Thái dương nhô ra từ phía đông bầu trời, tỏa ánh sáng chiếu rọi vạn vật, tiêu trừ khói mù trong lòng người, mở ra một ngày mới.
Rõ ràng một ngày mới vừa mới bắt đầu, Vân Thủy đài lại môn đình như chợ, náo nhiệt vô cùng.
Hai người vừa bước vào liền gặp Phương Tử Tầm, chào hỏi nhau, Nam Cung Thiếu Uyên thấy hắn có chuyện muốn nói, hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Phương Tử Tầm gật đầu, "Lần này huynh đối chiến là Trạch Văn, đệ tử của Phong Tông Các ta."
Nam Cung Thiếu Uyên thầm nghĩ: Hiểu rồi, là tới cầu tình.
Quả nhiên, Phương Tử Tầm đi thẳng vào vấn đề:
"Trạch Văn đệ ấy vẫn luôn không thích tu luyện, ham chơi.
Đương nhiên không phải là đối thủ của Nam Cung huynh.
Xin Nam Cung huynh hạ thủ lưu tình, đánh đệ ấy ra khỏi sân đấu là được." Nói xong còn chắp tay.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không phải là người có tính cách cuồng bạo, ra tay không tha cho người khác.
Hơn nữa đây chỉ là một trận đấu, không cần phải làm người ta bị thương, nhìn trộm Lãnh Ly Tuyên một cái, suy nghĩ một chút liền đồng ý.
"Đa tạ." Phương Tử Tầm gật đầu trịnh trọng nói.
Nam Cung Thiếu Uyên cười lắc đầu, tay vừa định đỡ một chút, ánh mắt thoáng nhìn thấy Trạch Văn phía sau hắn, tự giác thu tay trở về.
"Tử Tầm, thì ra huynh ở đây, để ta tìm nãy giờ." Trạch Văn kéo Phương Tử Tầm cười nói.
Chú ý tới hai người trước mặt, Trạch Văn lúc này mới hành lễ, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không có gì." Phương Tử Tầm mỉm cười với y, bái biệt bọn họ, kéo tay Trạch Văn rời đi.
Lãnh Ly Tuyên chú ý tới thần sắc Nam Cung Thiếu Uyên: "Ngươi từ nãy đến giờ vẫn nhìn ta, có vấn đề gì sao?"
"Chúng ta như vậy, không tính là gian lận chứ."
Lãnh Ly Tuyên cười, nói: "Đây là gian lận cái gì, huống chi, hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Hơn nữa Phương Tử Tầm cũng chỉ là muốn xin ngươi hạ thủ lưu tình mà thôi, cũng không phải nói ngươi để cho hắn thắng trận đấu.
Đây thực sự đâu phải là gian lận."
"Vậy thì tốt."
Phương Tử Tầm được phụ thân của Trạch Văn là Trạch Cẩn Nghiêu khi còn trẻ đi vân du, lúc ở trấn Cổ Nguyệt nhặt được.
Khi đó bọn họ đã từng đi qua trấn Cổ Nguyệt, bởi vì nơi đó đang có nạn đói hoành hành, hơn nữa giặc cỏ nổi lên, trấn Cổ Nguyệt vốn không giàu có càng thêm nghèo khó, mọi người chịu không nổi đói khát, đồng thời còn phải cẩn thận đề phòng giặc cỏ đột nhiên xông vào, liền ào ạt rời đi, trấn Cổ Nguyệt trở nên hoang vu.
"Trạch Văn, đừng nhìn, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi." Trạch Cẩn Nghiêu ôm lấy y nhẹ giọng nói.
"Phụ thân, nơi này vì sao lại biến thành như vậy ạ?" Trạch Văn nhìn chằm chằm ông, khó hiểu hỏi.
"Aiii, chuyện đời là thế đấy..." Trên mặt Trạch Cẩn Nghiêu hiện ra vẻ thống khổ bất đắc dĩ.
Trạch Văn cau mày nhìn ông, không hiểu lời ông nói.
"Con còn nhỏ, không biết, lắm lúc có rất nhiều chuyện mà sức người không thể khống chế.
Được rồi, không nói nữa, đi thôi."
"Vâng ạ."
Nắm bàn tay nhỏ bé của Trạch Văn, chuẩn bị đi đường vòng.
"Rầm" một tiếng dị thường vang lên, Trạch Văn khựng lại, quay đầu nhìn về phía một tảng đá lớn.
"Phụ thân, nơi đó có âm thanh." Trạch Văn nói.
Sau đó liền nghe phụ thân ngưng mi thấp giọng nói: "Là giặc cỏ sao..." Ông xoay người trấn an Trạch Văn, "Ta đi xem một chút, con đứng ở đây không được tùy ý đi lại."
Trạch Văn gật mạnh đầu.
Trạch Cẩn Nghiêu tay cầm chuôi kiếm, cẩn thận chậm rãi tiến về phía tảng đá lớn kia, gần mép tảng đá nghiêm nghị rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào đối phương.
Đợi sau khi thấy rõ tình huống, bỗng dưng ngây dại…
Trạch Văn thấy thế trực giác không đúng, sau khi chạy tới cũng ngẩn người.
Thế nhưng là một đứa trẻ quần áo tả tơi, đang suy yếu nằm trên mặt đất!
"Phụ thân, hắn…"
"Có nước không? Ta muốn uống nước..." Thiếu niên suy yếu hỏi.
Trạch Văn cuống quít lấy bình nước từ dưới thắt lưng ra đưa cho hắn, "Có, cho ngươi."
Nhưng thiếu niên đã suy yếu đến mức ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.
Trạch Văn bước lên đỡ hắn dậy, bảo hắn dựa vào người mình, đưa nước đến miệng hắn cho hắn uống.
Thiếu niên vừa uống một ngụm lập tức ho khan kịch liệt, Trạch Văn vuốt lưng hắn, dùng tay áo lau miệng cho hắn, đau lòng nhìn hắn, "Ngươi uống chậm một chút…"
Thiếu niên sau khi uống vài ngụm nước, khí sắc tốt hơn một chút.
Trạch Văn cầu xin nhìn Trạch Cẩn Nghiêu, khẩn cầu: "Phụ thân…"
Trạch Cẩn Nghiêu hiểu được tâm tư của y, nhưng cho dù người ta có vui vẻ, cha mẹ hắn cũng không nhất định đồng ý, nói không chừng hiện giờ đang ở nơi nào lo lắng tìm kiếm hắn…
"Con muốn dẫn nó đi, ta không phản đối, nhưng nó còn có thân nhân của nó đang chờ nó thì sao." Trạch Cẩn Nghiêu nói.
"Con bây giờ đã là cô nhi, không có thân nhân." Nếu như có thể thoát khỏi cái chỗ này thì không thể tốt hơn, thiếu niên nhìn ông, "Dẫn con đi đi."
Trạch Văn cũng nhìn ông, cầu xin nói: "Phụ thân…"
Nhỏ như vậy đã lẻ loi một mình, còn là ở trong loạn thế này...!Trạch Cẩn Nghiêu nhìn hai đứa nhỏ bằng tuổi nhau, nếu có thể có một bạn nhỏ đồng hành cùng Trạch Văn, nó nhất định sẽ rất vui vẻ.
Vì thế Trạch Cẩn Nghiêu đồng ý.
Ba người liền cùng nhau trở về Phong Tông Các.
"Ta tên là Trạch Văn, ngươi tên gì?"
"Phương Tử Tầm."
"Vậy sau này ta gọi ngươi là Tử Tầm, được không? "
"…Được."
Trạch Cẩn Nghiêu nhìn hai đứa nhỏ, nở một nụ cười.
Hy vọng hai đứa nhỏ có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.
Khi đó Phương Tử Tầm dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, cũng bởi vì như thế, lúc mới vào Phong Tông Các, cũng không ít lần bị đồng môn ức hϊếp.
Một ngày nọ, Trạch Văn tìm Phương Tử Tầm chơi, nhìn thấy mấy đồng môn đang vây quanh hắn, thỉnh thoảng còn hốt ra những câu như "cô nhi", "khắc tinh", "bất hạnh".
