huyền vừa nói, hắn liền rút kiếm không chút do dự, lấy sức lực đủ để chém nát tảng đá hung hăng chém cho hắc y nhân một phát!
Hắc y nhân trước sau luôn cách bọn họ ba trượng bỗng nhiên dừng lại, giây lát sau vỡ thành bột mịn.
Thẩm Tri Huyền: "......"
Nhát chém này cũng...!ác quá rồi đó.
Y đi qua vài bước, chóp mũi thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Vẻ mặt Thẩm Tri Huyền nghiêm trọng một chút, nửa ngồi xổm xuống, ngắt một cái lá.
Cái lá vốn dĩ xanh biếc, lúc này phủ một lớp vụn bột phấn, giống như tro tàn dính trên cái lá đuổi theo "A Lận", đều cùng là từ một vật.
"Rối gỗ..." Thẩm Tri Huyền cắn răng, "E là đã bị lừa, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi."
Có người dùng rối gỗ giả làm người lừa bọn họ rời khỏi Quỳnh Ngọc Môn, thế thì dù cho Quỳnh Ngọc Môn có xảy ra chuyện gì, thì mấy cái tai họa đó đều sẽ đổ lên đầu bọn họ...
Thẩm Tri Huyền đang định nói gì đó, bỗng nhiên thần sắc Yến Cẩn nghiêm trọng, giơ tay chộp khoảng không một cái, một sợi khí đen to bằng ngón tay, bị bắt lên từ trong vũng bùn đen kịt, như cá rời nước, liều mạng mà giãy dụa.
Thẩm Tri Huyền không chút nghĩ ngợi bấm tay niệm pháp quyết công kích lên người khí đen: "Ngược dòng về nguồn!"
Một đường ánh sáng trắng hòa vào khí đen, Yến Cẩn thả lỏng tay, khí đen đó lập tức bay vụt về hướng nào đó nhanh như chớp.
Bọn họ cũng may, ngọn nguồn của khí đen này cách đó không xa, không quá một khắc tìm kiếm —— Khí đen vui sướng nhào lên người hắc y nhân có gương mặt của Yến Cẩn, Thẩm Tri Huyền vừa hay đối diện với hắc y nhân.
Thẩm Tri Huyền nói: "A Cẩn lại chém hắn! Từ từ, dùng lực nhẹ thôi ——"
Hắc y nhân vừa nghe thấy giọng của y, cả người chấn động, tức khắc xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn ban nãy rất nhiều.
Nhưng hắn có nhanh, cũng không nhanh bằng kiếm của Yến Cẩn.
Yến Cẩn một kiếm cản đường đi của hắn, hai kiếm ép hắn xoay người, ba kiếm...!Thẩm Tri Huyền khẽ tay đoạt kiếm của hắn, không chút lưu tình chém về phía hắc y nhân một chém: "Tiểu nhân không dám gặp người, ai cho ngươi dùng gương mặt này!"
Máu tươi văng khắp nơi, mặt nạ được chế tạo cẩn thận tan thành khói, bay đi bốn phía, lộ ra gương mặt rất lâu chưa gặp lại.
"—— Nghiêm Thâm?" Thẩm Tri Huyền có hơi kinh ngạc, "Ngươi vẫn chưa chết sao?"
Hắc y nhân có gương mặt Yến Cẩn, chính là Nghiêm Thâm bị Yến Cẩn cắt đứt gân mạch trên đại hội thí kiếm!
Thẩm Tri Huyền sắp quên nhân vật này, y biết tay chân Nghiêm Thâm không quá sạch sẽ, đã làm những chuyện đó, tám phần là có người quạt gió thêm củi, nhưng y vẫn luôn cho rằng, Nghiêm Thâm bị đứt linh căn lại không có giá trị lợi dụng, nên bị vứt bỏ mới đúng —— Không đúng.
Bộ dáng chạy nhanh như bay này của Nghiêm Thâm, đâu có giống như là đã bị phế linh căn, đây là bộ dáng cả người đầy linh lực mà?
Thẩm Tri Huyền triệu trường kiếm Sương Hồi của mình ra, nghiêng nghiêng chỉ Nghiêm Thâm.
Thân kiếm khẽ run, hiển nhiên là cảm nhận được ma khí gần trong gang tấc, đang không ngừng hưng phấn.
—— Hắn nhập ma.
Mặt Nghiêm Thâm máu tươi đầm đìa, có vô số miệng vết thương chéo ngang, có mới có cũ, chồng chất đè lên nhau, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cười khẩy nói: "Sư tôn, lâu rồi không gặp, ngài đối xử với đồ nhi của mình như vậy sao?"
