Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen FULL


"Tần Tư Lăng, anh buông em ra...!Anh quá đáng nó vừa thôi...!Anh..."
Trình Nhiễm càng vùng vẫy thì càng khiến cho Tần Tư Lăng tức giận hơn bao giờ hết.

Trước sự chứng kiến của rất nhiều người giúp việc, Tần Tư Lăng ôm Trình Nhiễm thẳng hướng đi về phía khuôn viên sau biệt thự.

Cho đến khi hắn dừng lại, Trình Nhiễm nhìn xuống cái hồ lớn nuôi cá mập thì nổi hết cả da gà.

Tần Tư Lăng đã từng đem mấy con cá mập này ra dọa cô nhưng cô không ngờ khi nhìn chúng tận mắt lại có thể đáng sợ như vậy.

Cái hồ rất rộng, dưới đó có 5 con cá mập sát thủ bơi đi bơi lại.

Tuy trên mặt hồ có một tấm kính siêu dày nhưng vẫn không khiến cho Trình Nhiễm hết kinh hãi.

Tần Tư Lăng đứng ở mép hồ, hắn buông tay, thả Trình Nhiễm xuống nhưng cô một mực ôm chặt lấy hắn, thậm chí chân cô cắp lấy eo hắn không chịu buông.

Trông cô bây giờ chẳng khác gì con gola đang ôm chặt thân cây nhất quyết không chịu thả ra.

"Tôi đã nói với em rồi, đừng có chọc cho tôi tức giận."
"Em đã nói không muốn ăn..."
Đến phút này rồi mà Trình Nhiễm vẫn ngoan cố.

Chính vì vậy mà Tần Tư Lăng đưa tay định gỡ hai tay cô khỏi cổ của mình thì Trình Nhiễm chợt hét toáng lên.

"Em ăn, em ăn được chưa!"
Cuối cùng thì suy cho cùng người phải chịu thiệt thòi chính là cô.

Trình Nhiễm được Tần Tư Lăng ôm trở lại phòng ăn với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Trước giờ Tần tiên sinh vẫn luôn dịu dàng, bỗng dưng trở lên độc đoán như vậy khiến cho cô không có thích ứng được.

Vậy là kể từ giờ, mỗi lần cô chống đối thì lũ cá mập ở khuôn viên sau biệt thự chính là nỗi ám ảnh đe dọa cô, ép buộc cô vào khuôn phép.


Trong bữa ăn, Tần Tư Lăng cũng không nói nhiều.

Hắn liên tục gắp thức ăn cho Trình Nhiễm rồi bắt cô ắn hết.

Trình Nhiễm bất mãn lắm nhưng vẫn cố mà nuốt xuống cục tức này.

Bữa cơm đầu tiên khi cô và Tần Tư Lăng chính thức trở thành vợ chồng là như vậy đấy.

Đến tối, Trình Nhiễm trở về chiếc giường nhỏ mà trước đây cô thường hay nằm.

Vừa mới chợp mắt một chút thì Tần Tư Lăng thì phòng tắm đi ra, không nói không rằng vòng tay qua eo cô, xốc lên một cái rồi nhấc bổng cô lên trở lại giường lớn.

"Anh làm cái gì vậy? Em đang ngủ!"
"Chúng ta đã kết hôn."
"Ồ, giờ anh mới nhớ em là vợ anh à? Em tưởng quyết định của em không đáng để anh quan tâm?"
Suốt từ lúc ra viện tới giờ thì Trình Nhiễm toàn muốn gây sự với hắn.

Tần Tư Lăng cũng hết cách nên chẳng muốn đôi co với cô nữa.

Hắn ném cô lên giường rồi đi tắt điện nằm sang bên cạnh, nhân tiện vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng.

Trình Nhiễm cố gắng giãy giụa nhưng không được.

Cánh tay của Tần Tư Lăng và cơ thể rắn chắc của hắn bao bọc lấy người cô.

Mọi hôm Trình Nhiễm muốn ngủ cùng hắn còn không được.

Nhưng hôm nay cô giận, hắn lại giở trò ôm cô đi ngủ là có ý gì?
"Tần tiên sinh, anh bị mắc chứng mất ngủ.

Anh có muốn em giúp anh thôi miên không?"
"Em muốn dùng kĩ thuật thôi miên tôi để đáp ứng với mong muốn của em?"
Ý nghĩ trong đầu của Trình Nhiễm lập tức bị Tần Tư Lăng phát hiện.

Vậy là Trình Nhiễm bất lực nằm trong lòng của Tần Tư Lăng lại nghĩ cách khác.

Nếu như Tần Tư Lăng không muốn sinh con, cô lại rất muốn thì làm sao? Đương nhiên sẽ là dùng kế rồi.

Trong đầu cô lúc này đã vạch ra vô số kế hoạch cho bản thân.

Thứ nhất, dùng thuật thôi miên để thao túng Tần Tư Lăng.

Nhưng cách này đã sớm bị hắn phát giác rồi.

Chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu cuối...!
Bất thình lình Trình Nhiễm xoay người lại đối diện với Tần Tư Lăng, cô không những phản kháng mà còn chủ động hôn lên môi của hắn.

Hai mắt của Tần Tư Lăng lập tức mở ra.

Lúc này, cô lại càng mạnh bạo hơn xoay người đè hắn xuống dưới thân.

Vốn tưởng bản thân sẽ chế trụ được Tần Tư Lăng nhưng Trình Nhiễm lại cảm thấy quá thất vọng về bản thân mình khi người cô lúc này có chút khó chịu.

"Em định làm gì?"
"Ăn anh!"
Nút áo ngủ của Tần Tư Lăng từ từ bị Trình Nhiễm cởi ra, lộ từng múi cơ bụng săn chắc đẹp đến nỗi cô không kiềm chế nổi bản năng mà sờ lên chúng.


Tay của cô chạm nhẹ lên từng tấc da rồi dần dần di chuyển xuống dưới.

Quả không ngoài dự đoán, hô hấp của Tần Tư Lăng có chút hỗn loạn.

Hắn muốn đợi chuyện tốt sau khi cùng cô đi hưởng tuần trăng mật.

Nhưng hiện tại, hắn mất hết kiên nhẫn rồi.

"Trình Nhiễm, em có biết rằng hành động vừa rồi của em...!Sẽ rất nguy hiểm hay không?"
"Anh sợ sao? Anh là người chưa có kinh nghiệm mà.

Yên tâm, em dạy anh."
Từng câu nói toát lên đầy phong thái tự tin của Trình Nhiễm rất nhanh khiến cho cô phải ngậm ngùi hối hận.

Vậy là sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng Tần phu nhân cũng đã lên giường với Tần tiên sinh.

Có điều...!Cả sáng hôm sau cô không bước chân nổi xuống giường nên Tần Tư Lăng đành dời chuyến bay lùi xuống chiều rồi mới xuất phát.
Vấn đề lớn ở đây là Trình Nhiễm vẫn nằm bẹp trên giường, cuộn chăn kín mít như một con sâu với biểu cảm vô cùng ấm ức.

Khác với cô, Tần Tư Lăng thì rất chi là tỉnh táo, thậm chí trên gương mặt còn có nét cười hiếm khi thấy.

Có vẻ như hôm qua hắn mới bước chân vào cánh cửa khai thông cơ thể, được Trình Nhiễm "bóc tem" rất vui vẻ.

Hắn mang cho cô một ly sữa ấm và mấy chiếc bánh nóng mà hắn đích thân xuống bếp làm.

"Sao hả? Vẫn chưa xuống được giường?"
Mặt Trình Nhiễm bỗng đỏ ửng lên.

Cô quay lại ném cho Tần Tư Lăng một cái trừng mắt.

"Anh đừng có mà đắc ý.

Hôm qua là em cưỡng hiếp anh đấy!"
"Vậy à..."
Nếu để cho người ngoài nhìn vào thì chẳng biết ai cưỡng hiếp ai đâu.

Hôm qua cũng là lần đầu của Trình Nhiễm, vì vậy đương nhiên cô vẫn có chút bỡ ngỡ của người chưa từng trải.

Tần Tư Lăng thậm chí còn không kiêng nể gì mà mới sáng ra lật chiếc ga vẫn còn vương vấn lại ít máu thuần khiến lên đem đi.


Trình Nhiễm có hỏi đem đi đâu thì hắn nói đem đi cất là kỉ niệm để đời.

Trình Nhiễm giận đến nỗi vơ lấy mấy cái gối ném vào mặt của Tần Tư Lăng luôn.

Tần tiên sinh vốn sạch sẽ mà cô quen biết đâu rồi? Sao cô cứ có cảm giác tính cách của hắn dần dần bị mai một thay đổi thế không biết? Điều này tuy nghĩ vậy nhưng vẫn có phần không đúng lắm bởi vì ngoài cô ra hắn vẫn tỏ thái độ khó chịu mỗi khi người khác lại gần.

"Được rồi, đừng giận nữa.

Mau dậy ăn sáng đi.

Chiều chúng ta sẽ xuất phát đến Pháp."
"Anh đừng có động vào người em!"
"Anh quên mất sáng chưa cho đàn cá mập ăn..."
Chỉ cần nghe đến đây thôi cũng đủ để cho Trình Nhiễm tự giác ăn sáng rồi.

Nhìn thấy cô ăn ngon lành như vậy, Tần Tư Lăng vô cùng hài lòng.

Sáng ra hắn đã tự vào bếp trước con mắt của tất cả mọi người với bộ quần áo bảo hộ dày cộp, để làm bữa sáng nhẹ nhàng cho Trình Nhiễm.

"Bữa sáng do chính tay anh làm cho em.

Có thấy anh đối tốt với em không?"
Nghe xong, Trình Nhiễm muốn nhả miếng bánh trong miệng ra thì lại bị Tần Tư Lăng nhanh hơn bịt miệng cô lại.

Miếng bánh cứ thế vì cô sợ hãi mà trôi xuống bụng.

"Người ta nói rằng nhận đồ của người khác thì phải làm việc xứng đáng với đồ họ cho mình.

Em đã ăn bánh của anh rồi thì tốt nhất bỏ ngay cái tính giận dỗi của em đi!"
*******.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận