Sáng hôm nay, Giang Thanh Ba bị bắt bò dậy từ sớm, sửa soạn gọn gàng chạy đi tham dự lễ kính trà của phu thê Lục Tử Ninh.
Hôm qua, Lục Minh Châu không lộ mặt ở hôn lễ của cháu trai mình, hôm nay cũng không xuất hiện, chỉ có mình nàng đi giữ thể diện.
Nếu nàng cũng tới trễ, kiểu gì người khác cũng tưởng Tam phòng bọn họ và Nhị phòng vì tranh đoạt vị trí Thế tử mà rơi vào thế như nước với lửa.Giang Thanh vừa bước vào tiểu viện đã cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
Phần đa là vui sướng khi thấy nàng cô đơn chiếc bóng.
Nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thong dong đi vào phòng khách, hành lễ với phu thê Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị."Công công, bà bà, dạo này phu quân công vụ bận rộn không thể gấp gáp quay về, mong mọi người thứ lỗi ạ.""Chỉ mình nó bận thôi à." Võ An Hầu hừ lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười hiền từ nhìn Giang Thanh Ba.
"Tính tình Minh Châu nó vẫn như thế, con vất vả rồi.""Tiền đồ của phu quân quan trọng nhất."Võ An Hầu hài lòng: "Dạo này ta mới có được mấy gốc dược liệu quý, lát nữa sẽ cho người đưa sang chỗ con.""Con đa tạ công công ạ."Nhận được lễ vật vốn nên vui mừng mới phải, nhưng nàng chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Lục Minh Châu trước khi chàng rời đi nửa tháng trước."Những thứ phụ thân ta đưa đến đây nàng có thích không?""Đều là những loại dược liệu bồi bổ thân thể, thiếp rất thích.""Có phải nên chia cho ta một nửa không? Nàng nhận được nhiều lễ vật như vậy ít nhiều cũng có công của ta.""???"Con mẹ nó, ngươi mười ngày nửa tháng không về nhà, có công gì?"Ta không về nhà nàng mới có lễ vật mà nhận chứ!""..."Lục Minh Châu thâm thúy nhìn nàng, dường như chỉ cần nàng nói không đồng ý một cái là lập tức định ngày nào cũng về.Giang Thanh Ba trề môi, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc bước đến ghế trống cạnh Đại phu nhân, ngồi xuống.
Làm lơ những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, rũ mắt, trong lòng không ngừng thăm hỏi Lục Minh Châu mặt dày như thớt.Âm thanh ồn ào chợt dừng lại, đôi phu thê mới cưới chậm rãi sóng vai bước vào đại sảnh kính trà cho phu thê Võ An Hầu và cha mẹ chồng.Lương Nghi Tĩnh y hệt như lời đồn, đúng là một đại mỹ nhân.
Một thân hồng y xứng với làn da trắng nõn, hai mắt ướt át có thần như biết nói, dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến người khác chỉ hận không thể bảo vệ.
Ánh mắt Giang Thanh Ba hơi dừng lại trên người đối phương, nói thật, Lương Nghi Tĩnh hoàn toàn xứng với cái danh đệ nhất mỹ nữ kinh thành.Có người hiểu chuyện chuyển ánh mắt lên người Giang Thanh Ba.
Vị hôn thê cũ nay thành trưởng bối, ngày sau có kịch hay xem rồi!Giang Thanh Ba hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt hóng chuyện của người khác.
Dùng quạt tròn che nửa gương mặt, chán nản ngáp dài một hơi.
Tốt nhất nam nữ chủ nên biết điều quét tuyết trước cửa nhà mình*, đừng có trêu chọc nàng.* Chỉ nên lo chuyện nhà mình, đừng quan tâm đến chuyện nhà người khácRất nhanh, đôi tân phu thê đã đến trước mặt Giang Thanh Ba.Nàng nhận được một đôi giày từ tân nương tử.
Đây là một đôi giày thêu màu lam, bên trên thêu một đôi uyên ương vô cùng sống động."Nguyện Tam thúc và Tam thẩm bạch đầu giai lão, phu thê hảo hợp."Khóe môi Giang Thanh Ba hơi nhếch lên.Chậc, nữ chủ quả là một người thú vị!Khách khứa: ???.