"Kiều Cư Phong vì sao có nhiều đệ tử như vậy, người khác không biết, Lãnh Tông sư huynh cũng không biết sao? Phàm là huynh có thể nhận mấy chục đệ tử, ta cũng không cần mỗi ngày đều bận rộn như thế.
Huynh giỏi lắm! Lại nhét cho ta một người nữa!" Du Đồng Phương một chút cũng không khách khí nói.
"Lời cũng không thể nói lung tung, ta không phải nể tình huynh muốn nhận đồ đệ, muốn bổ sung cho huynh một người sao?" Lãnh Ly Tuyên rót một ly trà, đẩy đến trước mặt hắn nói, tận tình khuyên bảo nói, "Ta đây cũng là có lòng tốt."
Du Đồng Phương: "…"
Khuôn mặt Du Đồng Phương hơi co giật, giận sôi máu nói: "Vậy cũng phải xem là ai chứ! Nếu là như Nam Cung Thiếu Uyên, huynh có thu nhận cho ta mười người ta cũng sẽ không nói một lời, ngược lại còn sẽ vô cùng cảm kích huynh.
Nhưng Ngôn Dương Băng thì khác! Mười Ngôn Dương Băng cũng không bằng một Nam Cung Thiếu Uyên!"
"Vô cùng cảm kích? Ta đây tặng Ngôn Dương Băng cho huynh, huynh nên cảm kích ta vài phần?" Lãnh Ly Tuyên trêu ghẹo nói.
"Vài phần!" Du Đồng Phương lạnh lùng nói.
Lãnh Ly Tuyên không còn lời nào để nói.
Không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Chưởng môn để huynh thu nhận chứng tỏ ông ấy coi trọng huynh, Hoa Linh phái chúng ta nhiều người như vậy, nhưng chưởng môn hết lần này tới lần khác chọn huynh, điều này chứng tỏ…" Lãnh Ly Tuyên không tiếp tục nữa, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Lấy ra một bàn cờ nói: "Cùng huynh đánh một ván, việc này coi như qua đi, về sau đừng nhắc lại nữa."
Du Đồng Phương ha ha cười nói: "Sớm làm như vậy không phải được rồi sao, một hai phải đấu khẩu với ta… Hai ván!"
Lãnh Ly Tuyên thở dài, ngay sau đó gật gật đầu.
Du Đồng Phương vẻ mặt hưng phấn hoạt động gân cốt, tư thế như muốn đại chiến một hồi.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, chỉ cười.
Vừa mới bắt đầu, Du Đồng Phương vẫn một bộ dạng thành thạo, dần dần bắt đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt càng thêm khẩn trương cùng bất an.
Du Đồng Phương trong tay cầm một quân cờ, dường như đang do dự không quyết định, hắn chậm rãi hạ quân cờ xuống, đợi khi quân cờ sắp đặt xuống, chợt dừng lại, rồi sau đó nhìn lướt qua Lãnh Ly Tuyên, dường như muốn từ trên mặt y nhìn ra sơ hở gì đó.
Hắn lại giở trò cũ, nhưng thật đáng tiếc, Lãnh Ly Tuyên từ đầu đến cuối đều làm dáng vẻ rất nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt, thật sự là nhìn không ra có sơ hở gì.
Thường xuyên qua lại, chính hắn ngược lại càng khẩn trương.
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Thu hồi mánh khóe kia của huynh lại đi, ta còn không hiểu huynh sao?"
Du Đồng Phương bỗng dưng khẩn trương hơn, dường như tính toán trong lòng bị người chọc thủng, chột dạ, nói: "Ai nói ta đang nhìn huynh…" Dừng một chút, chỉ vào bàn cờ nói, "Ta đang nhìn cờ, nhìn cờ nha."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Có nhìn ra cái gì không?"
Du Đồng Phương mạnh miệng nói: "Có chớ, đương nhiên đã nhìn ra."
Lãnh Ly Tuyên ngó hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy sao? Vậy mời huynh mau hạ cờ đi, đã nửa canh giờ rồi."
Nghe thế, Du Đồng Phương líu lưỡi: "Nào có lâu như vậy, nhiều lắm… nhiều lắm thì chỉ một chén trà nhỏ thôi."
Lãnh Ly Tuyên bật cười, nói: "Huynh còn biết huynh đã nghĩ lâu như vậy à." Rồi sau đó tán thành gật đầu.
Du Đồng Phương làm bộ không nhìn thấy, sau đó trừng mắt nhìn quân cờ trên bàn, thật lâu sau, nhân lúc Lãnh Ly Tuyên lơ là, hạ xuống một quân cờ.
Lãnh Ly Tuyên chậc một cái.
Du Đồng Phương cho rằng quân cờ kia của mình hạ được chỗ tốt, chặn đường của y, có chút vui vẻ.
Cho đến khi Lãnh Ly Tuyên thong thả ung dung đặt xuống một quân cờ, Du Đồng Phương ngơ ngẩn.
