Hình Liệt Hàn nói xong, liền cùng với đàn anh Ôn Lệ Thâm đi trước, để hai đứa em nhỏ đi theo phía sau.
“Hi, Nhất Nặc.” Ôn Lương Diệu chủ động chào hỏi.
Hình Nhất Nặc nhanh chóng liếc nhìn anh, rồi cúi nhìn xuống ngón chân, nhưng không biết rằng Hình Liệt Hàn ở đằng trước đang nhường đường cho một chiếc xe, cô suýt nữa đâm vào lưng anh mình, khi phát hiện ra, cô rất ngượng.
Ôn Lương Diệu nhìn biểu cảm dễ thương, cuốn hút của cô, ở bên cạnh bật cười thành tiếng.
“Không được cười.” Hình Nhất Nặc thì thầm.
Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm không quay lại nhìn, dẫn họ vào nhà hàng, thang máy lên đến tầng mười tám, đến cửa nhà hàng, Hình Liệt Hàn lầy điện thoại di động ra gọi cho Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ đang đợi Hình Nhất Nặc đến để gọi đồ ăn, thấy có người gọi đến, cô nhanh chóng nhắc máy: “Alo?”
“Ở đâu đấy?”
“Chúng tôi đang ở phòng số 3.” Đường Tư Vũ trả lời, cúp máy và nói với con trai: “Cô của con đến rồi.”
“Con muốn đi đón cô.”
“Không được, cha của con sẽ đưa cô ấy đến, đừng chạy lung tung.” Đường Tư Vũ ngăn con trai lại, dù gì cũng đang ở nhà hàng, cô không muốn con trai mình xảy ra chuyện gì.
Tô Hi đang dùng điện thoại di động xem thông tin quảng cáo của bộ phim truyền hình mới, lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói ngọt ngào của người phục vụ vang lên: “Mời vào.”
Tô Hi lập tức tắt điện thoại, Đường Tư Vũ cũng nhìn ra cửa, nhìn thấy bóng dáng của Hình Nhất Nặc đang sốt ruột bước vào, sau đó là Hình Liệt Hàn, Ôn Lệ Thâm, Ôn Lương Diệu… Tô Hi nhìn thấy phía sau bộ dáng khí chất phi thường của Hình Liệt Hàn, một bóng dáng khác giống như trăng sáng, não cô muốn nổ tung, hai mắt mở to… Chúa ơi! Tại sao anh ta lại ở đây?
Ôn Lệ Thâm bước vào, lúc đầu anh cũng không để ý đến cô gái bên cạnh Đường Tư Vũ, nhưng khi đảo mắt qua, anh mới nheo mắt lại để chắc chắn rằng cô gái này chính là nữ nghệ sĩ đã nhìn trộm anh lần trước.
“Cô, cô đến rồi.” Cậu nhóc chạy đến bên Hình Nhất Nặc và vui vẻ gọi cô.
“Phòng nhỏ quá, đổi cho chúng tôi một cái lớn hơn đi.” Hình Liệt Hàn nói với người phục vụ bên cạnh.
“Được ạl Tôi sẽ ngay lập tức đổi mọi người sang phòng số 8! Đó là bàn dành cho mười người.”
Đường Tư Vũ cũng rất kinh ngạc, Hình Liệt Hàn không chỉ đem theo em gái, mà còn đem theo cả hai anh em nhà họ Ôn.
Cô quay đầu nhìn Tô Hi, nhìn gương mặt đỏ bừng và xấu hổ của bạn mình, cô vô cùng hiểu sự lúng túng và xấu hỗổ của cô ấy lúc này.
Đọc full tại truyen one Ôn Lệ Thâm cũng đến, đây thực sự là điều cô không ngờ tới.
Vào lúc này, một giọng nói non nớt và vui vẻ vang lên: “Cha nuôi…”
Đường Dĩ Hi xuống khỏi ghế, chạy đến bên Ôn Lệ Thâm, không đợi được, lập tức giới thiệu: “Cha nuôi, đây là mẹ nuôi của con, mẹ nuôi xinh đẹp lần trước con đã nói với cha ấy.”
Tô Hi rất muốn khoan một lỗ trên mặt đất và tự chôn mình xuống.
“ỪI” Ôn Lệ Thâm cười đáp lại, nhưng ánh mắt sâu thẳm phức tạp lại đặc biệt lạnh lùng nhìn Tô Hi.
Tô Hi chạm vào đôi mắt sâu như biển của anh, tim cô không khỏi thắt lại, thậm chí không dám đập thêm nữa.
Khi đổi phòng, Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm qua đó trước, Hình Nhất Nặc dẫn theo cậu nhóc, sau đó là Ôn Lương Diệu ở phía sau, hai cô gái trong phòng lập tức Đọc full tại truyen one nhìn nhau.
“Hi Hi, cậu không sao chứ?”
“Tớ..tớ có thể bỏ bữa ăn này được không?” Tô Hi khóc lóc hỏi.
“Nhưng mà, cậu ăn ở đâu, đến thì cũng đến rồi, cứ ăn đỉ!”
“Tớ ăn đại cái gì cũng được.” Tô Hi thật sự không muốn ăn, nhất là ánh mắt vừa rồi của Ôn Lệ Thâm khiến cô cảm thấy người đàn ông này vẫn rất ghét cô!
“Vậy thì..vậy thì tớ cũng không thể ép cậu…” Đường Tư Vũ thật sự không thể làm cô khó xử, trước đây cô ấy và Ôn Lệ Thâm có thù hận lớn như vậy mà.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người dịu dàng đứng đó: “Cô Đường, Tiểu Hi đang tìm cô.”
Đường Tư Vũ và Tô Hi lập tức cùng nhau đứng lên, Tô Hi ngượng ngùng nhìn cô một cái, nói với Đường Tư Vũ: “Vậy tớ đi trước nhé.”
Đường Tư Vũ gật đầu, Tô Hi vừa đến cửa, một giọng nói lành lạnh vang lên: “Không phải cô nợ tôi một bữa sao? Bữa cơm này coi như là bồi thường đi!”
Đường Tư Vũ nhìn đôi nam nữ, cô nhìn bạn mình thông cảm: “Hi Hi, tớ đi trước nhé!”
Tô Hi gật đầu, lúc này chỉ có hai người nói chuyện ân oán cũ là tốt nhất.
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm hiện lên một sự giễu cọt: “Sao? Không mời được à?”.