Ta không giống Kỷ Vân Nhu, tuy ta không phải là kẻ cực ác, nhưng cũng không phải là Bồ Tát.
Đến nước này, phản cũng là chết, không phản cũng là chết, chi bằng để bọn họ tự chọn lựa.
Dù sao cái thế đạo tệ hại này, đâu phải một mình ta muốn thay đổi.
8
Bờ sông cách kinh thành khá xa, hôm sau sau khi tan triều, ta theo xe của cha đi suốt hai canh giờ.
Mấy ngày qua ta liên tục thức đêm vẽ bản đồ quân giới, mấy đêm không chợp mắt.
Lúc này bắt buộc phải ra ngoài, ta tiện thể ngủ bù trên xe ngựa.
Đến nỗi khi người hầu đánh thức ta dậy, cha ta đã lên thuyền tìm Thái hậu xin quân lương từ lâu rồi.
Thấy các thế tử tiểu thư các nhà cũng đang lên thuyền, ta cũng không dám trì hoãn nữa, xách váy bước về phía bến tàu.
Tuy nhiên vừa mới đặt chân lên ván thuyền, phía sau đã có chút xôn xao.
Ngoái đầu nhìn lại, thấy những đại thần đang định lên thuyền đều dừng lại, lùi ra để lại một lối đi.
Theo tiếng bánh xe lăn vang lên, chỉ thấy Lục Cảnh Tự đang ngồi trên xe lăn, được người đẩy về phía bến tàu.
Lục Cảnh Tự khoác trên người một bộ mãng bào bằng gấm vân mây màu tím nhạt, mái tóc đen nhánh được búi gọn trong bạch ngọc quan, hàng mày đôi mắt khẽ cụp xuống, toát lên vẻ quý khí trời sinh.
Ai có thể ngờ được, một nhân vật như trích tiên như vậy lại vật vờ như c.
h.
ế.
t đi sống lại mỗi ngày.
Thấy các đại thần xung quanh né tránh, Lục Cảnh Tự chẳng hề bận tâm, ngược lại còn đảo mắt khắp nơi xem có tiểu thư nào cũng theo đến đây không.
Ánh mắt hắn quét một lượt đầy ngả ngớn, cho đến khi dừng lại ở vạt váy đã ngả vàng của ta, lúc này mới nhíu mày.
"Sao lại ăn mặc như thế này mà đến đây, chẳng trách Thái tử lại dời tình sang nơi khác, ngươi nên học hỏi Kỷ cô nương kia đi.
"
Nói xong, hắn nhìn về phía xa, nơi Kỷ Vân Nhu vừa bước xuống từ xe của Thái tử.
Thấy Lục Hạc An trong bộ long bào màu đen huyền, còn Kỷ Vân Nhu một thân váy trắng như mây, đứng cùng một chỗ, quả thật là xứng đôi vừa lứa.
Lục Cảnh Tự tặc lưỡi, dùng cán quạt gõ nhẹ vào cánh tay ta: "Thái tử thì cũng thôi đi, nhưng ngươi nói xem Kỷ cô nương này sao lúc nào cũng mặc váy trắng vậy, chẳng lẽ đang để tang cho ai sao? Hai người đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường, ngươi nói có đúng không?"
Thấy Lục Hạc An ngẩng đầu nhìn về phía ta, trong lòng ta thầm nghĩ "Xui xẻo", lập tức quay người bỏ đi.
Nghe nói con thuyền này sẽ đi trên sông đủ ba ngày, mà mới sáng sớm ta đã phải vội vàng sắp xếp việc cứu trợ thiên tai cho Văn Trình và Cần Chi, lúc này đang mệt mỏi muốn chết.
Cũng lười nhìn Lục Hạc An và Kỷ Vân Nhu tình tứ với nhau nữa, ta đành chào hỏi qua Thái hậu rồi tìm một phòng khách ở tầng dưới chui vào.
Trên thuyền không cho phép các gia đình mang theo hạ nhân, Cần Chi sáng sớm đã ra khỏi thành thay ta lo liệu công việc, còn những người khác đều canh giữ ở trạm dịch trên bờ.
Lúc này trên thuyền toàn là cung nữ và thái giám, đến nỗi ta ngủ một giấc đến tối mà chẳng ai đánh thức.
Ta vừa ngáp vừa đi ra ngoài, lúc đến có người dẫn đường, giờ chỉ còn một mình, hoàn toàn quên mất cầu thang ở đâu.
Đi lòng vòng nửa ngày, cả một tầng phòng khách mà chẳng thấy bóng dáng một cung nữ hay thái giám nào.
Đúng lúc ta đi từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, cuối cùng nghe thấy tiếng động từ hành lang.
"Ngươi nói xem, thân thể yếu ớt như vậy mà còn lên thuyền, chẳng phải là muốn tạo phiền phức cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy, nghe nói sáng nay ra ngoài hứng gió, bây giờ đã lên cơn sốt cao, đến giờ vẫn chưa gọi tỉnh được.
"
"Thôi, trên thuyền vốn đã thiếu người, chúng ta mau quay về đi.
"
Ta đã đói đến mức bụng dính vào lưng, nghe họ nói quay về yến hội, vội vàng đuổi theo.
Ai ngờ chưa đuổi được mấy bước, đột nhiên có mấy mũi tên bay ngang qua.
Chỉ thấy hai cung nữ kia trong chớp mắt đã bị tên ghim chặt vào cột thuyền.
.