Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng


"Lúc trước khi ta tu luyện thuật tích cốc, đệ nói sẽ cùng ta luyện, kết quả không đến hai ngày đã nhịn không nổi đi ăn cơm..." Phương Tử Tầm đột nhiên nhớ tới sau hai ngày Trạch Văn tu luyện thuật tích cốc, thấy đồ ăn liền ăn ngấu nghiến một hồi, hai má căng phồng, trông giống hệt một con sóc nhỏ đang gặm nhấm, hắn nở nụ cười.
Trạch Văn tự biết đó không phải là chuyện hay ho gì, ngồi bật dậy, "Huynh còn cười, không cho cười."
Phương Tử Tầm càng nhịn không được, cười càng thêm lợi hại, Trạch Văn nóng nảy, đưa tay che miệng hắn, "Không được cười, nghe thấy không."
"Ưm…"
Từng đợt hơi nóng thổi vào lòng bàn tay Trạch Văn.
Trạch Văn đột nhiên như bị dọa giật mình, mạnh mẽ thu tay về, "Huynh là người mà tại sao còn liếm người chứ!" 
Phương Tử Tầm suy nghĩ một lát, vẫn đi ra ngoài, "Đệ không phải đói bụng sao, chúng ta đến Văn Nhã Đường thôi." 
Trạch Văn quả nhiên vứt lại mọi thứ ra sau, lôi kéo Phương Tử Tầm rời đi, "Nhanh lên, ta muốn xem có thứ gì mới mẻ không." 
"Chậm một chút." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn chạy theo bước chân của y. 
Trạch Văn giống như chuột không ngừng xuyên qua đám người, chỉ chốc lát sau, trên bàn bày vài món ăn.

Phương Tử Tầm thấy y chạy tới chạy lui không ngừng, mở miệng cười nói: "Đủ rồi, những thứ này cũng đủ để chúng ta ăn rồi, đệ mau ngồi xuống đi." 
Trạch Văn lấy ánh mắt nhìn lướt qua món ăn trên bàn, "Chắc đủ rồi.

Ta vừa thấy nước dùng ở đằng kia, để ta lấy thêm cái đó rồi quay lại." Nói xong liền chạy vào trong đám người.
Phương Tử Tầm thấy y vui vẻ như thế, môi nhấp nháy, rốt cuộc cái gì cũng không nói, chỉ bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Sau khi lấp đầy bụng, Trạch Văn giơ tay xoa xoa bụng, "A, hơi no quá." 
"Ăn nhiều như vậy, trở về ta pha trà ấm cho đệ, khơi thông dạ dày." Phương Tử Tầm nói.
"Được, ta thích nhất là uống nước trà Tử Tầm pha.

Thơm nhẹ, hương vị rất đặc biệt, các loại trà khác không có." Trạch Văn dùng cánh tay chọt chọt hắn, "Nè, Tử Tầm, có phải huynh có phương pháp độc nhất vô nhị gì không?" 
Phương Tử Tầm cười: "Từ đâu ra cái gì phương pháp độc nhất vô nhị chứ, chỉ là mấy thứ tầm thường thôi." 
"Vậy sao?" Trạch Văn gãi gãi đầu, theo bản năng sờ ngực, đột nhiên khựng lại. 
Phương Tử Tầm thấy y đột nhiên dừng lại, cũng dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?" 
Trạch Văn giơ tay sờ ngực mình, biểu cảm càng thêm bối rối, "Linh thạch huynh tặng ta không thấy nữa...!Lúc mới tới, ta còn sờ một lúc đây, sao bỗng nhiên mất rồi?" 
Linh thạch này là Phương Tử Tầm đưa cho Trạch Văn trước khi tới phái Hoa Linh.


Bởi vì là lần đầu tiên y rời khỏi Phong Tông Các, tính cách y lại ham chơi, khó mà không xuống núi du ngoạn một phen.

Vì phòng ngừa vạn nhất, liền đưa linh thạch này cho y. 
Linh thạch này chỉ cần rót vào một chút linh lực, bất luận y đang ở nơi nào, Phương Tử Tầm đều có thể tìm được y.

Cho nên là tuyệt đối không được làm mất nó. 
"Có thể rớt trên đường rồi chăng? Chúng ta tách ra tìm dọc theo con đường từng đi qua xem." Phương Tử Tầm nói.
"Được." Trạch Văn đáp.
Trạch Văn khom lưng, ánh mắt quét trên mặt đất, một khoảng trống cũng không buông tha.

Tìm như vậy một nén nhang, ngay cả bóng linh thạch cũng chẳng tìm thấy.

Trạch Văn không khỏi ảo não trong lòng, sớm biết vậy sẽ không đến đây ăn cơm.
Giờ thì hay rồi, bụng no, trái tim lại trống rỗng.

Trong lòng Trạch Văn cực kỳ mất mát, trên mặt cũng ủ rũ.
Y đứng lên phiền muộn vỗ vỗ ót, thở dài, cúi gục đầu, ỉu xìu. 
Ánh mắt thoáng nhìn thấy một ánh sáng, bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn theo ánh sáng.

Viên đá trong veo óng ánh, tỏa ánh sáng đỏ...!chẳng phải chính là cục đá bị mình làm rơi đó sao!
Trạch Văn hít sâu một hơi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

Khuôn mặt tràn ngập nụ cười, cuối cùng đã tìm thấy rồi. 
Trạch Văn nhanh chóng chạy tới, liên tục đụng phải hai người, miệng liên tục nói, "Xin lỗi xin lỗi." 
Lại giương mắt nhìn lên, mắt thấy một người sắp giẫm linh thạch, Trạch Văn mạnh mẽ đẩy chân người nọ ra, nhặt vội linh thạch lên ôm vào ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Người nọ bị đẩy đến lảo đảo một chút, chỉ vào y rống lên, "Không có mắt sao!" 
"Xin lỗi." Trạch Văn đặt linh thạch trong lòng bàn tay, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau lau. 
Người nọ thấy y ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ lo lau cục đá của mình, nhất thời kiêu ngạo càng thêm cao.


Nhấc chân đá y một cước, Trạch Văn không phòng bị, ngã mạnh sang một bên, linh thạch trong tay cũng bị văng ra ngoài.
Thấy Trạch Văn muốn đi nhặt, cười lạnh một tiếng, nhấc chân đạp về phía tay y. 
Sau lưng lại đột nhiên bị đánh một chưởng, không khống chế được hung hăng nhào về phía trước.

Chỉ thấy ánh mắt Phương Tử Tầm đỏ tươi nhìn chằm chằm gã, sắc mặt khó coi vô cùng.
Đám người Tần Vũ hiển nhiên cũng không chú ý tới phía sau, vội vàng chạy tới hỏi: "Kỷ sư huynh, huynh không sao chứ?" 
Kỷ Văn Xương lau máu trên khóe miệng, nhìn chằm chằm người trước mặt, lắc đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên được Lãnh Ly Tuyên chỉ thị, đến điều tra một phen, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Mắt thấy tay Phương Tử Tầm đã đặt lên vỏ kiếm, không có ý bỏ qua, Nam Cung Thiếu Uyên không muốn gây thêm phiền toái cho Lãnh Ly Tuyên, muốn hoà giải, liền chủ động đứng ra, "Kỷ Văn Xương, người tới là khách, nên dùng lễ đối đãi.

Huống chi người vừa rồi đã xin lỗi ngươi, vốn không phải là chuyện gì to tát, việc này coi như bỏ qua, đừng có gây sự thêm nữa." 
Kỷ Văn Xương bị một chưởng, một bụng tức giận đang lo không có chỗ xả, cái này cũng tốt thôi, có người tự mình tìm tới. 
Kỷ Văn Xương quay đầu lại trừng mắt một cái, thấy là Nam Cung Thiếu Uyên, nhất thời cau mày cười lạnh một tiếng, "Hừ, ở đâu ra tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này? Dựa vào ngươi mà cũng muốn quản ta!"
Nam Cung Thiếu Uyên híp mắt nhìn, trong mắt cất giấu một con dao, hung hăng liếc gã một cái, âm trầm lạnh lẽo nói: "Câm miệng lại." 
Miệng Kỷ Văn Xương vốn định chửi bới, bị Nam Cung Thiếu Uyên trừng một cái lại nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng không hiểu sao lại sợ hãi vài phần.
Người tụ tập cùng một chỗ cũng càng ngày càng nhiều, Kỷ Văn Xương tự cho mình rất cao, không muốn bị người vây quanh chê cười.

Thầm nghĩ: Trước mắt đang vào đại hội luận võ, đến lúc đó lại chỉnh đốn hắn cũng không muộn, chỉ sợ hắn vừa xuất hiện đã bị người đánh cho sống dở chết dở, còn chưa đến phiên mình ra tay, cũng đã mất nửa cái mạng.
Chỉ là ngẫm lại, đã phảng phất thấy bộ dạng Nam Cung Thiếu Uyên quỳ gối trước mặt mình.

Nghĩ như vậy, gã híp mắt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, khóe miệng khẽ nhếch, thật sự ngậm miệng lại.
Tần Vũ đỡ gã dậy, cũng ý bảo gã không nên gây chuyện, dù sao lần này đại hội luận võ cũng rất được chú ý.

Trong lòng Kỷ Văn Xương cũng rõ ràng, không dây dưa nữa.


Đứng lên vung tay áo nói: "Tất cả đều biến đi, nhìn cái gì, đi luyện kiếm hết cho ta!" 
Kỷ sư huynh này cũng không phải là người dễ trêu chọc, mọi người thấy không có kịch hay đáng xem, vội vàng tụm năm tụm bảy tản đi.

Kỷ Văn Xương trừng mắt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, xoay người lưu loát rời đi.
Phương Tử Tầm buông tay ra, khuôn mặt xanh mét thoáng hòa hoãn một chút, chắp tay về phía Nam Cung Thiếu Uyên, nói: "Đa tạ." 
"Ta vốn không giúp gì, không cần nói đa tạ." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
"Bớt được một phen rắc rối, cũng phải cảm tạ huynh." Phương Tử Tầm nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn hắn, lại nhìn Trạch Văn, tự giác chắp tay, cười cười: "Vậy ta xin nhận lời cảm tạ này.

Ta còn có việc, cáo từ." 
Sau khi cáo từ Nam Cung Thiếu Uyên, Phương Tử Tầm kéo Trạch Văn, tay vuốt ve bả vai y hỏi: "Có đau không?" 
Trạch Văn lắc đầu.
Phương Tử Tầm giúp y phủi bụi bặm dính trên người, thấy dáng vẻ khϊếp sợ ngây ngô, mỉm cười, nói: "Vừa rồi ta không làm đệ sợ chứ?" 
Nếu là bất kỳ người nào khác ngoài Phương Tử Tầm, Trạch Văn đều sẽ không có vẻ mặt như thế.

Cũng không trách y chuyện bé xé ra to như vậy, thật ra là vì từ nhỏ đến lớn, Trạch Văn chưa bao giờ thấy Phương Tử Tầm tức giận, thậm chí chưa từng thấy hắn nhíu mày.

Nhưng vừa nãy hắn thật sự nổi giận, sắc mặt rất khó coi.
"Chỉ là chưa từng thấy Tử Tầm huynh tức giận, nhất thời có chút kinh ngạc thôi." Trạch Văn nói.
Nghĩ đến Phương Tử Tầm nho nhã lễ độ cho tới bây giờ, vì mình mà tức giận, thậm chí ra tay đả thương người khác, trong lòng Trạch Văn lại sinh ra một cảm giác vui vẻ khó tả. 
"Bất kì kẻ nào cũng không thể thương tổn đệ." Phương Tử Tầm từng chữ từng chữ nói.
Không đợi Trạch Văn hoàn hồn, lại nói: "Linh thạch tìm được chưa?" 
"Ồ...!Tìm được rồi, chỉ là sợi dây bị đứt." Trạch Văn mở lòng bàn tay ra, lộ ra linh thạch lấp lánh bên trong.
"Là lỗi của ta." Phương Tử Tầm cầm linh thạch nói: "Lẽ ra nên dùng tơ vàng khổng tước làm dây treo, như vậy nó sẽ không đứt.

Để ta về làm dây treo lại xong sẽ trả lại cho đệ."
"Được." Trạch Văn đáp.
Nam Cung Thiếu Uyên tuần tra một phen, bất tri bất giác đi tới trước cửa Lãnh Ly Tuyên.

Nhìn cửa phòng khép hờ, lắc đầu cười, lại đi tới nơi này.
Vừa định xoay người tiếp tục tuần tra, liền thấy cửa "kẹt" một tiếng mở ra.


Lãnh Ly Tuyên nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút, cho rằng Nam Cung Thiếu Uyên có việc tìm mình, nói: "A, Thiếu Uyên, có chuyện gì sao?" 
"Ta vừa tuần tra..." Nam Cung Thiếu Uyên cảm thấy chuyện nhỏ phiền não như vậy, không cần nói với Lãnh Ly Tuyên, lựa chọn im lặng không nói.

Dừng một chút nói, "Không có chuyện gì lớn." 
"Vậy thì ta yên tâm rồi.

Bọn họ đường xa đến đây, trời xa đất lạ, e là có rất nhiều chỗ không tiện, nếu bổn phái lại gặp phải chuyện thị phi gì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt.

Tốt nhất là không có đại loạn gì." 
"Ừm, sư tôn nói phải." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
"Còn có chuyện gì sao?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra còn có chuyện gì đáng giá phí thời gian của Lãnh Ly Tuyên.

Đành phải lắc đầu, hành lễ, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Nam Cung Thiếu Uyên, Lãnh Ly Tuyên luôn cảm thấy bóng dáng đó cô đơn khó hiểu, bi thương không rõ, luôn cảm thấy mình nên ở bên hắn.
"Thiếu Uyên, chơi một ván cờ với vi sư được không?" Lãnh Ly Tuyên mở miệng hỏi.
Nam Cung Thiếu Uyên khựng lại, dừng chừng năm giây mới chậm rãi xoay người, "Được." 
Trong phòng, Lãnh Ly Tuyên hạ xuống một quân cờ, khẽ mở môi, nói: "Ván này, ta thắng."
Nam Cung Thiếu Uyên đặt quân cờ trong tay vào trong hộp ngọc thạch, nở nụ cười, "Vậy thì chúc mừng sư tôn." 
"Thua cờ, còn có thể cười được nhỉ." Lãnh Ly Tuyên nói.
"Sư tôn lợi hại như thế, ta thua cũng là bình thường, không có gì đáng để thương tâm." Đối với Nam Cung Thiếu Uyên mà nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh người trước mặt hắn là đã đủ lắm rồi. 
Thắng thua gì đó không quan trọng.
Hai người thu quân cờ trên bàn cờ của mỗi người về, lại bày một ván khác. 
Lãnh Ly Tuyên cầm lấy một viên ngọc thạch trắng đục, chọn một chỗ đặt xuống: "Ngày mai là trận thứ nhất của đại hội luận võ, ngươi chuẩn bị thế nào?"
"Nhờ sư tôn chỉ đạo mấy ngày trước, ta cảm thấy kiếm thuật lại tăng lên không ít." Nam Cung Thiếu Uyên cố ý ấn mạnh mấy chữ "Mấy ngày trước".
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi đây là đang trách cứ vi sư không tận trách nhiệm, mấy ngày gần đây không đến xem ngươi tu luyện sao?" 
______
Lan: coi cặp của ngta kìa ngọt gì đâu á. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận