Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen FULL


"Anh...!Mau gỡ mấy con đấy ra đi.

Nó sẽ hút máu của anh đấy...!Đừng để nó tiếp xúc vào da..."
"Tôi chỉ muốn hỏi em lại cho chắn chắn đây có phải con đỉa hay không thôi.

Mấy cái con này nhìn thật là chướng mắt.

Chẳng có tí thẩm mĩ nào."
Làm ơn gỡ mấy con đó ra đi Tần tiên sinh, ghê quá đi mất!
Mãi mới gỡ được ba con đỉa ra, mà Trình Nhiễm toàn thân bủn rủn không dám nhìn.

Đã thế vị Tần tiên sinh lại làm ra vẻ tò mò, nhặt cái cành cây khô bên cạnh, chọc chọc vào con đỉa như muốn kiểm nghiệm hơn về cái con sinh vật mới thấy ngoài đời ý.
Ngay lúc này ông cụ Trình trở lại, trên tay xách mấy cái bánh trong túi và mấy chai nước ngọt đi tới.

Trình nhiễm vội kéo Tần Tư Lăng quay lại chỗ chiếc xe.

Ông cụ Trình nhìn xuống mảnh ruộng đã được gặt kha khá thì gật gật đầu hài lòng đưa cho Trình Nhiễm túi bánh và mấy chai nước ngọt.
"Hai đứa ăn đi, lấy lại sức rồi tiếp tục làm.

Bánh này ta lấy bên nhà bà Giang, mới làm nên hơi nóng, thêm cả nước ngọt giải khát."
Nhận lấy đồ của ông nội, Trình Nhiễm vui vẻ tháo găng tay của mình ra, còn giúp Tần Tư Lăng tháo lớp găng tay ngoài của hắn rồi mỗi người hai chiếc bánh và một chai nước cứ thế ăn uống.

Trước khi ăn, Tần Tư Lăng còn không quên lễ nghĩa mời ông cụ Trình trước.

Ông cụ Trình chỉ gật nhẹ đầu ra quay người đi đâu đó.

Lúc quay lưng lại, khóe miệng của ông cụ hiếm lắm mới nở nụ cười hài lòng.

Có vẻ như Tần Tư Lăng đang rất thuận lợi vượt qua bài thử thách này.
"Đây là loại bánh gì vậy?"
"Bánh trứng đấy.

Bà Giang nổi tiếng cả thị trấn vì làm món này siêu ngon."
Tần Tư Lăng ăn một miếng rồi lại miếng thứ hai.


Miếng bánh mềm mềm lại có vị rất vừa, có cả từng sợi bánh được hắn kéo ra, tan trong miệng, hương vị thấm đẫm trong khoang miệng làm cho hắn không thể cưỡng lại.

Cái bánh trứng này quả thật rất ngon, đây là lần đầu hắn ăn một cái bánh có hương vị đặc biệt như vậy.

Nó còn ngon hơn cả những chiếc bánh do chính những người đầu bếp có tiếng mà hắn đã từng thử qua nữa.
Nhìn Tần Tư Lăng ăn ngon lành như thế, Trình Nhiễm cũng thấy có chút bất ngờ.
Dù sao cả sáng này hắn cũng làm việc rất cật lực, chắc do đói nên mới vậy.

Ông nội cô tuy nhìn vậy thôi nhưng thật sự rất tốt.

Những chiếc bánh của bà Giang này thường chỉ có bán vào buổi chiều, vậy mà ông lại có thể sang thuyết phục được bà ấy làm riêng cho mấy cái.

Ông nội cô lúc thì cục tính, khó gần thật nhưng lại là người rất biết quan tâm đến người khác.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lúc cô muốn thứ gì ông nội đều không lặn lội đường xa đi mua về cho cô.

Có lẽ, trên đời này cô khẳng định một điều rằng cô chính là người thương cô hơn bất cứ ai.
Hai người ăn xong rồi nghỉ một chút, sau đó lại xuống đồng tiếp tục công việc.

