Nào ngờ trong mắt Kỷ Vân Nhu lộ vẻ khinh miệt: "Tam tiểu thư nhất định phải diễn tiết mục lạt mềm buộc chặt này sao? Một cổ nhân, học cái gì không học, lại đi học người ta một đời một kiếp một đôi người.
.
."
"Ngươi nói gì?"
Kỷ Vân Nhu thấy sắc mặt ta không tốt, lập tức cong môi, đội mưa cúi đầu dập đầu lần nữa: "Vân Nhu biết trong lòng Tam tiểu thư tức giận, nhưng Thái tử điện hạ đối với người vô cùng chân thành.
Xin Tam tiểu thư nguôi giận, cho điện hạ thêm một cơ hội nữa."
Lời vừa dứt, đã thấy Lục Hạc An cầm ô từ phía Thái y viện đi ra.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Hạc An không nói không rằng liền tiến lên, cầm ô kéo nàng ta dậy:
"Thẩm Khanh Trúc, nàng có bất mãn gì cứ trút lên cô, nàng ấy còn đang mang thai, nàng lại bắt nàng ấy quỳ dưới mưa như vậy sao?"
Kỷ Vân Nhu đỏ hoe mắt nói: "Không phải lỗi của Tam tiểu thư, là ta tự nguyện quỳ, chỉ xin Tam tiểu thư cho Thái tử điện hạ thêm một cơ hội.
Nếu Tam tiểu thư thật lòng không thể chấp nhận ta, ta có thể không gả!"
Lục Hạc An nghe vậy, vẻ mặt đau lòng.
Hắn ta giận dữ ngẩng đầu lên, nào ngờ lại đối diện với gương mặt đen sì của Lục Cảnh Tự.
Lục Cảnh Tự vốn đã cảm thấy khó chịu khi ở trong Từ Ninh cung, giờ lại bị hai người này quấy rầy, không khí xung quanh hắn càng thêm nặng nề:
"Muốn quỳ thì cút xa mà quỳ, đừng có cản đường bổn vương."
Lục Hạc An nhíu mày: "A Nhu vừa mới vào kinh thành, rất nhiều quy củ còn chưa rõ.
Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong hoàng thúc.
.
."
Chưa đợi hắn ta nói đến chủ đề chính, Lục Cảnh Tự đã thúc xe ngựa đi vòng qua.
Xe vừa chuyển bánh, lập tức b.ắ.n lên không ít nước bẩn.
Lục Cảnh Tự phất tay hạ rèm xuống, lại nằm xuống đệm mềm, nhắm mắt ngủ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn cảnh tượng này, ta chống cằm nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tuy rằng Lục Cảnh Tự quần là áo lụa, nhưng rốt cuộc vẫn là người trượng nghĩa.
Nhớ năm đó khi hắn ở Tây Bắc, dù chân bị thương nhưng thân thể cũng coi như nhanh nhẹn, thậm chí còn có thể chơi đùa cùng Đại ca và Nhị ca của ta.
Ngược lại bây giờ đến kinh thành, thân thể hắn lại ngày một sa sút, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ biết ăn chơi, nhưng lại ngủ ba giấc một ngày, thiếu một giấc cũng không được, ngay cả Thái y cũng không tìm ra nguyên do.
Nhưng cho dù là vậy, điều đó cũng không ngăn cản được tác phong kiêu ngạo xa hoa của hắn.
Mỗi ngày tỉnh dậy là đi nghe hát, uống rượu, xem kịch.
Dù nghe được nửa chừng đã buồn ngủ, đến khi tỉnh lại, đào kép kia vẫn phải tiếp tục hát nửa phần trước.
Theo lời hắn nói, đến kinh thành mà không vui chơi thì có khác nào đang ngồi chờ chết?
Đừng nhìn vẻ ngông cuồng của hắn mà lầm, hắn còn chẳng sống nổi đến sinh nhật Thái hậu sang năm nữa kìa.
Nếu không thì với cái tính hay ghi thù của Lục Hạc An, e rằng sau khi lên ngôi, xử lý xong Thẩm gia, người tiếp theo bị trừng trị chính là hắn.
Kiếp trước ta ngu ngốc, thậm chí còn hơi mừng thầm nghĩ rằng may mắn hắn qua đời muộn vài ngày, không thì lúc đó ta chưa kịp vào Đông cung, Lục Hạc An còn phải để tang cho hắn.
Còn bây giờ, hắn không hỏi han gì mà che giấu cho ta, khiến ta càng cảm thấy bản thân đáng c.h.ế.t hơn năm xưa gấp vạn lần.
Chỉ là khi gió nổi lên bên ngoài xe, mưa thấm ướt trang sách, ta cũng chẳng còn tâm trạng đọc nữa.
Vừa mới gấp sách lại, chợt thấy Lục Cảnh Tự nhăn mày vì ồn ào, quay đầu nhìn thấy cuốn sách trong tay ta:
"Ngày thường ngươi chẳng rời đao kiếm, sao giờ lại đọc sách vậy, chẳng lẽ vì Thái tử đưa cô nương kia về, ngươi cũng bắt đầu đổi tính muốn học y sao? Năm xưa học ở Thái học chưa được hai năm đã bị Thái sư đuổi ra, giờ biết được mấy chữ mà cũng đòi đọc sách, chi bằng theo ta đến Thường Oanh uyển nghe hát, nơi đó vừa có ca cơ mới đến, giọng hát như chim sơn ca vậy.
.
.".