Nghe vậy, Vũ Vi hơi ngẩn ra.
Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Vũ Vi chết như thế nào?"
"Là…" Ánh mắt đầy nước mắt của Vũ Vi chợt dời đi, lúc này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn y.
Chính xác hơn mà nói, là phụ nương trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Vũ Vi nghẹn lời, nói: "…Là ta gϊếŧ."
Nghe vậy, phụ nương hoàn toàn không còn khí lực, lập tức ngồi bệt trên mặt đất, vuốt ngực thở hổn hển.
"Vì sao?" Lãnh Ly Tuyên hỏi tiếp.
Phụ nương bỗng dưng nhìn nàng, chờ đợi đáp án, chỉ là cảm xúc trong ánh mắt kia quá mức phức tạp, phẫn hận, nghi ngờ, còn có một tia thương hại xen lẫn, cùng nhau tra tấn nàng.
Nàng nói: "Ba năm trước, trời mưa to, cô ta bị tảng đá rơi xuống núi đè lên, không thể di chuyển, hôn mê bất tỉnh.
Mà lúc ấy đạo hạnh của ta không đủ, lại muốn làm người, liền nhân cơ hội...!chiếm cơ thể của cô ta, và chen vào linh hồn của cô ta, trở thành cô ta."
Phụ nương nhìn người mình gọi là "con" ba năm, sắc mặt phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Thì ra đứa con gái của mình đã chết từ ba năm trước! Đau đớn rũ ngực xuống.
Lãnh Ly Tuyên hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi giả mạo Vũ Vi, ở lại đây có mục đích gì?"
"Ta… ta không có mục đích gì, ta chỉ… chỉ…" Nhìn phụ nương đau khổ không chịu nổi, nhất thời nghẹn lời, thương tâm quay đầu đi.
"Thân thể này không thuộc về ngươi, ngươi nên biết.
Ta sẽ đưa ngươi trở lại nguyên hình." Nói xong, Lãnh Ly Tuyên muốn rút kiếm ra khỏi vỏ.
Phụ nương thấy vậy vội vàng nói: "Không, dừng lại! Ngài không thể làm hại Vũ Vi của ta!"
Lãnh Ly Tuyên nói: "Cô ta là yêu, không phải Vũ Vi của bà, con của bà đã chết, là do cô ta gϊếŧ, như vậy cũng không có gì sao?"
"Nhưng… nhưng… tuy là như thế, nhưng nó cũng là con ta, chúng ta đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, ta vẫn không đành lòng… Ngài đừng làm tổn thương nó!" Phụ nương đau đớn rơi nước mắt.
Mà Lãnh Ly Tuyên năm đó, trong mắt chỉ có thị phi, trong lòng chỉ có chính nghĩa, căn bản không cảm nhận được tình cảm giữa bọn họ.
Một lòng một mực vẫn đưa nàng trở về nguyên hình.
Phụ nương hoảng sợ vạn phần nhìn đứa con của mình biến thành một linh chi, ngồi trên mặt đất thật lâu không thể tiếp nhận.
Dưới bi thống, cầm lấy mảnh vỡ của một cái chén, thế mà lại tự sát ở trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Đây là kết cục Lãnh Ly Tuyên bất luận thế nào cũng không nghĩ tới.
Y vốn định nâng đỡ chính nghĩa, lại không ngờ rằng, lại bởi vậy mà dẫn đến người vô tội mất mạng.
Y tự biết mình cố chấp hại chết hai mẹ con.
Nếu không phải bởi vì mình, bọn họ lúc này hẳn là vẫn có thể nói có thể cười, sau đó tiếp tục cuộc sống vui vẻ hòa thuận.
Từ đó, chuyện này liền trở thành một khúc mắc của Lãnh Ly Tuyên, làm y áy náy cả đời.
Sau khi sống lại, y quyết định nhắm mắt làm ngơ, nếu có thể, y muốn bù đắp cho những sai lầm của mình.
Giờ phút này, Lãnh Ly Tuyên buông tay Vũ Vi ra, từ trong tay áo càn khôn lấy ra một đóa tuyết liên ngũ sắc cho nàng.
"Đây là… Đây là tuyết liên ngũ sắc?!" Vũ Vi kinh ngạc.
Tuyết liên ngũ sắc, loài quý giá ngàn năm mới nở hoa một lần, có thể giải tất cả độc tính trên thế gian, đối với vết thương sâu có năng lực khép lại rất lớn.
Khó khăn nhất là nó thường sinh trưởng ở những nơi cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ khó gặp, người bình thường chỉ nghe nói qua nó, còn chưa từng nhìn thấy, lại có người từng có được nó.
Vũ Vi nhìn tuyết liên ngũ sắc tản ra hào quang chói mắt này, trong mắt tràn đầy khát vọng, trong lòng nàng nhất thời cảm kích vạn phần.
Nhưng nhớ tới lời mẹ thường dạy mình có đạo, liền lộ vẻ khó xử: "Cái này… ta không thể nhận."
"Chẳng lẽ cô còn muốn dùng máu của mình để kéo dài tuổi thọ của bà ấy sao? Cô có bao nhiêu máu để dùng?" Lãnh Ly Tuyên nói.
Vũ Vi hoảng sợ nhìn y: "Ngài… Làm sao ngài biết?"
Lãnh Ly Tuyên không trả lời, chỉ an ủi nàng: "Không cần để ý, chỗ này của ta còn có một đóa, mau đem nó nấu chữa bệnh cho mẹ của cô đi."
Vũ Vi đôi mắt to vòng quanh Lãnh Ly Tuyên, không ngừng xoay chuyển, dường như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng thủy chung vẫn không hỏi ra miệng.
Nghĩ đến bệnh tình của mẹ không thể trì hoãn thêm nữa, lập tức nhận lấy tuyết liên ngũ sắc, thật cẩn thận bỏ vào trong thuốc nấu.
Nước thuốc bỗng dưng từ màu nâu xám thật đậm biến thành màu đỏ nhàn nhạt, Vũ Vi vui vẻ nói: "Là tuyết liên ngũ sắc, thật tốt quá!" Nàng cũng đã từng tìm tuyết liên ngũ sắc, cho nên tác dụng đối với nó cùng với cách phân biệt, so với người bình thường phải nghiên cứu càng sâu, tuyết liên ngũ sắc vào nước sẽ biến thành màu đỏ nhạt, điều ấy nàng biết.
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt, như hiểu rõ được một tâm sự.
Thấy Lãnh Ly Tuyên xoay người muốn đi, nàng bỗng dưng quay đầu lại, ấp úng lắp bắp hỏi: "Cái kia, lời ngài vừa nói… làm sao ngài biết, ta dùng máu để chữa bệnh cho mẹ? Ngài… ngài sẽ nói với mẹ ta chứ?"
Vũ Vi đôi mắt không ngừng nhìn lướt qua trên mặt Lãnh Ly Tuyên, dường như muốn từ trên khuôn mặt kia tìm kiếm một ít đáp án.
Thế nhưng rất bất hạnh, Lãnh Ly Tuyên lúc này chỉ là mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, trong mắt càng khiến cho người ta nhìn không ra bất cứ thứ gì.
Vũ Vi yên lặng thở dài.
Từ khi nàng dùng bộ da này, trở thành con của phụ nương những năm gần đây, hai người tuy rằng sống một cuộc sống rất mộc mạc lại nghèo khó, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.
Nàng cảm nhận được niềm vui của người khác, nàng không muốn mất niềm vui này, càng không muốn rời khỏi phụ nương.
Mà các loại biểu hiện của Lãnh Ly Tuyên, tất cả đều tỏ vẻ, hiển nhiên đã biết thân phận của nàng, nàng lo lắng…
Kỳ thật Lãnh Ly Tuyên biết nàng đang lo lắng cái gì, cũng biết nàng chỉ thổ lộ một nửa, đối với mình vẫn có lòng phòng bị.
Nhưng y không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện, càng không muốn tiết lộ chuyện mình được sống lại.
Vũ Vi bên này còn đang trong lúc thấp thỏm, liền nghe Lãnh Ly Tuyên nói: "Ờ, ta vừa rồi...!Ta đã nói cái sao?" Y dự định lựa chọn mình quên đi chuyện vừa rồi, dùng để triệt tiêu nghi ngờ trong lòng Vũ Vi.
Vũ Vi nghe vậy, hơi ngẩn ra.
Thái độ Lãnh Ly Tuyên khiến nàng có chút không biết làm sao, sờ không ra đầu mối.
Lãnh Ly Tuyên thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, cười cười nói, "Chuyên tâm nấu thuốc đi, mẹ cô uống xong sẽ tốt lên thôi."
Vũ Vi lúc này mới phản ứng lại, thầm nghĩ, y đây là tính coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau đó mỉm cười, thật lòng nói: "Đa tạ."
Lãnh Ly Tuyên thấy nàng hiểu ý của mình, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười, nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, ở góc rẽ lại đụng phải Nam Cung Thiếu Uyên.
Lãnh Ly Tuyên hơi ngẩn ra.
Tiểu tử này không phải nghe thấy hết rồi chứ.
Không đợi Lãnh Ly Tuyên mở lời, Nam Cung Thiếu Uyên liền giơ ấm trà trong tay lên, mỉm cười: "Hết nước trà, ta đến phòng bếp xem còn nước nóng hay không." Dừng một chút, lại nói, "Thuận tiện nhìn xem có cần giúp gì hay không."
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn một cái, cũng nhìn không ra cái gì khác, lắc đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Vậy ta đi châm chút nước nóng về." Lắc mình từ phía bên kia, đi vào.
Lãnh Ly Tuyên cũng không lập tức rời đi mà đứng đó chờ đợi, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Nước trà đã uống hết rồi, không biết còn nước nóng hay không?"
"Còn, thật ngại quá, phiền huynh đi một chuyến."
"Không phiền, hẳn là chúng ta làm phiền cô."
"Ta sẽ giúp huynh pha một ấm mới."
"Đa tạ."
"…"
Thôi, mặc kệ, nghe được cũng không có gì đáng ngại, Lãnh Ly Tuyên phủ phủ tay áo, rời đi.
Thừa dịp Vũ Vi phan trà, sắc mặt Nam Cung Thiếu Uyên biến đổi, nhìn về phía Lãnh Ly Tuyên rời đi, sau đó cúi đầu hơi nhếch khoé môi.
Lúc này, phụ nương đã từ trên giường đứng lên, ngồi trên ghế gỗ, thấy Lãnh Ly Tuyên tiến vào, cười cười, nói: "Vũ Vi có gây thêm phiền hà cho các vị không, nếu thêm phiền hà, các vị đừng để ý, nó còn nhỏ, dễ phạm lỗi."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Thẩm nghiêm trọng rồi, là chúng ta gây thêm phiền hà cho hai người mới đúng."
Phụ nương lắc đầu, cười nói: "Chỉ là ở nhờ mà thôi, nói cái gì phiền hà với không phiền hà.
Nó không gây rắc rối cho ngài ta liền yên tâm."
Dừng một chút, bà lại nói: "Từ ba năm trước, trí nhớ của Vũ Vi đã giảm xuống, thường quên đồ đạc của mình đặt ở đâu, lượng cơm cũng nhiều hơn trước, nhưng không thấy mập mà đâu hết." Mặc dù bà ghét bỏ nói như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười, giống như là cùng người khác chia sẻ chuyện thú vị của mình, dí dỏm nói chuyện.
Lãnh Ly Tuyên cười cười: "Cô nương mà, đều không thích mập mạp."
Phụ nương nghe vậy thì cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng vậy, khi ta còn trẻ, chính là không chịu thành thành thật thật ăn cơm, là vì sợ mập ra.
Chẳng qua, bây giờ già rồi, không để ý nữa, trong mắt tất cả đều là con cái."
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên hơi ngẩn người.
Phụ nương lại nói: "Có phải ngài từng học y thuật không?"
Lãnh Ly Tuyên chỉ cười, đáp: "Hiểu được một chút."
Phụ nương dường như là mất mát cười, lẩm bẩm: "Hiểu một chút sao, vậy bệnh này của ta có phải sẽ không tốt hay không, ta còn muốn ở cùng Vũ Vi thêm vài năm nữa."
Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn phụ nương một cái, không đợi đáp lời, liền nghe được tiếng bước chân của một người, càng ngày càng gần.
Giây lát, Nam Cung Thiếu Uyên đi vào, hỏi: "Nói gì thế?" Nói xong, hắn liền ngồi xuống.
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt trả lời: "Không có gì, tán gẫu thôi."
Nam Cung Thiếu Uyên "Ồ" một tiếng, sau đó rót hai ly trà, đẩy cho hai người: "Đây là trà mới Vũ Vi vừa hái hôm nay, không biết là loại gì, nếm thử xem."
Phụ nương lập tức cười, uống một ngụm, nói: "Ồ… Lần này là ngọt."
Lãnh Ly Tuyên cũng uống một ngụm, loại này ngọt, không phải kiểu ngọt sắc như đường, mà là ngọt thanh, hương vị dễ chịu.
Y đặt ly trà xuống và nói, "Lần này? Thẩm còn uống qua hương vị gì?"
Phụ nương lập tức bày ra bộ dạng xem nhẹ cảm giác tang thương của nhân sinh, nói: "Chua ngọt đắng cay mặn đều đã uống qua, đặc biệt ngon, nhưng có chút khó nuốt, cái gì cũng có.
Vũ Vi đã thu thập những thứ kỳ quái này trở về." Nói xong, phụ nương cười ha ha.
Lãnh Ly Tuyên đoán, Vũ Vi cũng không phải thích thu thập hương vị độc đáo của trà này.
Chỉ sợ những cái đó cũng đều không phải trà, mà là thảo dược.
Vì nếm thử các loại thảo dược có thể giúp ích cho bệnh tật người lớn tuổi.
Về phần vì sao không nói cho phụ nương, đại khái là sợ bà suy nghĩ nhiều chăng.