Chạng vạng.
Lãnh Ly Tuyên đi vào phòng bếp phía đông, lão bà bà đang sắc thuốc thấy y, vội vàng đứng dậy tươi cười nói: "Lãnh tông sư, ngài muốn ăn gì sao? Trực tiếp nói với ta là được, không cần phải tự mình đi một chuyến."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Không, không phải là ta đói bụng, ta đến là muốn nấu một chén thuốc bổ."
"Thuốc bổ?" Lão bà bà từ trên xuống dưới đánh giá Lãnh Ly Tuyên một chút, sau đó ngượng ngùng cười cười, nói: "Thuốc bổ, vừa hay ta đang nấu, qua một khắc nữa sẽ nấu xong, đến lúc đó ta tự mình đưa cho ngài là được rồi."
"Không cần…" Lãnh Ly Tuyên còn chưa nói xong một câu, lão bà bà liền nhiệt tình nói: "Đừng khách khí, ngài cứ việc lấy đi, đợi lát nữa ta lại nấu cái khác là được."
Lãnh Ly Tuyên vội vàng xua tay: "Không phải, ta muốn tự mình nấu một chén thuốc bổ."
"Tự mình nấu, cũng được, vậy có một cái bếp nhỏ, ở đó nấu là được." Lão bà bà chỉ chỉ hướng của bếp lò kia, sau đó cầm một ít thuốc bổ tới, nói, "Ngài biết nấu sao?"
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người: "Ta chưa bao giờ xuống bếp, có chút… không biết."
Lão bà bà thấy thế, nhiệt tình bảo: "Đơn giản lắm, ta dạy ngài."
Sau khi chuẩn bị xong, lão bà bà đọc: "Lộc nhung, thố ti tử, đỗ trọng, hải mã…" Mỗi lần đọc một cái tên, Lãnh Ly Tuyên liền theo lời cho vào một vị thuốc, cuối cùng đậy nắp lại.
Lãnh Ly Tuyên không biết chính là những loại thuốc này tất cả đều là bổ dương khí, cũng không phải thuốc bổ mà y có thể hiểu.
Lão bà bà cười nói: "Được rồi, nấu trong một nén nhang là được."
Lãnh Ly Tuyên đứng ở bên cạnh chờ.
Lão bà bà có lòng, giúp y dịch một cái ghế đến.
Lãnh Ly Tuyên nói một tiếng đa tạ liền ngồi xuống.
Lão bà bà đột nhiên thật cẩn thận hỏi: "Lãnh tông sư, phái Hoa Linh các ngài còn chiêu mộ đệ tử không? Ta có một đứa cháu trai, năm nay vừa tròn mười tuổi, mỗi ngày đều la hét muốn đi tu tiên, ta cũng không quản được nó, liền muốn dứt khoát để cho nó đến chỗ các ngài tu hành được không."
Lãnh Ly Tuyên: "Phái Hoa Linh có quy củ của phái Hoa Linh, không thể tùy ý thu nhận đệ tử."
Lão bà bà vội vàng nói: "Nó căn cốt không tệ, có đạo nhân đi ngang qua ngỏ lời muốn mang nó đi tu tiên, nhưng ta lo lắng nên không đồng ý, nó vì thế mà ầm ĩ với ta nhiều ngày, gần đây mới để ý nói với ta hai câu.
Ta chỉ muốn cho nó đến chỗ các ngài, ta sẽ yên tâm hơn."
Lãnh Ly Tuyên cười cười, đáp: "Ta không phải ý này.
Phái Hoa Linh chiêu mộ đệ tử mới năm năm một lần, năm nay vừa hay thu nhận một ít đệ tử mới, năm năm sau bà bà cho nó đến là được."
Lão bà bà trong nháy mắt vui vẻ nở nụ cười, nói: "Thật sao? Cái này tốt quá, ngày mai ta sẽ nói với nó tin này, có lẽ về sau nó không còn tức giận với ta nữa."
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: "Sẽ, nó sẽ hiểu cho bà bà thôi."
Trong tây sương phòng.
Nam Cung Thiếu Uyên dập tắt ngọn nến, hắn nằm trên giường, chạm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng vẫn luôn có một âm thanh ác ma không ngừng nói ở bên tai.
"Vì bảo vệ ngài, cho nên mới để ngài theo họ Nam Cung của bà sao?"
"Thật đúng là dụng tâm lương khổ… Đáng tiếc, lại không biết cha ruột của mình là ai."
Nam Cung Thiếu Uyên như muốn phủ định điều gì đó, lẩm bẩm: "Không...!Không phải…"
"Đây là 'Huyết Tàn Kiếm' của phụ thân ngài, năm đó tặng cho mẫu thân ngài, ngài cũng nên biết chứ."
"Thuộc hạ không dám, chỉ là tông chủ ngài ấy muốn gặp ngài một lần, ngài ấy vẫn luôn tìm ngài."
"Phụ thân ngài bảo ta… đến đón ngài… trở về…"
Giọng nói của Tiêu Du cũng đồng thời vang lên, "Ta… là người Ma giới."
"Không!" Nam Cung Thiếu Uyên lập tức giãy dụa mà ngồi dậy, từng hơi từng hơi thở hổn hển, lúc này mới nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".
Hắn nghe được một âm thanh như thở dài, "Ngủ rồi sao..." Sau đó là một tiếng bước chân, dường như là muốn rời đi.
Hắn nghe ra là Lãnh Ly Tuyên.
Cuống cuồng xuống giường mở cửa: "Sư tôn."
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, mỉm cười, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi ngủ rồi."
"Sắp ngủ thôi, có điều, nếu sư tôn tìm ta, ta sẽ rảnh." Nói xong mở cửa ra để Lãnh Ly Tuyên vào, sau đó mới nhớ tới chưa đốt nến lên, liền nói, "Sư tôn cẩn thận một chút, ta đi thắp nến."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Ừm."
Chốc lát sau, trong phòng dần dần có ánh sáng, ánh nến đung đưa lảy nhảy.
Lãnh Ly Tuyên bưng thuốc bổ trong tay cho hắn, nói: "Ngươi bây giờ nguyên khí đại thương, đây là thuốc bổ, uống xong có thể nuôi dưỡng chút ít."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua thang thuốc đen thui kia, chỉ cười, bưng lên uống một ngụm, sau đó ngẩn người, Lãnh Ly Tuyên vừa định hỏi một câu, kế tiếp hắn liền uống hết từng ngụm thuốc.
Nhìn Nam Cung Thiếu Uyên liếm liếm cặn thuốc dính trên mép miệng, Lãnh Ly Tuyên lúc này mới yên tâm, "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi đây." Sau đó bưng bát lên, trở tay đóng cửa lại rời đi.
Lãnh Ly Tuyên nhớ tới vừa rồi Nam Cung Thiếu Uyên uống thuốc dừng một chút, nghĩ có phải mùi thuốc cổ quái hay không, nhưng sau đó hắn lại uống hết, hẳn là cũng dễ uống chăng.
Nghĩ như vậy, y tò mò đặt ngón tay vào trong chén chấm một chút nước thuốc nếm thử, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ, vị vừa chát vừa đắng, này thật sự là quá khó uống.
Thầm nghĩ: Thì ra thuốc bổ này khó uống như vậy, lần sau vẫn không nên để Thiếu Uyên bị thương, uống loại thuốc này cũng quá tra tấn mà.
Nam Cung Thiếu Uyên giờ khắc này nằm trên giường, chỉ cảm thấy trong bụng nóng hổi, cảm giác đặc biệt ấm áp, cơn ác mộng vừa rồi quấy nhiễu hắn cũng không còn xuất hiện, một đêm không mộng, ngủ đặc biệt ngon.
Hôm sau, đoàn người cáo từ Tiền gia, trở về phái Hoa Linh.
Trong Quỷ U Tông.
Bạch Phong và Hề Vinh lướt qua, Bạch Phong kêu lên: "Hề Vinh đại nhân, tông chủ có việc tìm ngài ở hầm băng."
Hề Vinh đứng lại, khẩn trương nói: "Hầm băng? Là xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Phong chậm rãi nói: "Ta cũng không biết, chỉ là tới đây truyền đạt, nghe có vẻ như chuyện rất khẩn cấp muốn tìm ngài."
Hề Vinh ánh mắt nghiêm khắc nhìn gã, nói: "Đã có chuyện khẩn cấp, ngươi còn thoải mái thong thả như vậy, mau dẫn ta đi!"
Bạch Phong gật đầu, nói: "Vâng." Tự mình đi trước dẫn đường.
Hai người đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền đi tới hầm băng, hàn khí đập vào mặt khiến Bạch Phong dừng lại một chút, bước chân bên này của gã vừa chậm lại, Hề Vinh bên kia liền bất mãn nói: "Hàn Băng cũng đến mức khiến ngươi lo ngại?!"
Bạch Phong cười cười, nói: "Không phải, chẳng qua thân thể ta chịu không nổi nhiệt độ quá mức lạnh lẽo." Ngay sau đó khóe miệng Bạch Phong xụ xuống dưới, nghiêng nghiêng cười, "Có điều, không sao, dù sao cũng phải thích ứng."
Hề Vinh đứng ở góc rẻ hỏi: "Ở lối đi nào?"
Trong hầm băng bốn phương tám hướng, chỉ riêng cửa động đã có tám cái, mỗi một cái đều thông đến nơi khác nhau, cho nên Hề Vinh mới hỏi như vậy
Bạch Phong đi vào một cửa động, chỉ vào cuối phòng ốc kia, nói: "Là ở nơi đó."
Hề Vinh đón một trận gió nhỏ bay tới, lại sững sờ ở cửa, hỏi: "Sao lại trống không."
Bạch Phong không biết từ khi nào đi tới sau lưng hắn, nửa khuôn mặt ẩn ở sâu phía sau, tà ác cười nói: "Đương nhiên là trống không rồi, đây là chuẩn bị cho ngài đó."
Bạch Phong vung tay lên, rải một thứ gì đó, chỉ thấy Hề Vinh "phịch" một tiếng ngã xuống đất.
Bạch Phong hài lòng cười nói: "Uy lực lớn như vậy, cũng may ta đã uống thuốc giải.
Hề Vinh đại nhân, chờ sau khi ngươi tỉnh lại Quỷ U Tông này sẽ đổi chủ, sau này ngươi chính là cánh tay phải của ta." Sau đó nở nụ cười.
Phái Hoa Linh, Thanh Tâm Phong.
Hai ngày nay, Lãnh Ly Tuyên vẫn đóng cửa không ra, khôi phục nguyên khí bị hao tổn.
Hai ngày không đi ra ngoài, y dự định đi bộ xung quanh hít thở không khí trong lành.
Y nhàn nhã đi khắp nơi, đi tới mới phát giác mình đã đi ra sau núi, nghe âm thanh múa kiếm "leng keng", hẳn là Nam Cung Thiếu Uyên đang luyện kiếm ở đây.
Lãnh Ly Tuyên tươi cười, đã lâu không gặp Nam Cung Thiếu Uyên, y đến gần ngồi xuống trên bàn đá ngoài trời, muốn nhìn kỹ Nam Cung Thiếu Uyên.
Nhìn một lát, lông mày Lãnh Ly Tuyên càng lúc càng chặt, chỉ thấy chiêu thức của Nam Cung Thiếu Uyên múa không hề có quy tắc đáng nói, nhìn thân hình, nhìn lực độ, càng giống như trút giận.
Lãnh Ly Tuyên gót chân nhẹ điểm, trong nháy mắt bay tới trước mặt hắn, lấy tay ngăn cản chiêu thức của Nam Cung Thiếu Uyên, nói: "Thiếu Uyên, dừng lại!"
Nam Cung Thiếu Uyên giật mình vung kiếm sang một bên, thấy không làm y bị thương mảy may, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn, vì sao người đột nhiên xông tới, chuyện này quá nguy hiểm, lỡ như ta đả thương người thì làm sao!"
Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: "Không sao." Tiếp theo vươn hai ngón tay đặt lên mạch cổ hắn tĩnh thần một lát, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi, nói, "Ngươi vừa rồi nghĩ cái gì, mạch tượng hỗn loạn như vậy, nếu tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao đây."
Nam Cung Thiếu Uyên lại cười một tiếng: "Không đâu."
Lãnh Ly Tuyên cũng không yên lòng, nói: "Mấy ngày nay, cũng không cần luyện kiếm thuật nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười: "Sư tôn đang quan tâm ta sao?"
Ánh mắt Lãnh Ly Tuyên cực kỳ nghiêm túc: "Phải, ta lo lắng cho người."
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, thấy y quả thật rất lo lắng, lập tức thu lại nụ cười, chính trực đáp: "Ta biết rồi, mấy ngày nay ta sẽ không luyện kiếm thuật nữa, để sư tôn lo lắng, là ta không tốt."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Chơi với ta một ván cờ, thả lỏng tâm thần đi."
"Ừm." Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu.
Lãnh Ly Tuyên hạ một quân cờ, Nam Cung Thiếu Uyên một tay lật quân cờ, một bên tựa như đang suy tư phải đi bước tiếp theo như thế nào, rốt cục quyết định xong, liền hạ xuống một quân cờ.
Dừng một chút, hỏi: "Sư tôn, ta vẫn luôn muốn hỏi người…"
Lãnh Ly Tuyên ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Hỏi gì?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Một tay kỳ nghệ của người là bái vị cao sư nào?"
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: "Vô sư tự thông[1]."
[1]Vô sư tự thông: không thầy dạy cũng tự biết tự học tự hiểu.
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày: "Sư tôn đây là tự học thành tài."
Lãnh Ly Tuyên cười cười, nói: "Xem như vậy đi.
Ta khi còn trẻ ngoại trừ tu luyện thì cũng là luyện tập kỳ nghệ."
"Còn có uống rượu." Có điều Nam Cung Thiếu Uyên không nói ra.
Thay vào đó, y hỏi, "Tại sao?"
Lãnh Ly Tuyên nói: "Không có nguyên nhân gì đặc thù, có lẽ bởi vì tính cách của ta khá lạnh lùng, ngoại trừ Du Đồng Phương thì không có bằng hữu gì.
Các đệ tử cũng chỉ kính sợ ta, ta lại không thích thu nhận đồ đệ, vẫn luôn một mình sinh hoạt, lúc nhàm chán sẽ tự mình cùng mình chơi cờ, dần dà, kỳ nghệ tự nhiên sẽ lên cao."
Y nói nhẹ nhàng bình thản, không có gì đặc biệt như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể với người khác, nhưng Nam Cung Thiếu Uyên nghe xong, trong lòng lại giống như bị vô số thanh đao nhỏ đâm vào.