Thẩm Tri Huyền nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Ngươi đã bị ta trục xuất khỏi môn hạ từ lâu, một tiếng sư tôn này, ta đảm đương không nổi.
Ta chỉ có một đồ nhi duy nhất, đó là Yến Cẩn."
Nghiêm Thâm nhìn y, nở nụ cười quái đản, khi cười sẽ tác động đến vết sẹo trên mặt, làm hắn thoạt nhìn rất đáng sợ: "Sư tôn đối xử với Yến sư huynh thật tốt.
Chỉ là không biết phần tốt này, xuất phát từ thầy đối với trò giỏi, hay là xuất phát từ nguyên nhân dơ bẩn không cách nào nói ra được đây?"
Đáy mắt của hắn tràn đầy ác ý, như muốn tìm cách tạo ra ngăn cách và thương tích giữa hai người, hắn độc ác mở miệng, phun ra từng thanh đao: "Sư tôn à, người đã từng là trời quang trăng sáng, giờ cũng muốn thông đồng làm bậy với tên Yến Cẩn dơ bẩn như chuột đồng bước ra từ cống ngầm này ư?"
Nháy mắt khí thế của Yến Cẩn trầm xuống.
Vốn dĩ Thẩm Tri Huyền không định nói nhảm với Nghiêm Thâm, cảm nhận được áp suất khác thường của người bên cạnh, y nhướng mày, Sương Hồi nhẹ nhàng chấm lên mặt đất.
Bỗng chốc có một luồng kiếm khí lạnh băng quấn lên người Nghiêm Thâm, nhanh chóng ăn mòn vào mạch máu của hắn, nháy mắt đông lạnh máu tươi chảy xuôi thành băng.
Nghiêm Thâm đau đớn hét lên một tiếng, chợt yết hầu cũng bị đông cứng không cách nào nói ra tiếng, hắn chỉ có thể mang theo hận ý điên cuồng, nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền không chút lảng tránh nhìn lại, thong thả ung dung mở miệng: "Ban đầu, ta lười nói nhảm với ngươi, nhưng ngươi đã hiểu lầm sâu như vậy thì...!Ta cảm thấy vẫn cần phải nói chuyện với ngươi."
Y khẽ khom người, ánh sáng mặt trời phản chiếu nơi đáy mắt lưu chuyển, giọng nói mềm mại: "Ta rất tốt, Yến Cẩn cũng rất tốt, không có nguyên nhân gì dơ bẩn không thể nói ra cả, chỉ đơn giản là tình cảm vô cùng tốt đẹp lại chân thành tha thiết mà thôi, bọn ta rất quý trọng lẫn nhau.
Đáng tiếc là đời này ngươi sẽ không bao giờ có được —— Có hơi đáng thương, nhưng ngươi đáng bị thế."
Thẩm Tri Huyền nhàn nhạt nói: "Nghiêm Thâm, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi đi, như con rệp co quắp nơi góc tường, chật vật cực kỳ."
Thẩm Tri Huyền rất ít khi dùng giọng điệu trào phúng này để nói chuyện, nhưng thật sự là Nghiêm Thâm nói quá khó nghe, đừng nói là Yến Cẩn nghe xong sẽ khó chịu, đến y nghe xong mà còn khó chịu cả người, nhịn không được đáp trả hắn.
Vốn dĩ y cảm thấy Yến Cẩn lo được lo mất đoạn tình cảm này, có lẽ là bởi vì khi còn nhỏ Yến Cẩn đã chịu quá nhiều khổ sở.
Y vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Yến Cẩn, vất vả lắm mới dỗ hắn vui được một chút, nếu lại bị con rệp Nghiêm Thâm này phá...
Thẩm Tri Huyền cảm thấy có lẽ y sẽ muốn giết người.
Hiển nhiên là Nghiêm Thâm không đoán được Thẩm Tri Huyền sẽ che giấu khinh thường, cứ vậy mà thẳng thắn nói tất cả, hắn khò khè thở hổn hển, cảm thấy phổi lạnh lẽo một mảnh, không cam lòng và chán ghét càn quét cả người hắn, hắn khó nhọc giãy dụa, dùng hết sức lực, rốt cuộc cũng nói ra mấy chữ vụn vặt: "Phi...!phi! Hắn...!hắn thì tốt gì chứ..."
Nghiêm Thâm sặc ra một ngụm máu và vụn băng, âm tuyến vẫn khó nghe, nhưng lời cuối lại có chút trôi chảy: "Sư tôn, ta xuất thân bình thường, cho nên nỗ lực đến mấy cũng không lọt vào mắt xanh của người, nhưng...!Khụ khụ..."
"Nhưng người nào biết, thật ra Yến Cẩn hắn cũng chỉ là một ——"