"Lại là những đứa nhàn rỗi không có việc gì làm, luôn tìm Tử Tầm gây phiền toái, thật đáng ghét!"
Trạch Văn cầm kiếm gỗ nhỏ xông tới, xông vào trong đám người nắm lấy Phương Tử Tầm che chở ở phía sau, tức giận đùng đùng chỉ vào bọn chúng quát: "Các ngươi làm gì đó, ai cho phép các ngươi ăn hϊếp Tử Tầm!"
"Hừ, tiểu tử này còn có người che chở, không sợ rước họa vào thân nhỉ!"
"Cẩn thận đấy, hắn chính là khắc tinh, hắn mới nhỏ như vậy mà đã khắc chết song thân của mình!"
"Đúng vậy, hắn chính là khắc tinh!"
Mấy người ngươi một câu ta một câu, giọng điệu khẩn thiết, phảng phất như những chuyện này đều là bọn chúng tận mắt nhìn thấy.
Trạch Văn tức giận hét lên: "Các ngươi biết cái gì! Ai cho phép các ngươi tùy tiện bàn luận về hắn!!"
Bọn chúng cũng không sợ hãi, ngược lại ôm bụng cười to.
Thấy mấy người bọn chúng còn dám cười ha hả ở đó.
Trạch Văn dùng kiếm gỗ chỉ vào bọn họ nói: "Ta nhất định phải đánh các ngươi đến mức không cười nổi mới thôi!"
Nói xong liền cầm kiếm gỗ vọt tới.
Những đám nhóc kia đều là những đứa trẻ mới nhập môn không lâu, ngay cả kiếm gỗ cũng chưa từng cầm, Trạch Văn hùng hổ vọt tới, mấy đứa nhỏ bị kiếm gỗ của y đánh u đầu, lúc này chạy trốn khắp nơi.
Thấy bọn chúng chạy, Trạch Văn quay đầu cười nói: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Trong ánh mắt có sự nghiêm túc không nói thành lời.
Từ đó về sau Phương Tử Tầm vẫn luôn nhớ rõ, người trạc tuổi mình này từng cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ vì mình đánh đá, thở hồng hộc bảo vệ mình ở phía sau, nghiêm túc nói, "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Về sau theo tuổi tác lớn lên, Phương Tử Tầm dần dần bộc lộ tài năng, tu vi càng là đột nhiên tăng vọt, cuối cùng không ai dám ăn hϊếp hắn nữa.
Những người từng ăn hϊếp hắn đều không mưu mà hợp tự chủ quên đi đoạn ký ức kia.
Nhưng Phương Tử Tầm vĩnh viễn nhớ rõ Trạch Văn nói muốn bảo vệ hắn.
Hiện giờ, hắn đã là đại đệ tử của Phong Tông Các, hơn nữa tu vi vượt xa bọn họ, hắn ngược lại hy vọng Trạch Văn có thể vĩnh viễn ngây thơ hồn nhiên như thế, đổi lại thành mình bảo vệ y.
"Tử Tầm, trận tiếp tới phiên huynh, đối thủ của huynh là ai?" Trạch Văn thấy Diệp Côn trên đài đã vững vàng giành chiến thắng, một bên vỗ tay cho sư huynh đồng môn, một bên quay đầu hỏi.
Phương Tử Tầm dừng một chút, nói: "Không biết, ta còn chưa xem."
"Cái này huynh cũng có thể không xem hả!" Vẻ mặt Trạch Văn kinh ngạc.
Quay đầu nghĩ lại, lại nói, "Cũng đúng.
Tử Tầm lợi hại như vậy, không cần để ý đối thủ là ai.
Mặc kệ ai gặp được huynh, đều sẽ bị huynh đánh cho đầu u một cục to, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng."
Phương Tử Tầm cũng không muốn để Trạch Văn bởi vì mình mà rơi vào miệng lưỡi của người khác, vội vàng cười bảo: "Nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người ta ghi hận."
