Cuối cùng Phó Kim Hủ không thể lay chuyển được anh, đành phải để mặc anh nắm tay trái của cô cả buổi học.
Gần hết giờ, sau khi giảng viên giao bài tập nhóm cho mọi người xong, bắt ngờ nói: “Nam sinh ngồi ở hàng sau kia là Thiệu Hàn Việt của trường chúng ta.”
Nhất thời, cả phòng học đều nhìn về phía này.
Phó Kim Hủ lặng lẽ cúi đầu.
Giảng viên cười nói: “Đúng là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta mà, tôi đây muốn gặp cậu ấy còn phải xếp hàng đấy.”
Các sinh viên trong lớp đều cười rộ lên, Thiệu Hàn Việt có vẻ hơi ngượng ngùng khi bất ngờ bị nhận ra, chỉ gật đầu đáp lại.
“Được rồi, được rồi, cũng xem như khoa ngoại ngữ chúng ta có quan hệ thông gia với khoa Công nghệ thông tin.” Giảng viên nói đùa, “Bạn học Thiệu, Hủ Hủ là cục cưng của chuyên ngành chúng tôi, em phải đối xử tốt với người ta đấy nhé.”
Phó Kim Hủ: “…”
Thiệu Hàn Việt cười, lần này anh lên tiếng đáp lại, “Vâng ạ.”
“Được rồi, sau này hai em tiếp tục cố gắng lên, tôi rất xem trọng hình thức kết hợp cường cường này của hai em.”
Tiếng cười trong phòng học càng lớn hơn, tai Phó Kim Hủ đỏ ửng, thật không có gì ngại ngùng hơn bị giảng viên trêu chọc.
Cũng may sau đó giảng viên không tiếp tục trêu cô nữa, chỉ nhìn hai người cười nói, “Được rồi, buổi học của chúng ta hôm nay kết thúc ở đây, tan học thôi.”
Tiếp đó hotsearch kia không hề nhanh chóng hạ nhiệt như Thiệu Hàn Việt nói, mà trái lại, vì có người đào ra những thứ trong quá khứ của anh, nên ngay cả Phó Kim Hủ cũng leo lên hotsearch một phen.
Trên diễn đàn của trường đại học, không biết vị bạn học cấp ba cũ nào đã đóng góp một số hình ảnh của trường THPT Gia Anh, dẫn đến rất nhiều bình luận của mọi người.
[Có bạn gái rồi thật á? Huhuhu khóc lụt nhà.]
[Rất xứng đôi nha, đều là học sinh giỏi! Hâm mộ quá!!!]
[Tình cảm từ cấp ba đến đại học, thật đẹp quá.]
[Cô gái xinh lắm, những người nói cô ấy không đẹp đúng là ghen tỵ quá mức.]
[Dáng người cũng đẹp! Tôi bội phục chuyện này! 】
[Tôi nghe nói Thiệu Hàn Việt vì bạn gái mà thay đổi rồi thi đỗ vào đại học S đấy! Ôi, quả là sức mạnh của tình yêu!]
[Mọi người giải tán đi, không có phần đâu, không có phần đâu.]
…
Trong khi đó hai đương sự đều rất bình tĩnh, Thiệu Hàn Việt không quan tâm đến những chuyện này, còn Phó Kim Hủ thấy Thiệu Hàn Việt không quan tâm nên cũng không quan tâm luôn.
Lên năm hai, Thiệu Hàn Việt liên tục tham gia vào các dự án về robot, giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi, anh đã đi rất nhanh và rất xa trên con đường mình đã chọn.
**
“Hủ Hủ, hôm nay tớ đã mua cổ vịt nấu chao, đến ăn mấy miếng đi.” La Duyệt vừa ở ngoài về, xách theo một túi thức ăn lớn trong tay: “Hai người kia đâu rồi?”
Phó Kim Hủ: “Chắc là ở thư viện.”
“Ôi, xem như hai bọn họ không phúc được ăn ngon.
Này, bao tay này.”
Phó Kim Hủ ngồi xuống bàn cạnh cô.
La Duyệt vừa ăn vừa nói: “Nghe nói chồng cậu vừa giành được giải thưởng cho trường?”
Phó Kim Hủ đã miễn nhiễm với việc La Duyệt gọi chồng cậu tới chồng cậu lui, nghe vậy cũng chỉ gật đầu.
“Giỏi thật đấy! Aizzz, cậu nói xem sao tớ không gặp được một người bạn trai giỏi giang như vậy chứ? Hủ Hủ, cậu thật sự quá hạnh phúc, tương lai đều đã được đảm bảo.”
Phó Kim Hủ: “Cũng không hẳn là như cậu nói, có đôi khi, tớ cảm thấy vô cùng áp lực.”
La Duyệt sững sốt: “Áp lực?”
Phó Kim Hủ gần như chưa từng nói qua điều này trước mặt người khác, nhưng có lẽ do dồn nén quá lâu, nên cô mới nói nó ra trong lúc này.
“Khi người bên cạnh cậu quá xuất sắc, cậu lúc nào cũng muốn đuổi theo người đó, nếu như không thể đuổi kịp… Khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lo lắng áp lực.”
“Không phải đâu, cậu cũng rất xuất sắc mà.” La Duyệt lập tức nói, “Cậu là người giỏi số một số hai trong chuyên ngành của chúng ta, không thua kém ai cả.”
Phó Kim Hủ mỉm cười: “Cảm ơn cậu, đã an ủi tớ.”
La Duyệt ho khan: “Aizzz, thực ra tớ hiểu ý của cậu.
Người như Thiệu Hàn Việt thật sự quá tài năng, cậu ấy không chăm chỉ thì thôi, một khi cậu ấy chăm chỉ liền bỏ người khác một đoạn rất xa.
Chúng ta đều là những người bình thường, cố gắng kiên trì vươn lên, tất nhiên là không thể so sánh với cậu ấy.”
Phó Kim Hủ cắn cổ vịt: “Đúng vậy, cho nên thỉnh thoảng tớ cảm thấy hơi chán nản, ừm… chỉ thỉnh thoảng mà thôi.”
“Mấy năm đầu của chuyên ngành, chính là phải đặt nền móng, nên không gây dựng được danh tiếng gì, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội.
Ngành nào cũng có trạng nguyên, chỉ cần bản thân cậu muốn, nhất định có thể tỏa sáng nổi tiếng ở lĩnh vực tớ am hiểu nhất.”
Phó Kim Hủ nhìn La Duyệt, trêu cô: “Hôm nay cậu nói chuyện quá có triết lý.”
“Ơ ơ, tớ nghiêm túc đấy, cậu còn như vậy.”
“Tớ biết, tớ chỉ là cảm thấy cậu nói rất đúng.” Phó Kim Hủ nói: “Tớ có hơi lo lắng thái quá rồi.”
“Không sao đâu.
Cậu có lòng cầu tiến cũng rất tốt mà.” La Duyệt nói, “Hủ Hủ, mục tiêu cuối cùng của cậu là gì?”
Phó Kim Hủ suy nghĩ một lúc, “Cậu biết Cao Thừa không?”
“Phí lời, không phải là đàn anh cùng chuyên ngành trên chúng ta mấy khóa sao? Giảng viên của chúng ta đã từng nhắc đến.”
“Ừ, tớ cảm thấy anh ấy rất giỏi, tuổi còn trẻ đã là một phiên dịch viên cao cấp.
Nếu như có thể, tớ cũng muốn được học đến tận cùng.”
“Cố gắng lên, thẳng tiến về phía mục tiêu! Chúc cậu sớm ngày có thể thay thế được đàn anh Cao Thừa trong miệng các giảng viên.”
Phó Kim Hủ cười: “Được! Cứ quyết định vậy đi!”
…
Trong tình yêu, một số người có thể tương đối bướng bỉnh.
Ở bên cạnh anh, mỗi ngày cô đều cảm thấy thật hạnh phúc, anh thành công thì cô cũng vui vẻ lây.
Thế nhưng, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ cảm thấy lo sợ, không phải sợ anh sẽ bay xa cô quá nhanh, mà sợ cô không có đủ tư cách để sát cánh cùng anh.
Có lẽ đây không phải là vấn đề trong mắt người khác, nhưng những việc Phó Kim Hủ đã trải qua từ nhỏ đến lớn khiến cô quan tâm đến những điều này, bởi vì cô luôn muốn một tình yêu xứng đôi vừa lứa.
Ban đầu vốn dĩ đã không sánh bằng, sau này đương nhiên càng phải nỗ lực gấp đôi.
Nhưng La Duyệt nói rất đúng, rất nhiều chuyện không thể đạt được trong một sớm một chiều được, cô cần thời gian, cũng cần cơ hội.
**
Nhưng khi cơ hội rơi xuống đầu cô, Phó Kim Hủ lại do dự không biết cô có nên nắm lấy nó hay không.
Trong học kỳ II của năm thứ hai, cố vấn học tập của lớp bất ngờ gọi cô đến văn phòng khoa.
Giảng viên cũng đi thẳng vào vấn đề, thầy nói cho cô biết, mỗi năm Đại học S đều có vài suất ra nước ngoài trao đổi cho sinh viên do nhà nước đài thọ chi phí, những suất đi trao đổi này rất quý báu, rất nhiều người đều tranh cướp mấy suất này.
“Hủ Hủ, đối với người học ngôn ngữ chúng ta mà nói, được ra nước ngoài thực hành có bao nhiêu quan trọng, thấy không nói em cũng hiểu.”
“Vâng…”
“Vậy em nghĩ thế nào? Thầy thấy em vẫn luôn im lặng.
Sao thế? Không muốn một suất đi trao đổi này à?” Giảng viên cố vấn nghi ngờ hỏi.
Phó Kim Hủ không ngờ nhà trường lại dành cho cô một suất đi trao đổi này cho cô, cho nên nhất thời cô không biết nên làm thế nào, “Thầy, em có hơi bất ngờ.”
“Thành tích của em luôn xếp số một số hai trong khoa, hơn nữa cũng cao hơn các khoa khác.
Nhà trường cũng đã thông qua thảo luận rồi mới đem các suất đi trao đổi được nhà nước đài thọ chi phí phân xuống các khoa, em phải nắm bắt cơ hội này.”
Phó Kim Hủ đương nhiên biết một suất đi trao đổi này quý giá thế nào, nhưng nếu cô đi Pháp, thì Thiệu Hàn Việt…
“Thầy ơi, đi mấy năm ạ?”
“Một năm 3 thôi, nhưng nếu như em học tập tốt thì có thể năm 4 trường Đại học ở bên kia sẽ sắp xếp cho em thực tập ở các công ty quốc tế, suy cho cùng là phải đi tầm hai năm.”
Trong lòng Phó Kim Hủ căng thẳng: “Hai năm?”
“Hai năm cũng không quá dài, em là không dám đi hay… không nỡ đi?” Dường như giảng viên cố vấn hiểu được sự do dự của cô, “Hủ Hủ, nhân sinh chỉ có một lần, rất nhiều chuyện không thể vẹn toàn cả đôi bên, em phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Vâng, em hiểu ạ.”
“Như vậy đi, thầy cho em mấy ngày để suy nghĩ, em nghĩ xong thì đến nói với thầy.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, Phó Kim Hủ luôn chìm trong suy nghĩ rối reng.
Điện thoại reo lên khi cô đang đi xuống cầu thang, là Giản Hòa gọi đến.
“Chị em tốt, cậu đang ở đâu đấy?”
“Trường học.”
“Ồ, vậy khi nào cậu đến đây? Nhớ đến đúng giờ nhé.”
Hôm nay là sinh nhật của Giản Hòa, lúc này Lệ Dương Vinh cũng đang ở Bắc Kinh, cho nên hai người liền lên kế hoạch mời các bạn học cũ cùng đến tụ tập cùng nhau.
Phó Kim Hủ: “Tớ biết, tớ sẽ gọi cho Thiệu Hàn Việt.”
“Được rồi, được, bọn tớ đợi hai cậu.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Phó Kim Hủ ngẩn người ra nhìn điện thoại, phải mất hơn 10 phút gọi cho Thiệu Hàn Việt.
“Alo.”
Phó Kim Hủ: “Anh đang ở Viện Nghiên cứu phải không?”
“Ừ, có phải em sắp đến rồi không?”
“Em sắp đến rồi, Giản Hòa đang giục.”
“Được, để anh dọn dẹp đồ vào.”
“Vâng…” Phó Kim Hủ siết chặt điện thoại, đột nhiên gọi, “Thiệu Hàn Việt.”
“Hả?”
“Em…”
“Sao vậy?”
Phó Kim Hủ mím môi: “… Không có gì, em đến rồi.”
Thiệu Hàn Việt: “Được, đứng ở cửa đợi anh.”
Lần sinh nhật này, Giản Hòa đã thuê một biệt thự thật lớn.
Khi Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt đến, bên trong đã có nhiều người quen, đa phần đều là các bạn cấp ba sống rải rác ở Bắc Kinh.
“Anh Việt, đến rồi à?”
“Ha ha ha! Hủ Hủ!”
“Hu hu, tớ là đại diện duy nhất của lớp chúng ta ở đây.”
Phó Kim Hủ chào hỏi từng người một.
Mọi người ở đây, ngoại trừ bữa tiệc hồi nghỉ hè năm ngoái thì chưa từng tụ tập thế này, lúc này tụ tập chung một chỗ, liền mang đến cho mọi người cảm giác lúc còn học cấp ba.
“Nếu mọi người đã đến đây đủ cả rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Giản Hòa đứng trước chiếc bánh kem lớn, ” Đầu tiên cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tớ.
Nâng cốc, nâng cốc nào! Chúc tớ sinh nhật vui vẻ!”
Một nhóm người cười nói ồn ào cầm cốc lên.
Phó Kim Hủ cũng cười theo, nhưng cô hơi lơ đãng.
Sau đó, mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi cắt bánh.
Toàn bộ quá trình rất náo nhiệt, nhưng sau khi Phó Kim Hủ tặng quà sinh nhật cho Giản Hòa xong thì chọn một góc ngồi ăn một mình, một suất đi trao đổi bất ngờ khiến đầu óc cô rối loạn cả buổi tối.
Rất khó có được cơ hội như thế này, cô cũng vô cùng vô cùng muốn đi.
Nhưng tình cảm giữa cô và Thiệu Hàn Việt đang mặn nồng, hơn nữa ban đầu anh vì có thể ở bên cạnh cô mà không chọn đến Mỹ cùng mẹ của mình, mà chọn thi vào Đại học S.
Nếu bây giờ cô nhận suất đi trao đổi này, vậy sẽ biến thành, anh ở lại, còn cô thì rời đi.
Cô cảm thấy mình có hơi quá đáng.
“Hủ Hủ, sao cậu lại ngồi trong góc này, trốn uống rượu à?” Giản Hòa lôi cô ra, “Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu đừng có trốn, phải uống nhiều vào.”
Phó Kim Hủ dừng suy nghĩ: “Làm gì có, mình đang đói bụng tôi, muốn ăn cái gì đó.”
“Đến đây ăn.
Đến đây ăn.”
Thiệu Hàn Việt đang trò chuyện với Lệ Dương Vinh và những người khác, khi thấy cô ấy và Giản Hòa đến, liền thuận tay kéo cô đến bên cạnh anh, “Em đói à?”
Phó Kim Hủ: “Vâng.”
Thiệu Hàn Việt luôn cảm thấy tâm trạng của Phó Kim Hủ tối hôm nay không tốt, nhưng anh lại không biết đã xảy ra chuyện gì: “Em có khó chịu ở đâu không?”
“Không.” Phó Kim Hủ trề môi: “Sao anh lại hỏi thế?”
“Anh thấy em luôn thất thần.”
Phó Kim Hủ vừa định nói gì đó, Giản Hòa đã cầm cốc rượu đi tới: “Hủ Hủ, nào.”
Thiệu Hàn Việt định uống cốc rượu đó thay cô: “Tớ sẽ uống nó.”
“Cậu cũng sẽ có, ai ai cũng có phần!” Giản Hòa cười hì hì đưa cốc rượu đến trước mặt Phó Kim Hủ, “Cốc này là dành cho chị em của tớ.”
Phó Kim Hủ mỉm cười với Thiệu Hàn Việt, “Được, tớ uống.”
“Vậy mới được chứ.”
Phó Kim Hủ nhận cốc rượu, một hơi cạn sạch.
Giản Hòa sững sốt: “Chơi mạnh vậy à?”
Phó Kim Hủ nhướn nhướn mày, lại rót cho mình một cốc nữa: “Cậu sợ rồi phải không? Đừng dài dòng nữa.
Mau uống đi.”
Giản Hòa là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật của ngày hôm nay, cô quyết không cho phép người khác khiêu khích mình như thế trên sân nhà của cô, vì vậy cô cũng một hơi cạn sạch: “Cậu muốn đấu với tớ phải không? Được thôi, hôm nay tớ sẽ uống đến khi nào cậu gục trước mới thôi.”
Trong lòng Phó Kim Hủ buồn phiền nên cũng bất chấp tất cả: “Tớ sẽ khiến cậu gục trước.”
“Ha ha ha, cậu thật là… Được rồi, đến đây, đến đây.”
…
Hai cô gái kề vai sát cánh đi sang một bên uống rượu, Thiệu Hàn Việt định bước lên vài bước kéo Phó Kim Hủ về, kết quả lại Lệ Dương Vinh cản lại: ” Yên tâm đi, Giản Hòa không uống được bao nhiêu đâu.”
Thiệu Hàn Việt nhăn mặt, không phải sợ Phó Kim Hủ say, dẫu sao anh cũng ở ngay bên cạnh cô, chỉ là… anh cảm thấy tối nay cô có gì đó là lạ.
“Việt ơi là Việt, lâu lắm rồi chúng ta chưa nói chuyện tử tế với nhau đấy, mày đừng để mắt đến vợ cả buổi thế.”
Thiệu Hàn Việt liếc nhìn cậu ta: “Tao như thế lúc nào?”
Lệ Dương Vinh: “Ôi, mày đừng giả vờ, mới nói được hai câu mắt mày đã liếc sáng bên đó rồi, sao mày bám người thế?”
“…”
Hết chương 69.