Lục Minh Châu nhắm mắt lại, dựa vào thành xe chợp mắt.Giang Thanh Ba lặng lẽ đánh giá chàng.
Nàng không ngờ nam nhân này lại giải thích nguyên nhân với nàng, đối mặt với khuôn mặt sưng như bánh mì của nàng mà vẻ mặt không chút gợn sóng, giống như chàng nhìn mỗi ngày đã vô cùng quen thuộc rồi.Xem ra Lục Minh Châu cũng không tệ lắm!Lục Minh Châu hơi nghiêng người, vai phải dựa vào thành xe.
Một lúc sau lại đổi sang vai trái, cứ khoảng một khắc lại lặp đi lặp lại như vậy.Không phải người này có chứng tăng động chứ?Trên đường về Thu Thủy Uyển, thỉnh thoảng Giang Thanh Ba lại len lén liếc nhìn, phát hiện cách Lục Minh Châu đi đường rất quái dị, nhìn kỹ mới thấy, hình như chân trái hơi khập khiễng như bị què.
Tật xấu của vị phu quân mới nhậm chức của nàng không phải nhiều bình thường đâu!Giang Thanh Ba cởi áo choàng đưa cho Lục Y, xoay người, chợt sửng sốt.
Một tay Lục Minh Châu đang cầm trường đao ngăn cản Lục Mai định hầu hạ chàng cởi áo, tay kia từ từ cởi áo bào màu đen xuống."Ta không thích quần áo nhiễm quá nhiều mùi son phấn.” Lục Minh Châu nhăn mày, buông đao, xoay người đi vào nhà tắm bên trái."...""Tiểu thư, hôm nay nô tỳ không đánh phấn ạ." Lục Mai đỏ mắt.Giang Thanh Ba hít sâu hai hơi, ngửi được mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, mùi hương rất nhẹ.
Mùi hương này có trong loại phấn Lục Tùng hay dùng.
Chắc sáng nay cùng nhau sửa sang lại của hồi môn bị lây sang.
Nàng vỗ vỗ tay Lục Mai trấn an."Ngươi đi thay quần áo đi, tiện bảo Lục Trúc tạm thời đừng đến đây.""Vâng."Hai tỳ nữ hầu hạ trong phòng tắm rảo bước ra ngoài, gương mặt đầy thấp thỏm.Giang Thanh Ba hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười: "Sao vậy?""Cô gia nói không thích khi tắm rửa có người nhìn chằm chằm nên đuổi chúng nô tỳ ra ngoài."Giang Thanh Ba: “...”Nam nhân này lắm chuyện thật! Nhìn hai cái thì mất miếng thịt à?Giang Thanh Ba đi vào phòng tắm bên phải gột rửa tấm thân mệt mỏi.
Lúc ra ngoài, Lục Minh Châu đã nằm nghiêng trên giường, một tay gối đầu, mắt nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay.Thấy Giang Thanh Ba xuất hiện, Lục Minh Châu ngồi dậy vỗ xuống chỗ trống bên cạnh."Lại đây ngồi."Khóe môi Lục Y hơi nhếch lên, thầm ra hiệu cho Giang Thanh Ba.
Xong chuyện lập tức dẫn những tỳ nữ khác trong phòng ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại."..."Lục Y đúng là lớn lên xinh đẹp thật đấy, nhưng đầu óc có vấn đề.
Với khuôn mặt hiện giờ của nàng, chỉ cần là một nam nhân bình thường thì đều không ra tay được.
Đương nhiên, ngoại trừ cầm thú! Có lẽ chàng có chuyện nghiêm túc gì muốn nói, ví dụ như chuyện phu thê họ từ nay tương kính như tân chẳng hạn.
Giang Thanh Ba ngồi xuống, vẻ mặt hiểu rõ nhìn Lục Minh Châu..