Trạch Văn lập tức môi trên chạm môi dưới, mím chặt lấy nhau, lắc đầu làm bộ như cái gì cũng chưa nói.
Phương Tử Tầm thấy dáng vẻ của y, quả thực quá đáng yêu, ánh mắt chớp chớp mang theo ánh sáng làm cho người ta vui vẻ trong lòng.
"Được rồi, ta lên đây.
Đệ đứng đây đừng nhúc nhích, chờ ta." Tay sờ sờ đầu y, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má.
Thấy Trạch Văn gật đầu, mới chậm rãi dời bước chân, đợi đến chỗ trống, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, đã đến giữa Vân Thủy đài.
Lúc này mới biết được, đối thủ của mình đúng là một nữ tử.
Để tránh bị thương không cần thiết, liền lấy vỏ kiếm đưa lên trước người, khẽ mở môi: "Bắt đầu đi."
"Ngay cả kiếm cũng chưa ra khỏi vỏ, chẳng lẽ là xem thường ta!" Mạnh Thiên Mạn giận dữ.
"Đối với ngươi, đã đủ." Phương Tử Tầm nói.
Trước khi đến, Mạnh Thiên Mạn đã nghe đến đối phương, biết hắn lợi hại, lại không nghĩ bị người này khinh thường, lửa giận nổi lên, mạnh mẽ rút kiếm ra, hung hăng đâm về phía hắn.
Ánh mắt Phương Tử Tầm khẽ rũ xuống, khi kiếm sắp chạm vào y phục của hắn thì nghiêng người tránh thoát.
Trở tay bắt lấy cổ tay nàng ta ném về phía ngoài Vân Thủy đài, muốn chấm dứt trận chiến này.
Mạnh Thiên Mạn hiển nhiên không cam lòng, trong nháy mắt sắp bị ném ra dùng kiếm chống nền đất, lúc kiếm tiếp đất quét ra một tia lửa rực rỡ, cháy li ti ở mép ngoài Vân Thủy đài thì dừng lại.
Mọi người vốn tưởng rằng đây sẽ là trận đấu nhanh nhất, đều rửa mắt mong chờ, lại thất bại.
Nhưng cũng không ảnh hưởng nhiệt tình bọn họ xem chiến đấu lần này.
"Này, các ngươi nói, Mạnh Thiên Mạn này có thể tiếp mấy chiêu ở trong tay Phương Tử Tầm?"
"Ta đoán năm chiêu."
"Ta đoán ba chiêu."
"Không không không không, ta đoán hai chiêu.
Đánh cuộc không, ai thua hôm nay mời khách."
"Được thôi.
Ta vẫn là đoán ba chiêu."
"…"
Mạnh Thiên Mạn lúc này cách bọn họ không xa, khó tránh khỏi nghe được.
Thấy bọn họ xem thường mình như thế, trong lòng bốc lên một đống lửa.
Mạnh Thiên Mạn vung kiếm lên, góc độ càng ngày càng xảo quyệt, tính tình nóng nảy bất kham.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Phương Tử Tầm dùng vỏ kiếm ngăn cản sự tiến công của nàng ta, kéo nàng ta từ từ lui về sau.
Thoáng nhìn thấy mép Vân Thủy đài, bất thình liêu nhảy bật lên, bay ra phía sau Mạnh Thiên Mạn, một chưởng đánh nàng ta xuống đài.
Dưới đài lập tức một trận hoan hô.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng la hét của đám người vừa rồi: "Ha, ta thắng rồi!"
"Mời khách mời khách đi!"
"Ta muốn đến Phượng Tiên Cư nổi danh nhất nơi này!"
"…"
Mạnh Thiên Mạn che mặt ẩn trong đám người.
"Thân thủ rất tốt." Lãnh Ly Tuyên tán thưởng nói.
"Ừm, quả thật không tệ, là một đối thủ đáng gờm." Nam Cung Thiếu Uyên tiếp lời.
"Trận này đến phiên ngươi, đi đi."
"Ừm."
_______
Lan: thanh mai trúc mã hehe