Cách giờ hẹn với nhóm Lệ Dương Vinh còn nhiều thời gian, vì vậy Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt mua đồ ở siêu thị rất thong thả.
“Hôm nay anh muốn nấu món gì? Chúng mình cần mua những đồ gì?”
Thiệu Hàn Việt đẩy xe đẩy hàng đi phía sau trả lời: “Bò bít-tết, tôm, gà, thịt lợn, và các món ăn phụ khác…”
“Nhiều món như thế, anh đều làm được ư?”
“Cố tình học riêng đó.” Thiệu Hàn Việt khịt mũi lạnh lùng: “Nhưng không ngờ lại phải nấu cho chúng nó ăn.”
Phó Kim Hủ cười khẽ, bước chậm lại nắm lấy tay anh: “Để cho họ thấy sự giỏi giang của anh, tốt biết bao.”
“Anh giỏi thế nào chúng nó đều biết.” Thiệu Hàn Việt cụp mắt nhìn cô: “Bây giờ lại giỏi thêm một thứ nữa, anh sợ họ sống không nổi.”
Phó Kim Hủ: “… Em tin họ đủ kiên cường.”
Thiệu Hàn Việt nhướng mày, cầm một miếng thịt bò bít-tết lên.
Sau khi ra khỏi khu vực thực phẩm chính, bọn họ đến khu đồ dùng hàng ngày.
“Trong nhà không có dép vừa với em.
Mua một đôi đi.”
“Ừ!” Phó Kim Hủ nói: “Hay là mua dép đôi? Anh xem, hai đôi dép hình thỏ này hợp đó.”
Thiệu Hàn Việt nhìn đôi dép tai thỏ lại nhớ đến hồi cấp ba khi Phó Kim Hủ đến nhà anh ngủ, bộ đồ ngủ mà cô mặc cũng có lông mao và hai cái tai thỏ dài dài thế này.
“Anh không thích à?” Phó Kim Hủ thấy anh không phản ứng gì bèn hỏi: “Không sao, chúng mình chọn đôi khác.”
“Không.” Thiệu Hàn Việt ngăn lại: “Mua đi, anh thích.”
Đôi mắt Phó Kim Hủ sáng lên, vui vẻ rạo rực bỏ dép vào xe đẩy hàng.
Tuy nhiên cô không ngờ, sau khi mua dép xong, sự cố chấp mua đồ đôi của Thiệu Hàn Việt lại bùng cháy lên, cái gì anh cũng muốn mua đồ đôi.
Phó Kim Hủ: “Mua khăn.”
“Phải là khăn đôi.”
Mặt Phó Kim Hủ đầy dấu chấm hỏi: “Khăn thì đôi thế nào được?”
Thiệu Hàn Việt ngẫm nghĩ: “Mua cùng một loại, em màu hồng, anh màu xám.”
“Ừm.”
…
“Cốc đôi, chọn cái có in hình vợ chồng đi.”
“Có sến súa quá không?”
“Không hề.”
“Không tốt chút nào…”
“Anh mua.”
“…”
Hai người đi dạo quanh siêu thị một vòng, mua vô cùng nhiều đồ đôi linh tinh lặt vặt, hơn nữa hầu hết đều khiến Phó Kim Hủ thấy phát ghét.
Ra khỏi siêu thị, hai người dự định đến trung tâm mua sắm trên lầu để mua quần áo ở nhà.
Vì vậy, bọn họ đặt những thứ đã mua vào cốp xe, sau đó lên lầu.
Tiếp đó hai người lại rơi vào sự cố chấp mua đồ đôi không thể giải thích được của Thiệu Hàn Việt: đồ ngủ đôi, quần áo ở nhà đôi, giày đôi,… Phó Kim Hủ phải vất vả lắm mới ngăn cản được anh sau khi anh đã mua một đống đồ đôi.
“Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“Không cần mua thêm một bộ à?”
“Không cần.”
Thiệu Hàn Việt thấy cô không muốn đi mua sắm nữa, cuối cùng từ bỏ ý định.
Hai người xách túi to túi nhỏ đi về phía thang máy, đúng lúc này bọn họ lại đi ngang qua một cửa hàng đồ lót.
Phó Kim Hủ biết chắc rằng hôm nay cô sẽ không về lại trường, trước khi đến đây cô cũng không mang theo bất kỳ bộ đồ lót nào nên cô muốn mua một bộ để thay đổi.
“Thiệu Hàn Việt, anh đến bãi đỗ xe đợi em trước đi.”
Bước chân Thiệu Hàn Việt thoáng dừng lại, nhìn cô khó hiểu.
Phó Kim Hủ: “Em đi mua ít đồ, anh đi trước đi.”
Thiệu Hàn Việt: “Anh đi với em.”
“Không cần, không cần đâu, không tiện.”
“Có gì mà không tiện?”
Phó Kim Hủ không thể giải thích rõ ràng với anh, đành phải chỉ vào cửa hàng đồ lót bên cạnh: “Em định mua cái này.”
Thiệu Hàn Việt: “…”
Cửa hàng đồ lót nằm ngay của ra vào, diện tích cửa hàng rất lớn, bên trong không chỉ có các cô gái, mà còn có các chàng trai đi cùng bạn gái mình.
Thiệu Hàn Việt nhìn một hồi, nói: “Anh có thể vào được mà? Trong đó cũng có nam giới.”
Có thể vào! Nhưng sao anh lại muốn vào?!!
Phó Kim Hủ: “Do em nghĩ anh sẽ ngại chứ còn gì nữa!”
Thiệu Hàn Việt bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chuyện này có gì mà ngại, em ngại à?”
“… Không hề.”
“Vậy vào thôi.” Thiệu Hàn Việt nắm tay cô đi vào cửa hàng: “Anh xách đồ giúp em.”
Không có đồ gì cần anh xách giúp cả.
Song, Thiệu Hàn Việt đã bước vào cửa hàng rồi, những lời khuyên anh đừng vào đều bị Phó Kim Hủ thu lại.
Hai người vừa bước vào đã có nhân viên nhanh chóng tiến lên tiếp đón.
“Chào anh chị, em có thể giúp gì cho anh chị không ạ?”
Trong lúc nhân viên bán hàng nói chuyện, ánh mắt cô ta hết liếc Thiệu Hàn Việt lại liếc sang Phó Kim Hủ, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Trong cửa hàng có rất nhiều chàng trai đến mua đồ cùng bạn gái của mình, nhưng đẹp trai thế này thì đây là người đầu tiên!
Trái tim của nhân viên bán hàng rung ra rung rinh, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như cũ: “Em có thể giới thiệu một số mặt hàng cho anh chị ạ.”
“Chỉ cần thoải mái là được, không nên quá dày.”
“Được ạ, mời anh chị đi theo em.”
Nhân viên bán hàng lấy ra một vài bộ để Phó Kim Hủ chọn.
Cô vừa lắng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu vừa quan sát anh.
Cô cứ nghĩ theo mình vào đây anh sẽ bối rồi trước tiên, nhưng không ngờ vị Tôn Đại Phật này chẳng những không bối rối mà còn chăm chú lắng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu các loại đồ lót.
Điều này khiến cô cảm thấy, không biết ai mới là người cần mua!
“Chọn đại đi, cái này đi.” Phó Kim Hủ chỉ đại.
“Tại sao không phải là cái này?”
Thiệu Hàn Việt vẫn luôn không nói bất ngờ chỉ vào một bộ khác treo trên tường.
Phó Kim Hủ nhìn theo hướng anh chỉ, may mà máu mũi không vội vã chảy ra.
“Ồ, anh có thích cái này sao?” Nhân viên bán hàng siêu cấp nhiệt tình sáp tới, “Đây là phong cách mới của cửa hàng chúng tôi! Thiết kế kiểu dây đan chéo, vô cùng đẹp mắt, hơn nữa cũng vô cùng thoải mái, nào nào nào, em lấy xuống cho anh chị xem thử.”
Phó Kim Hủ nhanh chóng từ chối: “Không, tôi không…”
“Không sao, không sao, chúng ta cứ xem thử trước.” Nhân viên bán hàng đưa đồ lót cho Thiệu Hàn Việt, nhiệt tình như thể người cần mua không phải là cô mà là anh vậy.
Phó Kim Hủ: “?”
Vẻ mặt Phó Kim Hủ mờ mịt, hai người họ cứ thế phớt lờ cô, trực tiếp trao đổi với nhau.
“Sẽ không khó chịu chứ?”
“Không đâu ạ, tuy thiết kế này có vẻ phức tạp, nhưng nó thực sự chỉ là một cái khóa.”
“Mặc vào sẽ thoải mái hơn cái chị vừa mới nói chứ?”
“Vâng ạ.
Chất liệu này rất tốt…”
“Được, ok.”
“Vâng, em nghĩ cái này rất hợp với bạn gái anh.
Anh đẹp trai, anh thật tinh mắt.
Ôi chao, còn có bộ này, anh đẹp trai anh xem thử đi…”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến một khu khác.
Phó Kim Hủ: “???”
Mười phút sau, cuối cùng nhân viên bán hàng và Thiệu Hàn Việt cũng quay lại.
Phó Kim Hủ vô cảm: “Lựa xong rồi?”
Thiệu Hàn Việt: “Lựa xong rồi.”
Phó Kim Hủ vỗ vào cánh tay anh: “Anh mua hay là em mua?”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười nuông chiều, cúi người dựa sát vào tai cô nói, “Anh cảm thấy mấy thứ anh chọn rất đẹp đó.”
Phó Kim Hủ: “Anh…”
“Anh nấu cơm cho em ăn, em cho anh chút phúc lợi, thế nào?”
Phó Kim Hủ á khẩu, nhất thời tim lỗi nhịp.
Phúc lợi…
Anh đang nghĩ cái quái gì thế hả?
“Quý khách, chỉ có muốn cùng tôi đi thử nó một chút không, chúng ta thử xem có vừa hay không? ” Nhân viên bán hàng đi tới.
Phó Kim Hủ vẫy tay: “… Không cần.”
“Bình thường chị mặc size mấy?”
Phó Kim Hủ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang cười của Thiệu Hàn Việt, đưa tay đẩy đẩy anh ra xa, “Anh qua bên kia đi.”.
Thiệu Hàn Việt: “Anh không thể nghe?”
“Không thể!”
Nhân viên bán hàng cười khúc khích.
Thiệu Hàn Việt: “Được rồi, anh đến quầy thu ngân trước.”
“Này, đồ này em sẽ tự trả tiền.”
Thiệu Hàn Việt vươn tay vỗ vỗ lên đầu cô: “Phúc lợi của anh tất nhiên phải do anh trả tiền chứ.”
“………”
Sau khi người đi rồi, vẻ mặt nhân viên bán hàng tràn đầy hâm mộ: “Ôi chao, bạn trai của chị thật tốt với chị, anh ấy chọn thật nhiều đồ, toàn là những thứ đẹp nhất và đắt tiền nhất của cửa hàng của chúng tôi!”
Mặt của Phó Kim Hủ đã đỏ như gấc, “… Cảm ơn chị.”
“Chị thật sự không thử nó à?”
“Không thử.”
Sau khi nói số size với nhân viên xong, Phó Kim Hủ nhanh như chớp bước ra khỏi cửa hàng.
Cô thề, cô sẽ không bao giờ đến cửa hàng đồ lót với Thiệu Hàn Việt nữa!
Đây hoàn toàn không phải là để thấy anh ngại, mà là để thấy cô ngại!!!!!
**
Sau khi về nhà, Thiệu Hàn Việt mang các nguyên liệu nấu ăn vào bếp, trong khi đó Phó Kim Hủ giúp anh bày đồ dùng hàng ngày ra.
Sau khi xử lý xong hết mọi thứ, trong đống đồ chỉ còn dư lại một túi đồ lót được đóng gói đẹp mắt, một đường hắc tuyến xuất hiện trên mặt cô.
Nhiều như vậy… Giống nhà giàu mới nổi mà…
Không dám nhìn lâu hơn, Phó Kim Hủ nhanh chóng mang cái túi vào phòng rồi xuống bếp giúp đỡ.
“Cần em rửa rau giúp không?”
Thiệu Hàn Việt đang thu dọn gì đó trên mặt bàn, “Rửa sạch mọi thứ trong bồn rửa chén là được.”
“Được.”
“Hủ Hủ.”
“Dạ.”
“Em có thích đồ lót hôm nay anh mua không?”
Đột nhiên chuyển chủ đề không báo trước thế nào, Phó Kim Hủ xém tý nữa bị sặc nước miếng, cô còn chưa kịp trả lời, Thiệu Hàn Việt đã tự trả lời luôn, “Anh cảm thấy nó rất đẹp.”
Phó Kim Hủ vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng thần kỳ là khi nói đến chuyện này, khuôn mặt Thiệu Hàn Việt vẫn bình tĩnh không gợn sóng gì như thường, bình thường giống như đang nói đến chuyện hôm nay mua cái gì, ăn cái gì.
Quả thật là… Một cầm thú có siêu năng lực giả trang.
“Đẹp đẹp đẹp, anh tự mình mua đương nhiên anh phải thấy nó đẹp rồi.” Phó Kim Hủ cúi đầu nhặt rau, “Anh đừng nói nữa, lát nữa bọn Giản Hòa đến đây, anh còn dám nhắc tới thì anh không xong với em đâu.”
Vừa dứt lời, có cảm giác như ai đó đang ôm lấy cô từ phía sau.
Vừa liếc mắt qua, liền nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Thiệu Hàn Việt khẽ sáng lên.
Anh hôn lên má cô một cái, giọng nói ghẹo người, “Em cho là anh bị ngốc à? Đây là tình thú chốn khuê phòng của chúng ta, sao anh có thể nói với người khác được?”
Phó Kim Hủ: “…”
Hơn năm giờ chiều, ba người Lệ Dương Vinh, Quý Nguyên Châu và Giản Hòa cuối cùng cũng đến nhà.
Khi chuông cửa reo lên, Phó Kim Hủ hào hứng chạy ra cửa.
“Hủ Hủ!”
“Giản Hòa!”
Mặc dù cả hai cô gái đều ở Bắc Kinh, nhưng bọn họ đã không gặp nhau một thời gian dài, nên khi vừa gặp nhau đã không e dè gì mà ôm chầm lấy nhau ở lối vào.
Phó Kim Hủ ôm lấy Giản Hòa, lên tiếng chào hỏi với hai chàng trai ở phía sau: “Hello hai cậu, lâu rồi không gặp.”
Quý Nguyên Châu: “Đúng vậy, đến đây mau, đây là một món quà cho cậu và Hàn Việt.”
Phó Kim Hủ buông Giản Hòa ra, nhận quà: “Cái gì thế?”
“Một món quà nhỏ thôi, chúc các cậu tân gia hạnh phúc.”
Phó Kim Hủ: “Tân gia cái quái gì thế?”
Lệ Dương Vinh sáp lại gần nói: “Hai cậu đã chuyển từ KTX của trường ra ngoài sống chung, đương nhiên là niềm vui tân gia rồi! Món quà này bọn tớ mua tạm ở sân bay!”
Phó Kim Hủ gần như trợn trắng mắt: “Cảm ơn các cậu, nhưng bọn mình không chuyển ra ngoài!”
Lệ Dương Vinh: “Không sao, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Phó Kim Hủ: “Ok, I’m fine…”
Cánh cửa đóng lại, cả đám hùng hùng hổ hổ bước vào.
“Nghe Giản Hòa nói hôm nay Hàn Việt nấu cơm?”
Phó Kim Hủ: “Ừ, anh ấy đang ở trong bếp.”
“Đi thôi! Đi xem thử!”
Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu đã vô cùng phấn khích, “Anh Việt ơi! Bọn em đến rồi này! Ai nha, anh xem anh kìa, bọn em đã đến nhà anh rồi mà anh cũng không chịu ra nghênh đón ——.”
Giọng nói bỗng ngừng lại, hai người dừng ở cửa bếp.
Thiệu Hàn Việt quay đầu lại, liếc bọn họ: “Cút ra ngoài, đừng đến làm phiền tôi.”
Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu nhìn nhau: “……”
Thiệu Hàn Việt đứng trước mặt bọn họ đang đeo một chiếc tạp dề in hình một nhân vật hoạt hình siêu to khổng lồ, dưới chân đi một đôi dép màu xanh nhạt với hai cái tai thỏ, nhìn thế nào cũng thấy không hòa hợp.
“Anh Việt, đồ anh đang mặc…”
Quý Nguyên Châu ngẩn tò te ra: “Quả nhiên chẳng mấy có ai muốn làm người bình thường khi yêu.”
Lệ Dương Vinh: “Lão đại rửa tay gác kiếm rồi, ai có thể nghĩ rằng đây là tiểu bá vương bất khả chiến bại không có đối thủ của Hàng Châu chúng ta chứ!”
Thiệu Hàn Việt nhúc nhích khóe miệng: “… Cút.”
“Đi ngay, đi ngay đây!” Lệ Dương Vinh muốn cười nhưng không dám cười, “Anh, bọn em ở phòng khách đợi bữa tối của anh.”
Thiệu Hàn Việt hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nấu ăn.
Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu rút lui khỏi nhà bếp, chưa hết hoảng hồn.
Lúc này, Phó Kim Hủ và Giản Hòa đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa.
“Hủ Hủ, bội phục, bội phục.”
Phó Kim Hủ quay lại nhìn anh: “Hả?”
Lệ Dương Vinh ngồi trên tay ghế sofa, “Cậu có thể cải tạo anh Việt của chúng mình thành một người ngoan ngoãn như vậy, mình rất bội phục cậu.”
Phó Kim Hủ: “Mình nào có…”
“Cậu nhìn dép anh ấy đi đi, thỏ! Nhìn tạp dề của anh ấy đi, vô cùng dễ thương! Còn xuống bếp nấu ăn… Sao trước đây mình không biết anh ấy biết nấu ăn?”
Phó Kim Hủ: “Các cậu đừng đổ oan cho mình.
Dép, tạp dề, còn có những thứ đồ dùng hàng ngày hôm nay bọn mình mua đều là anh ấy tự mình lựa chọn.
Còn về nấu ăn… hình như vừa mới học.”
Lệ Dương Vinh bị sốc: “Mới không gặp anh Việt một thời gian, anh ấy đã biến thành công chúa nhỏ rồi?”
Hết chương 64.