Cục diện nghiễm nhiên là Lãnh Ly Tuyên thắng.
Du Đồng Phương nói: "Thêm… Thêm một ván nữa, ván này không tính."
Lãnh Ly Tuyên lại đánh cùng hắn thêm một ván.
Sau hai ván.
"Đen đủi, một ván cũng không thắng, không chơi nữa." Du Đồng Phương căm giận nói.
"Vừa rồi là ai nhất quyết phải chơi hai ván, thua rồi lại biến thành bộ dạng này, thật là…" Dừng một chút, Lãnh Ly Tuyên tổng kết nói, "Không cốt khí."
Cả buổi chiều cũng không thấy Lãnh Ly Tuyên, lúc ăn cơm tối, Nam Cung Thiếu Uyên nhịn không được hỏi: "Hôm nay sư tôn có việc ạ?"
Lãnh Ly Tuyên sắc mặt không thay đổi, lắc đầu, nói: "Cũng không có việc gì… Sao vậy?"
Nam Cung Thiếu Uyên hơi ủy khuất, nói: "Vậy sư tôn vì sao không chỉ điểm kiếm thuật cho ta?"
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Vi sư cảm thấy Thiếu Uyên ngộ tính rất cao, cũng không cần ta ở bên chỉ điểm."
Nam Cung Thiếu Uyên lập tức phủ định, nói: "Đồ nhi ngộ tính không tốt trí nhớ lại rất kém, mọi thứ hôm nay học hôm sau liền quên, còn phải làm phiền sư tôn chỉ điểm nhiều mới tốt." Nam Cung Thiếu Uyên gắp một miếng sườn Lãnh Ly Tuyên thích bỏ vào trong chén, mặt đầy chờ mong.
Y nhìn thoáng qua sườn trong chén, nghĩ mình còn có ít ngày nữa là sẽ bế quan, xuất quan đã là ba năm sau, ngẫm lại sau khi xuất quan… Liền gật đầu đồng ý.
Nam Cung Thiếu Uyên lập tức tươi cười đầy mặt.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ly Tuyên liền đúng hẹn tới, nghe tiếng luyện kiếm "keng keng", Lãnh Ly Tuyên thầm nghĩ: Quả nhiên là thiên tài, lúc này mới có mấy ngày, nghe thấy âm thanh liền cảm thấy đã ra dáng ra hình.
Nhưng đến gần nhìn, chỉ thấy tay cầm kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên không ngừng run rẩy, ngay cả tư thế cũng không đúng!
Lãnh Ly Tuyên kinh hãi, vẻ mặt phẫn nộ đi qua, bắt lấy tay Nam Cung Thiếu Uyên, đặt tay lên vai hắn, điều chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi thật đúng là nói được thì làm được ha.
Tư thế đều không đúng, không phạt là không được, theo tư thế này đứng một nén nhang!"
Nam Cung Thiếu Uyên đầy mặt tươi cười, nói: "Vâng, sư tôn!"
"Thu lại vẻ mặt của ngươi, đứng cho đoàng hoàng!" Lãnh Ly Tuyên lạnh mặt nói.
Nam Cung Thiếu Uyên lập tức nghiêm mặt, khóe miệng lại vẫn nhịn không được nhếch lên.
Một buổi sáng này, Nam Cung Thiếu Uyên vẫn luôn trong tình trạng trăm ngàn sơ hở, y có chút không hiểu, đây là thiếu niên thiên tài Nam Cung Thiếu Uyên kia sao?!
Dù nói thế nào đi nữa, bề ngoài Nam Cung Thiếu Uyên cũng là đồ đệ của y, thế nào cũng không thể đập nát danh dự của y được.
Vì vậy, buổi chiều Lãnh Ly Tuyên lại nói một ít vấn đề trọng yếu, để Nam Cung Thiếu Uyên tiếp tục luyện tập, nhưng chẳng làm được cái gì ra hồn cả.
Y yên lặng thở dài, bước lên, một phen cầm lấy tay hắn, muốn cứu lại danh dự của mình.
Rõ ràng cảm thấy tay Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên run lên, y nhàn nhạt nói: "Run cái gì mà run, đứng thẳng."
Chỉ cảm thấy mình đang nắm một khối sắt nóng bỏng tay, thiếu niên chính trực huyết khí phương cương, y cũng không nghĩ nhiều.
Liền tự tay dạy hắn nửa canh giờ, để cho hắn tự cân nhắc.
Thản nhiên ngồi trở lại ghế đá, uống trà nghỉ ngơi.
Nghĩ thầm: Thu đồ đệ này thật đúng là một việc vừa vất vả vừa mệt nhọc, còn phải lúc nào cũng lo lắng sẽ tự đập nát danh dự của mình.
Ừm, sau này sẽ không thu đồ đệ nữa.
Ánh mắt liếc đến Nam Cung Thiếu Uyên vẫn luôn nhìn chằm chằm tay mình, hiển nhiên là trạng thái xuất thần.
Lãnh Ly Tuyên đặt cái ly xuống, nói: "Chuyên tâm luyện kiếm đi."
Nam Cung Thiếu Uyên như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn chằm chằm y, nói: "A… Dạ!"
"Keng keng" hai cái, một câu "Tốt lắm!" Lãnh Ly Tuyên còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Nam Cung Thiếu Uyên cầm kiếm, bước chân lảo đảo đâm về phía trước.
Vốn cũng không có gì, cùng lắm thì té ngã.
Nhưng chết ở chỗ, hắn đâm thẳng vào đạo đồng đến đưa cơm, mắt thấy sắp đâm trúng người tới nơi rồi.
Lãnh Ly Tuyên nhẹ nhàng bay tới phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, một tay cầm chuôi kiếm, một tay ôm lấy hắn, quay về phía sau.
Lúc này mới hóa giải nguy cơ.
Đạo đồng kia hoang mang lo sợ đứng ngay tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, như bị dọa choáng váng.
Phỏng chừng không nghĩ đến sẽ có đệ tử tu hành chỉ kiếm vào người mình.
Nam Cung Thiếu Uyên mặt đỏ bừng, vội nói: "Xin lỗi nha, là ta quá không cẩn thận, ngươi không sao chứ?"
Hắn nói như vậy, nhưng chỉ nhìn mặt hắn, căn bản nhìn không ra có một tia áy náy, ngay cả vẻ mặt đỏ bừng kia, cũng như là cố nín thở mà nghẹn ra.
Lãnh Ly Tuyên lúc này vẫn còn duy trì tư thái ôm hắn, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Chỉ là nghe hắn xin lỗi, nghĩ nếu chuyện hôm nay truyền ra, phỏng chừng sẽ rất mất mặt.
Đạo đồng đến đưa cơm, biểu cảm từ kinh hách đến dại ra, lại đến ẩn nhẫn, vì không cười ra tiếng, cảm giác có hơi nghiến răng nghiến lợi mà cứng ngắc.
Đạo đồng kia nghe vậy vội vàng lắc đầu, miệng căng thẳng, cũng không nói lời nào, đặt hộp thức ăn xuống liền nhanh chóng rời đi.
Vừa mới xoay người, bóng lưng liền không nhịn được run rẩy từng đợt.
Tuy rằng đạo đồng này đưa lưng về phía bọn họ, nhưng trong tình huống này, nguyên nhân là gì, bọn họ đều biết rõ.
Lãnh Ly Tuyên nhìn đạo đồng kia, hồi lâu không nói gì.
Ánh mặt liếc qua Nam Cung Thiếu Uyên đang nhìn mình, biểu cảm có chút ngượng ngùng, như thể biết mình làm sai.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn một cái, chỉ đành thở dài một hơi, sau đó nói: "Từ từ tập đi… ăn cơm trước đã."
Nam Cung Thiếu Uyên trong nháy mắt giống như một đứa trẻ ngoan, vui vẻ ngồi xuống, bóc mấy con tôm béo ngậy, bỏ vào trong chén Lãnh Ly Tuyên, rất có ý lấy lòng.
Lãnh Ly Tuyên vui vẻ chịu đựng, đem chuyện vừa rồi bỏ lại phía sau.
Không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, liền ôm thái độ thản nhiên đối mặt là xong, đây là phong cách trước sau như một của y.
Y cắn một miếng tôm chậm rãi nhai nuốt, trong miệng tràn đầy mùi hương, thuận miệng nói: "Ừm, tươi và béo, vị không tệ." Lãnh Ly Tuyên bởi vì học thuật Tích Cốc, rất ít ăn cơm, ngần ấy năm cũng sắp quên luôn hương vị đồ ăn.
Nam Cung Thiếu Uyên hơi mỉm cười, nói: "Sư tôn nếu thích, về sau ta sẽ mỗi ngày làm cho sư tôn ăn."
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, cũng chỉ cười, trên mặt hiện ra vẻ hoài nghi, nói: "Ngươi? Biết nấu cơm sao!"
Nam Cung Thiếu Uyên có chút ngẩn ra, lắc đầu, chợt lại không cam lòng nói: "Ta có thể học, bảo đảm sư tôn thích ăn." Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc giống như đang hứa hẹn gì đó.
Lãnh Ly Tuyên vẫn cười cười, không coi lời này là thật.
Cứ như vậy qua một tháng, kiếm thuật Nam Cung Thiếu Uyên không hề có tiến triển.
Tâm tình của Lãnh Ly Tuyên lại không tồi, nghĩ đi nghĩ lại, không có tiến triển với y mà nói chính là tiến triển tốt nhất.
Bất tri bất giác, liền tới ngày Lãnh Ly Tuyên bế quan.
Lúc tảng sáng, y cất bước đi về phía Huyền Phù Quật, đến cửa động bỗng dưng sửng sốt.
____
Lan: lại là tâm cơ công chăng (ノ◕ヮ◕)