Thiệu Hàn Việt nói nấu ăn không phải nói suông.
Khi bốn người nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, tất cả đều kinh ngạc.
Ban đầu họ nghĩ rằng, những món ăn được làm ra sẽ vô cùng ít, vậy mà thức ăn trên bàn đều ra hình ra dạng, giống như chúng được bưng ra từ trong hình minh họa trên thực đơn.
Thiệu Hàn Việt rửa sạch hai tay, gỡ tạp dề ra, ném nó sang một bên.
“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi lấy bát đũa đi?”
Lệ Dương Vinh nhanh chóng đứng dậy: “Để mình đi!”
Thiệu Hàn Việt ngồi xuống chỗ của mình, quay đầu nhìn Phó Kim Hủ: “Em nếm thử trước xem chúng có ngon không?”
Mới vừa rồi Phó Kim Hủ cũng có làm trợ thủ cho anh, sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong thì cô ra ngoài, không ngờ anh có thể nấu được nhiều món thế này…
“Anh, thế này… Thật long trọng.”
Thiệu Hàn Việt: “Không phải đều là những món hay ăn ở nhà hàng sao?”
Phó Kim Hủ: “Em còn cho rằng anh sẽ nấu mấy món thường ăn trong nhà.”
“Đũa đến đây!” Lệ Dương sắp bát đũa cho mọi người.
Sau khi Phó Kim Hủ nhận một viên tôm chiên Thiệu Hàn Việt gặp cho: “Cái này có vẻ ngon.”
Thiệu Hàn Việt: “Tôm bọc phô mai chiên giòn siêu phàm.”
(Tên miếng Trung mỹ miều của nó là Cẩm tú hà cầu.)
“… Có cần phải đặt cái tên như thế không?”
Thiệu Hàn Việt nhếch nhếch lông mày: “Mua ăn đi.”
“Vâng.”
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Phó Kim Hủ cắn một miếng, lớp vỏ vàng giòn bên ngoài vỡ ra, thịt tôm thơm ngọt lộ ra… Cô chậm rãi nhai thật kỹ.
Giản Hòa đã đói đến nỗi bao tử đều kêu gào ầm ĩ, vì vậy cô không thể chờ đợi được nói, “Thế nào, có ngon không?”
Phó Kim Hủ nuốt nước bọt, nhìn về phía Thiệu Hàn Việt.
Tuy nét mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng hai bàn tay trên bàn lại đang nắm lấy nhau, đầu ngón tay hơi nhợt nhạt do dùng sức quá mạnh.
Phó Kim Hủ: “Món này…”
Thiệu Hàn Việt mím môi, trong mắt anh thoáng qua chút hoảng hốt: “Không ngon à?”
“………”
Phó Kim Hủ do dự, nhất thời không nói gì.
Lệ Dương Vinh ho khan, bước ra hoà giải: “Haha, lần đầu tiên mà, thất bại cũng là chuyện bình thường.”
Quý Nguyên Châu cũng nói: “Đúng, đúng, không sao, có khó ăn thế nào bọn em cũng đều sẽ ăn cả.”
“Đúng vậy, sao có thể phụ tấm lòng của anh Việt được chứ?”
Thiệu Hàn Việt cau mày đứng dậy, bưng đĩa “Tôm bọc phô mai chiên giòn siêu phàm” lên, xoay người đi về phía thùng rác.
“Này!” Phó Kim Hủ đúng lúc ngăn anh lại, “Em còn chưa nói xong mà!”
Thiệu Hàn Việt: “Không hợp khẩu vị của em thì đổ đi.”
Phó Kim Hủ thấy anh nghiêm túc như thế thì không giả vờ nữa: “Em đang trêu anh thôi! Ngon, vô cùng ngon!”
Thiệu Hàn Việt nghi ngờ nhìn cô.
“Các cậu cũng ăn đi, ngon lắm đó.” Phó Kim Hủ nhanh chóng gắp một miếng, “Đưa cho em, đưa cho em, anh còn muốn đổ nó đi, có cần khoa trường như vậy không?”
Phó Kim Hủ bưng đĩa “Tôm bọc phô mai chiên giòn siêu phàm” để lại trên bàn, mỗi người nhóm Lệ Dương Vinh đều gắp một miếng, gật đầu thể hiện sự tán thành của mình.
Phó Kim Hủ buồn cười, “Em thực sự chỉ muốn dọa anh một chút thôi, sao anh lại cho là thật thế chứ?”
Giản Hòa: “Thật quá đáng, mình còn tưởng rằng nó không phải thứ cho người ăn.”
Lệ Dương Vinh: “Chẳng qua anh Việt cũng thật là, đến mức như vậy sao? Bọn em còn chưa ăn nó mà! Vừa nói liền muốn đổ… Lại nói, chính anh chưa tự nếm thử sao? Có ngon hay không trong lòng anh cũng hiểu rõ chứ.”
Thiệu Hàn Việt lần nữa ngồi vào chỗ, sao anh lại chưa thử qua chứ, nhưng trong lòng anh muốn được cô công nhận quá nhiều, cho cô vừa tỏ vẻ không hài lòng, ý nghĩ đầu tiên của anh là mình thất bại, ý nghĩ thứ hai là lập tức đổ sạch chúng nó đi, không thể để chúng nó làm hỏng anh danh của anh được.
Ai biết rằng cô gái nhỏ này lại dám nói dối anh.
Thiệu Hàn Việt liếc cô, bàn tay dưới bàn nhéo nhéo đùi Phó Kim Hủ.
“Á…” Phó Kim Hủ cười trên bàn, “Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Thiệu Hàn Việt cực kỳ lạnh lùng: “Bù đắp thế nào?”
“Liền, liền phạt em ăn hết đồ ăn anh nấu!”
“Đây là phạt sao? Đây là thưởng.”
Phó Kim Hủ: “???”
Thiệu Hàn Việt trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó thì thầm vào tai cô, “Phạt em bị anh ăn sạch.”
Phó Kim Hủ im lặng trong chớp mắt.
“Này, này 2 người làm cái gì thế? Thế mà lại thì thầm trước mặt bọn em?” Lệ Dương Vinh liếc mắt: “Không cần ăn cơm, ăn thức ăn cho chó (cẩu lương) trước là đủ no rồi.”
Tai Phó Kim Hủ nóng bừng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “À thì, thì, mau ăn thôi, mình đói sắp chết rồi đây.”
Giản Hòa: ” Đúng đúng đúng, mau ăn thôi, món thịt bò này ngon lắm luôn á!”
…
Cuối cùng mọi người cũng ổn định ngồi xuống ăn cơm, Phó Kim Hủ cũng cúi đầu và cơm.
Thiệu Hàn Việt quay sang nhìn cô, gắp cho cô mấy miếng thịt.
Phó Kim Hủ: “Nhiều quá, từ từ thôi.”
“Không nhiều.” Nét mắt Thiệu Hàn Việt bình tĩnh, “Ăn thịt có nhiều năng lượng hơn.”
**
Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy người bạn lâu rồi không gặp nhau ngồi trong phòng khách trò chuyện một lúc, đến khoảng tám chín giờ, thì giải tán, ai về nhà nấy.
Giản Hòa trở lại trường học, Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu về khách sạn.
“Aizzz… Mệt quá đi.” Phó Kim Hủ nằm dài trên ghế sofa.
“Mệt thì đii tắm đi, rồi đi ngủ sớm.”
Phó Kim Hủ vừa nghe anh nói “đi ngủ sớm” liền bật dậy khỏi ghế sofa.
Cô dùng mắt đánh giá Thiệu Hàn Việt từ trước ra sau, cô nhớ đến những gì cô nghe thấy trên bàn ăn lúc nãy.
Mẹ nó… Đùa nhau chắc?
“Không đi?” Thiệu Hàn Việt lần nữa đi qua trước mặt cô, “Vậy anh sẽ đi tắm trước.”
“Ồ, anh đi trước, đi trước đi.
Lát nữa em dùng phòng tắm bên ngoài này là được.”
“Được.”
Sau khi nghe tiếng cánh cửa phòng tắm trong phòng bị đóng lại, Phó Kim Hủ mới đứng dậy tìm quần áo của mình.
Tốc độ tắm rửa của cô chậm hơn Thiệu Hàn Việt rất nhiều, nên khi cô kỳ kỳ cọ cọ tắm rửa sạch sẽ xong, đẩy cửa bước vào phòng, Thiệu Hàn Việt đã ngồi trên giường, cúi mắt nhìn xuống chiếc ipad trong tay.
Nghe tiếng đẩy cửa, anh ngẩng đầu lên.
Trong phòng mở đèn sáng nhè nhẹ, nên hơi mờ tối, nhưng chính vì điều này, Phó Kim Hủ mới phát giác được đôi mắt của Thiệu Hàn Việt lúc này vô cùng sáng.
Trong khoảng khắc đó, cô đột nhiên không dám bước vào, như thể phía trước có một thứ gì đó kỳ quái nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây.” Sau khi nói xong Thiệu Hàn Việt lại cúi đầu nhìn vào màn hình, giống như cảm giác áp bức vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Phó Kim Hủ vâng một tiếng, đi sang bên kia giường, mở ổ chăn ra, bước vào.
“Anh đang làm gì vậy?” Phó Kim Hủ hỏi.
Thiệu Hàn Việt: “Phải gửi số liệu của Viện Nghiên cứu cho đàn anh.”
“Ồ, vậy vậy em ngủ trước đây, em hơi buồn ngủ.”
Thiệu Hàn Việt quay đầu sang nhìn cô: “Bây giờ ngủ?”
“Vâng.”
Thiệu Hàn Việt chợt mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Phó Kim Hủ có phần khó hiểu, trở mình quay lưng về phía anh.
Nhắm mắt lại, nghe từng âm thanh chạm nhẹ vào màn hình.
Phù… Có lẽ là nói đùa thôi.
Phó Kim Hủ thu lại suy nghĩ miên man, chuẩn bị an tâm đi ngủ.
Nhưng mà cô vừa mới nhắm mắt được năm phút, giường phía sau cô đột nhiên lún xuống.
Phó Kim Hủ bị anh ôm vào trong lòng, buộc phải mở mắt ra.
“Không phải đã nói hôm nay còn có nghiêm phạt rồi sao?” Giọng nói của Thiệu Hàn Việt vang lên sau lưng cô.
Phó Kim Hủ vùi mặt vào gối, giọng cô rầu rĩ: “Ai nói rồi với anh chứ?”
Tay của Thiệu Hàn Việt bắt đầu học xấu chạy khắp người cô, “Em nói.”
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, anh tự nhiên hôn lên đó, đầu lưỡi càn rỡ liếm quét vành tai.
Trong chăn vốn dĩ đã ấm, lúc này bị anh ôm lấy như thế, Phó Kim Hủ cảm thấy cà người mình đều bị anh thiêu cháy rồi.
Cả người anh nóng như lò sưởi.
“Ừm …”
Sau tai truyền đến từng trận tê dại, Phó Kim Hủ vốn dĩ sợ nhột, nhưng cảm giác này lại không giống như cảm giác nhột lúc bình thường, khiến người ta không thể tránh thoát được, cũng không muốn tránh thoát.
Sau đó cô dứt khoát bỏ qua, nhắm mắt lại, cho phép mình trầm luân.
Bàn tay ở vùng eo bụng lúc nặng lúc nhẹ nhào nặn vân vê, dần dần di chuyển lên trên, chạm vào đường cong của vật mà ngoài áo ngủ ra thì không có gì che đậy.
Cả hai đều dừng lại một lát, tiếng thở của anh càng trở nên nặng nề hơn.
Áo ngủ được nâng lên, cởi ra, vứt đi, Phó Kim Hủ khẽ a một tiếng, bị anh xoay người lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô thấy mắt anh như một ngọn đuốc, giống hệt như khoảnh khắc khi cô vừa bước vào cửa, mang theo khát khao và dục vọng như một xu thế tất yếu.
Cổ họng cô căng lên, một tay để hờ trước ngực.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiệu Hàn Việt không nhìn được nữa, trở người nằm lên trên, đè cô bên dưới.
Môi nặng nề hạ xuống, gần như tham lam càn quét trong miệng cô.
Tay Phó Kim Hủ siết chặt hơn, suy nghĩ trong đầu trở thành một mảng hỗn loạn, cô không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ có thể càng ngày càng chìm sâu hơn dưới sự dẫn dắt của anh …
Phó Kim Hủ vẫn luôn cảm thấy rằng, hai người đều là ma mới ở phương diện này, không ai có thể tốt hơn ai.
Nhưng cô không ngờ, Thiệu Hàn Việt vậy mà lại… Không thể hiểu được… mà.
Tuy cô căng thẳng đến cả người phát run, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, kiên nhẫn dẫn dắt cô.
Lưỡi anh dường như có linh hồn, cuốn tâm trí cô vào hư vô.
Mà tay của anh… Khi khu vực cấm địa của Phó Kim Hủ bị đánh chiếm, mặt cô đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Cô nghiêng đầu không dám nhìn anh, chỉ cảm nhận được tiếng thở dốc nặng nề của anh càng ngày càng nặng khi trận chiến này càng ngày càng kéo dài.
Gần đến một bước cuối cùng, Thiệu Hàn Việt đứng dậy.
Phó Kim Hủ thấy anh lấy ra một gói vuông nhỏ từ bàn cạnh giường ra, xé ra…
“Anh, sao anh có thể có cái này…?”
Thiệu Hàn Việt từ trên cao nhìn xuống, tình dục nóng bỏng trong mắt anh tựa như có thể thiêu rụi người ta đến chết.
“Anh mua nó ở siêu thị.”
Phó Kim Hủ trợn tròn mắt: “Sao em không thấy ânh lấy cái này?”
Thiệu Hàn Việt cúi người, dùng một tay nhấc chân cô lên, trầm trầm giọng nói: “Tiện tay cầm, nghĩ rằng… nó sẽ có ích.”
Tiện tay???
Có quỷ mới tin anh ấy!
Phó Kim Hủ vừa muốn mở miệng, bất ngờ, thứ đồ gì đó đang chờ được ra trận chậm rãi cứng rắn lên, cả người Phó Kim Hủ cứng đờ, không dám động đậy.
“Hủ Hủ, nói cho anhbiết nếu em cảm thấy không thoải mái…”
Đi đến bước này, Phó Kim Hủ mới nghe ra được sự không chắc chắn trong giọng nói của Thiệu Hàn Việt.
Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu, cô đã nghĩ anh là tay lão luyện đến mức khiến cô cảm thấy khiếp sợ.
“Em nói dừng sẽ dừng sao?”
Thiệu Hàn Việt nhắm mắt lại, giống như là đồng ý.
Nhưng lại giống như vẻ muốn nói lại thôi.
…
“Đau quá! Đau quá!”
“Ừ…”
“Shit… Ahhhh, Thiệu Hàn Việt ——.”
“Anh, anh sẽ chậm lại.”
“Anh không vào được không? Hu hu hu, anh đừng chậm nữa.
Đi ra đi…”
“Vậy anh nhanh lên nha?”
“Không phải bảo anh nhanh… Á!”
“Đau không…?”
“Anh đừng có hỏi vớ vẩn ——.”
“Anh có thể… di chuyển không?”
“Không…”
“…”
“…”
“Hủ Hủ, anh không nhịn được.”
“Em… Á…”
Hết chương 65.