Đến giữa trưa, Trình Nhất Phàm mang cơm ra.

Thấy ông nội phía xa đang trò chuyện với lão Mã, Trình Nhất Phàm không ngừng thở dài.
"Nhất Phàm, lát nữa kêu ông về nhà mà dùng cơm.

Để chị với Tư Lăng ở đây là được rồi."
"Không biết ông có về hay không nữa, chứ em thấy ông buôn chuyện rôm rả với lão Mã lắm.

Dù sao cũng tốt, ông lớn tuổi rồi không nên làm công việc nặng nhọc.

May năm nay có anh rể.

Nếu không ba mẹ lại bắt em xuống đồng chắc em cháy khô."
Hai chị em cô vừa nói vừa quay về phía của Tần Tư Lăng.

Giữa cái thời tiết nóng lực như này mà hắn vẫn còn mặc nguyên cái bộ đồ bảo hộ tránh bẩn cho được.


Thật là con người chịu đựng giỏi.
Vừa cho được miếng nước vào miệng, Tần Tư Lăng bỗng khựng lại khi thấy hai chị em nhà Trình Nhiễm tỏ ra cái biểu hiện giống nhau, giơ ngón tay cho hắn một Like.
Dưới sự thúc ép của Trình Nhiễm và cháu trai, ông cụ Trình cũng về nhà ăn cơm.

Trình Nhiễm nhìn mảnh ruộng đã gần hoàn thiện thì có chút vui.

Chỉ cần làm nốt là tất cả chỗ ruộng trước mắt là xong rồi.
Vậy là với sự nỗ lực của cô và Tần Tư Lăng thì cuối cùng đến chiều hai người cũng hoàn thành xong tất cả.

Cô và Tần Tư Lăng ngồi dựa vào nhau thở không ra hơi...
"Tần tiên sinh, cho em xin cảm nhận của anh lần đầu làm cái công việc này như thế nào?"
"Đừng hỏi nữa, tôi muốn về nhà tắm ngay."
Đến thời khắc này thì Tần Tư Lăng không thể nghĩ ngợi được gì nữa rồi.

Hai người đã làm xong công việc, còn lại là do ông nội cô sắp xếp giao cho máy làm nốt.
"Ông nội, cháu và Tư Lăng về trước nha.

Có gì lát nữa ông thuê người mang về cho chứ đừng có mất sức vào mấy cái bao thóc đấy."
"Được rồi!"
Trình Nhiễm may mắn bắt được một cái xe kéo của hàng xóm, hai người lại nhảy lên xe kéo về nhà trước.

Tần Tư Lăng ngồi trên xe mà biểu cảm đơ ra lúc nào không hay.

Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân lại đi trải nghiệm cái công việc này.

Nhìn mồ hôi ướt đẫm cả người, hắn không thể nào suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa.
Trước đây, Tần Tư Lăng thường hay tập thể hình.

Mỗi lần đổ mồ hôi xong hắn liền lấy khăn lau qua rồi đi tắm nước ấm ngay.

Hiện tại, hắn phải chịu cái cảnh này suốt cả ngày.

Chân tay bụi bẩn, cả người dinh dính cảm giác rất ngứa.
Vừa về tới nhà.


Trình Nhiễm biết ngay nơi mà Tần Tư Lăng chạy đến đầu tiên đó là là tắm mà.

Quả nhiên cô đoán không có sai chút nào cả, hôm nay có lẽ đã đến cực hạn của Tần tiên sinh rồi.

Dù vẫn bị ám ảnh bệnh sạch sẽ nhưng hôm nay hắn đã cố gắng hết sức.

Trình Nhiễm có thể thấy được điều đó.

Cô cũng không biết động lực nào khiến cho một vị Boss lại làm đến mức này.

Nhưng đây cũng là việc làm tích cực có sự chuyển biến tốt.
Bữa cơm tốt hôm đó, sau khi ba mẹ cô biết Tần Tư Lăng ra đồng thì đặc biệt thịt một con gà tẩm bổ cho hắn.

Bữa cơm gia đình tuy không có những món sơn hào hải vị nhưng lại ấm cúng lạ thường.
"Con rể, mau ăn nhiều vào."
Trình Nhiễm biết ngay là bản thân cô lại bị cho ra rìa mà.

Đến cả ông nội cô sau ngày hôm nay cũng đặc biệt đối xử tốt vói Tần Tư Lăn hơn.

Ông còn gắp cả cái đùi gà to cho hắn nữa.
"Hôm nay làm rất tốt.

Sau này hai đứa hãy thường xuyên về đây chơi."
Ý của ông nội là đã chấp nhận Tần Tư Lăng rồi? Quả nhiên, không hổ danh là Tần tiên sinh, làm việc gì cũng mau lẹ hoàn hảo hết.
Bữa cơm gia đình rất nhanh kết thúc.

Hôm nay trong thị trấn mở hội nên treo rất nhiều đèn hoa ngoài đường.

Trình Nhiễm cũng rất háo hức muốn đi.

Vì vậy sau khi rửa bát xong thì cô đặc biệt muốn cùng Tần Tư Lăng đi xem hội.

Do nhà cô ở mặt đường nên việc đi lại rất thuận tiện.
"Cả ngày làm chưa đủ mệt hay sao mà còn muốn rủ tôi đi hội? Không đi."
"Tư Lăng, đi mà...!Em muốn đi lắm.

Trình Nhất Phàm mải mê với cái máy tính của nó rồi.

Em sợ đi một mình nên muốn anh đi cùng em.


Ngày mai chúng ta phải về rồi, coi như tối nay cho em ôn lại kỉ niệm khi ở nhà đi..."
"Không đi!"
Dù cô có hết lời ra sao thì Tần Tư Lăng vẫn làm ra cái bộ mặt lạnh không chịu đi đâu hết.

Ngay lúc này bên ngoài cổng có tiếng người.
Trình Nhiễm mở cửa sổ phòng mình ra xem thì thấy đó là Lâm Tử Du.

Cô không thèm để ý đến Tần Tư Lăng nữa mà vội chạy ra mở cổng.

Trông thấy cô, Lâm Tử Du liền nở một nụ cười tươi đưa cho cô túi bánh vẫn còn nóng hổi.
"Anh Tử Du? Đây là cái gì vậy?"
"Đây chẳng phải là loại bánh rán mà em thích ăn còn gì.

Anh tiện đường nên mua cho em một phần."
Hai mắt của Trình Nhiễm sáng lên nhận lấy túi bánh.
"Lúc nào cũng là anh chu đáo nhất."
"Mà...!Tối nay em không đi lễ hội sao? Anh nghe nói năm nay còn thả đèn hoa đăng nữa.

Rất nhiều người đều đổ xô đi lắm."
"Nhưng em đi một mình đâm ra hơi sợ...!Vì vậy..."
"Anh đi với em.

Chẳng phải hồi nhỏ hai chúng ta cũng thường đi chung còn gì.

Bây giờ anh chỉ muốn ôn lại chút kỉ niệm cũ thôi."
Nghe đến đây, Trình Nhiễm vui vẻ đồng ý luôn.

Cô rất muốn đi hội nhưng mà Tần Tư Lăng lại không đi cùng.

Thôi thì đi cùng Tử Du vậy.

Tối nay cô nhất định phải đến lễ hội thả hoa đăng.

Trăng đêm vừa tròn vừa đẹp sáng chói, không ra ngoài hơi phí.
"Vậy anh đợi em một chút.

Em vào nhà mặc cái áo."
Trình Nhiễm chạy vội vào nhà lấy cái áo khoác trên mắc rồi chạy ra ngoài.

Ai ngờ, thấy Tần Tư Lăng đã đứng ở cổng từ bao giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận