Kỳ nghỉ đông sau học kỳ đầu tiên, Phó Kim Hủ quyết định ở lại Pháp.
Một là nhà trường đã sắp xếp thực tập, hai là chi phí về nước quá cao.
Cô bàn với mẹ nhận được sự đồng ý của bà, vì thế cô quyết định không về nước.
“Thực sự không về à?” Thiệu Hàn Việt ở đầu dây bên kia hỏi.
“Vâng… Kỳ nghỉ này không dài lắm, em sẽ về vào kỳ nghỉ hè.” Nói xong thấy bên kia im lặng Phó Kim Hủ tưởng anh không vui: “Xin lỗi, em…”
“Không sao, anh hiểu mà.” Thiệu Hàn Việt nói: “Vậy em hãy chú ý nghỉ ngơi, đừng cố quá.”
“… Vâng.”
“Nhớ phải nhớ anh.”
Phó Kim Hủ nhăn mặt: “Ừm.”
Sau khi cúp máy Phó Kim Hủ gục xuống bàn, tâm trạng uể oải đến cùng cực.
Chỗ thực tập của cô lần này là một công ty dịch thuật nổi tiếng của Pháp, đây là suất công ty dành riêng cho sinh viên trao đổi nhờ vào mối quan hệ giữa nhà trường và họ.
Nếu là bình thường, họ sẽ không thể nào xin được, thế mới nói đây là một cơ hội hiếm có.
Phó Kim Hủ đã có được cơ hội này tất nhiên sẽ không muốn từ bỏ, song cũng vì thế mà cô mất cơ hội về gặp bạn trai…
Cứ nghĩ đến cô lại thấy phiền muộn, ước ao trở nên xuất sắc vì anh nhưng không kìm chế được nỗi nhớ anh trong lòng.
Hy vọng tháng ngày trôi qua thật mau.
Sau kỳ nghỉ, Dương Dĩ Tư và Phó Kim Hủ đến công ty dịch thuật kia báo danh.
Tiếp đón họ là một người phụ nữ Pháp rất giỏi tiếng Trung, cô ấy dẫn bọn họ đi dạo vòng quanh công ty, sắp xếp chỗ làm việc cho hai người.
“Hàng năm đều có sinh viên đến đây thực tập, ban đầu còn bỡ ngỡ nhưng dần sẽ quen.”
Phó Kim Hủ gật đầu: “Cảm ơn chị.”
“Thế này đi, hôm nay hai em hãy xem các tài liệu phiên dịch mà chị đã đưa, ngày mai hai em sẽ tách ra cùng các đồng nghiệp khác của chị đi phiên dịch hiện trường, sau đó hai em đứng bên cạnh học tập, trải nghiệm một chút.”
“Vâng ạ.”
“Vậy được rồi, chị đi đây, không làm phiền hai em nữa.
Hai em tự đọc đi, có gì không biết thì hỏi chị, chị ngồi đối diện hai em.”
“Vâng.”
…
Tài liệu Phó Kim Hủ nhận được là mặt hàng cao cấp, toàn bộ nội dung đều là tiểu sử của chúng.
Tuy nhiên cô không hề cảm thấy nó rắc rối rườm rà, ngược lại, bởi vì lần đầu tiên được đi phiên dịch hiện trường mà vừa hào hứng vừa lo lắng, tràn đầy nhiệt tình vẫn những tư liệu này.
Bất tri bất giác, đã đến lúc tan làm, nhưng tư liệu phức tạp vẫn còn một đống.
“Hủ Hủ, mình chưa đọc xong…” Dương Dĩ Tư chán nản nói.
Phó Kim Hủ: “Mình cũng chưa đọc xong.”
Dương Dĩ Tư đến gần: “Cậu còn bao nhiêu? Wow, cậu đọc nhanh ghê, chỉ còn một xấp nhỏ, mình vẫn còn một nửa.”
Phó Kim Hủ: “Không sao.
Mình đợi cậu.
Cậu đọc xong thì chúng ta về.”
Dương Dĩ Tư: “OK!”
Hai người họ không ngừng cố gắng, Phó Kim Hủ đọc xong trước Dương Dĩ Tư một chút, nên cô xem lại ý chính thêm lần nữa.
“Còn chưa về à?” Một giọng nói nam bất ngờ vang lên bên ngoài bàn làm việc của cô.
Phó Kim Hủ ngước mắt lên, sửng sốt khi nhìn thấy người tới: “Cao, Cao… Cao tiên sinh?”
Cao Thừa mỉm cười: “Em gọi tôi là Cao Thừa là được rồi.”
Phó Kim Hủ ngạc nhiên: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi chọn em vào đây.
Em lại không biết tại sao tôi ở đây?”
Phó Kim Hủ xấu hổ.
Cao Thừa nhìn cô bối rối, có hơi buồn cười giải thích: “Tôi là đối tác của công ty này, hàng năm sẽ chọn những sinh viên xuất sắc trong số các sinh viên trao đổi đến công ty thực tập.”
“Hóa ra là như vậy.” Phó Kim Hủ ngạc nhiên, “Em không biết anh là ông chủ của công ty này.”
“Cũng không phải là ông chủ, công ty chúng ta có mức độ tự do rất cao, mọi người đều là đồng nghiệp.” Cao Thừa nói xong liền nhìn tư liệu trên bàn của cô: “Chưa đọc xong?”
“Cậu ấy đọc xong rồi ạ.” Dương Dĩ Tư nói.
“Vậy sao hai em còn chưa về?”
Dương Dĩ Tư vẻ mặt như đưa đám: “Em còn chưa đọc xong, Hủ Hủ đang đợi em.”
Cao Thừa hiểu rõ, hạ mắt nhìn xuống trang tư liệu đang mở của Phó Kim Hủ.
Sau khi liếc mắt vài cái, liền nhận ra phương pháp ghi chú… hơi quen quen.
Cao Thừa: “Đây…”
Phó Kim Hủ vội vàng nói, “Là như vầy, lần trước nghe tọa đàm của anh, em thấy có một số phương pháp rất hữu ích, cho nên sau đó em đã chú thích các tài liệu theo cách của anh, đúng là dễ nhớ thật.”
Cao Thừa nói đùa: “Vậy… Phải cảm ơn em rồi, nhiều ít gì cũng khiến tôi cảm thấy tọa đàm có chút hữu ích.”
“Anh khách sáo rồi, rất nhiều điều anh nói đã mang lại lợi ích cho rất nhiều người.” Phó Kim Hủ nói, “Trước đây khi còn học trong nước, em thường nghe các giáo sư nhắc đến anh.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy ạ.” Dương Dĩ Tư tiếp chủ đề này, “Hủ Hủ cậu ấy rất thích anh, cậu ấy xem anh như mục tiêu để phấn đấu.”
Phó Kim Hủ: “!”
Cao Thừa trái lại có phần hơi bối rối: “Em giỏi hơn tôi.”
Phó Kim Hủ nói: “Sao có thể…”
Cao Thừa nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi đã đọc qua thông tin của em, nền tảng rất tốt.
Lúc tôi ở tuổi của em cũng không dám nói mình tốt hơn em bây giờ.”
Dương Dĩ Tư vỗ vai Phó Kim Hủ.
Cao Thừa mỉm cười nhìn hai cô gái nhỏ này: “Được rồi, tôi đi trước, hai em nhanh ra về đi, công ty chúng ta không có thói quen tăng ca.”
“Vâng ạ.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Cao Thừa đi, Phó Kim Hủ thở phào một hơi, Dương Dĩ Tư nhìn bóng lưng anh, khẽ nói, “Con người anh ấy thật tốt.”
Phó Kim Hủ ngồi xuống ghế của mình, nghe Dương Dĩ Tư tiếp tục nói, “Sau này mình cũng sẽ lấy anh ấy làm mục tiêu.”
Phó Kim Hủ: “Sau này cậu muốn lấy ai làm mục tiêu cũng được, còn bây giờ, mời cô Dương nhanh chóng đọc xong tư liệu.”
Dương Dĩ Tư miễn cưỡng thu lại ánh mắt: “Được thôi…”
Kể từ khi thực tập, Phó Kim Hủ liền bận rộn hơn rất nhiều, mặc dù bận rộn, nhưng cô lại cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Các dự án công ty giao xuống, mặc dù cô không phải là nhân viên chính thức, nhưng cô đã làm công việc hỗ trợ rất tốt, được một số phiên dịch viên đi trước khen ngợi nhiều lần, điều đó khiến cô ấy nhiệt tình chưa từng thấy.
Trong văn phòng.
“Cao tiên sinh, ngày mai người của công ty Lập Tân trong nước sẽ đến, hẹn gặp tại Grand-hotel Du.” Trợ lý của Cao Thừa nói.
Cao Thừa: “Đã biết.”
“Vậy ngày mai anh cần ai giúp anh?”
“Để mấy thực tập sinh kia thử đi.”
Trợ lý: “Anh nói Phó Kim Hủ?”
Cao Thừa mỉm cười: “Sao chỉ nhắc một mình em ấy?”
Trợ lý: “Không phải anh rất thích em ấy sao? Lần trước anh cũng nói Phó Kim Hủ là người giỏi nhất trong nhóm thực tập sinh này.”
Cao Thừa mím môi, đúng vậy, anh rất tán thường cô gái nhỏ này.
Như trước đây anh đã nói, nếu anh ở tuổi của cô, anh cũng không dám đảm bảo rằng anh có thể làm tốt hơn cô.
Hơn nữa, bình thường anh cũng chú ý đến năng lực nghiệp vụ của cô, tốc độ phản ứng và tiêu chuẩn phiên dịch của cô đều rất cao.
Cao Thừa: “Em ấy rất giỏi, hơn nữa khả năng học tập vô cùng mạnh mẽ, cảm giác như dạy cho em ấy điều gì em ấy đều có thể nhanh chóng vận dụng được.”
“Đúng vậy, cho nên Cao tiên sinh anh phải cố gắng lên.”
“Cố gắng?”
“Giám đốc Dương bọn họ nói, anh phải cố gắng làm sao để sau khi em ấy tốt nghiệp sẽ ở lại làm cho công ty chúng ta.
Nhân tài mà, phải giữ lại.”
Cao Thừa nhướn mày: “Anh đây nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hôm sau, Cao Thừa dẫn theo Phó Kim Hủ và Dương Dĩ Tư cùng đi công tác, bởi vì công ty Lập Tân đến bàn chuyện kinh doanh, nên sẽ phải mất cả ngày mới xong.
Lúc cả ba chuẩn bị rời khỏi sảnh khách sạn đã 8 giờ tối.
“Đói không?” Cao Thừa hỏi.
Dương Dĩ Tư gật đầu.
Cao Thừa: “Hôm nay vất vả rồi, tôi mời hai em ăn tối.”
Dương Dĩ Tư: “Vậy sao mà được ạ.”
Cao Thừa: “Không sao, hôm nay hai em làm rất tốt.”
“Cảm… Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Cao Thừa nhìn về phía Phó Kim Hủ, “Muốn ăn gì?”
Phó Kim Hủ đang nghĩ đến một vài vấn đề trong lúc phiên dịch vừa rồi, bất ngờ bị hỏi, cô hơi giật mình, “Hả?”
Cao Thừa bị bộ dạng ngơ ngác của cô chọc cười, ánh mắt anh lộ ra ý cười: “Hỏi em muốn ăn gì.”
Phó Kim Hủ: “Em ăn gì cũng được ạ.”
Cao Thừa suy nghĩ một chút: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng Trung Quốc tương đối ngon, không bằng đến đó ăn thử?”
Dương Dĩ Tư nghe nói được ăn đồ ăn Trung Quốc liền vui vẻ, “Được ạ.”
“Hủ Hủ thì sao?”
Phó Kim Hủ gật đầu: “Em không có ý kiến.”
“Vậy được, đi thôi.”
Cao Thừa trong công việc và trong cuộc sống cá nhân gần như hoàn toàn khác nhau.
Anh nghiêm khắc, nghiêm túc, cẩn thận trong công việc, nhưng lại rất dịu dàng tao nhã trong cuộc sống, rất biết cách khuấy động bầu không khí, khiến người nói chuyện với anh như tắm trong gió xuân ấm áp.
Ba người vừa nói vừa cười vừa đi ra ngoài.
Ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, một giọng nói bât ngờ vang lên bên cạnh ——
“Phó Kim Hủ.”
Giọng nói quen thuộc này.
Cả người Phó Kim Hủ đều bị sốc.
Cô không thể tin được quay đầu lại, hai người kia cũng theo tầm mắt của cô nhìn về phía đó.
Bên cạnh con đường cách đó không xa, một chàng trai đứng dưới ánh đèn đường, dáng người cao ráo, thẳng tắp như tre trúc.
Ánh đèn mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng dấp của người kia, đó là một chàng trai rất đẹp trai, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhìn rất có cảm giác xa cách, nhưng lúc này khóe môi anh lại vương một nụ cười, khiến sự lạnh lẽo quanh người nhạt nhòa đi không ít.
Tưởng lạnh mà không lạnh, tướng mạo phi phàm.
Ngay khi Cao Thừa và Dương Dĩ Tư giật mình nhìn chàng trai cách đó không xa, một bóng người vụt qua bọn họ lao về phía chàng trai kia.
“Hủ Hủ… ”
Dương Dĩ Tư mới gọi tên cô, giây tiếp theo đã thấy người bạn cùng phòng thân yêu của mình không chút do dự nhào vào vòng tay của chàng trai kia, giống như đã làm chuyện hàng ngàn, hàng vạn lần…
Những lời Dương Dĩ Tư định nói đều nuốt trở vào, “Chuyện, chuyện gì thế này?”
Cao Thừa cũng ngạc nhiên không kém Dương Dĩ Tư.
Trong lòng anh, Phó Kim Hủ đối nhân xử thế luôn điềm tĩnh, hoàn hảo, khiến anh quên mất rằng, cô cũng chỉ là một thực tập sinh non nớt, cũng khiến anh quên mất cô chỉ mới 20 tuổi.
Đây là lần đầu tiên, anh thấy một màn thế này của cô bé này.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút cảm khái, cũng có chút chua chát không giải thích được.
Cao Thừa đứng nhìn hai người kia.
Lúc này, chàng trai đứng cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cao Thừa khẽ gật đầu, đối phương cũng khé gật đầu chào hỏi với anh.
Lời chào hỏi thoáng qua giữa hai người đàn ông.
Cao Thừa thu hồi ánh mắt: “Ai vậy?”
Dương Dĩ Tư tự hỏi: “Không phải là bạn trai Hủ Hủ chứ?”
Cao Thừa trầm ngâm chốc lát: “Thì ra là đã có bạn trai.”
Dương Dĩ Tư nói: “Vâng, nhưng Hủ Hủ nói bạn trai của cậu ấy đang ở trong nước, sao hôm nay lại đột nhiên…”
**
Ở phía bên kia, Phó Kim Hủ ôm chặt eo Thiệu Hàn Việt, trái tim cô đập dữ dội, cô không thể tin được, nhưng cô cảm nhận được sự hiện hữu của anh.
“Em đã xong việc chưa?”
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của ai đó, nhưng lần này không phải thông qua màn hình máy tính lạnh lẽo nữa.
Phó Kim Hủ ngước nhìn anh, giọng nói không thể che giấu được mừng rỡ, “Sao anh lại ở đây? Thiệu Hàn Việt, sao anh lại ở đây?!”
Thiệu Hàn Việt gõ đầu cô: “Anh đến thăm em, không phải trước đây đã hứa với em rồi à?”
“Nhưng không phải anh rất bận trong kỳ nghỉ đông sao?”
“Anh vẫn có thể dành ra vài ngày.”
“Nhưng, sao anh đến đây mà không nói cho em biết?”
Thiệu Hàn Việt dịu dàng: “Bất ngờ.”
Miệng Phó Kim Hủ bẹt ra, rất muốn khóc.
“Sao thế? Có vui hay không?”
“Vui.” Phó Kim Hủ hít mũi một cái, “Nhưng, sao anh biết em ở đây?”
Thiệu Hàn Việt liếc cô: “Em đã nói với anh lúc chúng ta gọi video, em quên rồi à?”
Cả người Phó Kim Hủ như nằm mơ, không còn nghĩ được gì, “À, à,… phải.”
Thiệu Hàn Việt lắc đầu, “Mọi người đang định đi đâu?”
Phó Kim Hủ: “Cao Thừa nói muốn mời bọn em ăn tối.”
Cao Thừa.
Trước đây không phải đều gọi là Cao tiên sinh sao? Mới có mấy ngày đã gọi thân thuộc như vậy rồi?
Thiệu Hàn Việt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa: “Đi chào hỏi đồng nghiệp của em thôi.”
Phó Kim Hủ: “Vâng!”
“Hủ Hủ, bạn trai cậu tới tìm cậu à?” Dương Dĩ Tư sâu xa nhìn hai người.
Phó Kim Hủ nhớ lại một màn vừa rồi, hơi xấu hổ: “Ừ, anh ấy tên Thiệu Hàn Việt.”
Thiệu Hàn Việt gật đầu với Dương Dĩ Tư: “Xin chào.”
Dương Dĩ Tư: “Xin chào, xin chào.”
Thiệu Hàn Việt lần nữa nhìn về phía Cao Thừa: “Trăm nghe không bằng một thấy, Cao tiên sinh.”
Cao Thừa đưa tay ra, bắt tay với anh: “Em biết tôi à?”
Phó Kim Hủ: “Vâng, bình thường em hay nhắc đến anh với anh ấy.”
Thiệu Hàn Việt nhàn nhạt liếc cô, sửa lại: “Sinh viên của Đại học S đều biết anh.”
Cao Thừa: “Hóa ra em cũng là sinh viên của Đại học S.”
“Phải, tôi cũng giống Hủ Hủ.”
“Thế…” Cao Thừa nói: “Thế thì tốt quá, tôi vừa mới nói muốn mời hai cô gái này đi ăn tối, chúng ta cùng nhau đi đi, để đàn anh như tôi làm chủ nhà đi.”
Đối phương rộng rãi thoải mái, Thiệu Hàn Việt tất nhiên cũng sẽ không nhỏ nhen, anh đồng ý cùng đi.
Đúng lúc, anh cũng muốn tiếp xúc một chút với người tên Cao Thừa này.
Nhưng anh không ngờ rằng, sau khi anh tiếp xúc xong lại nhận ra người tên Cao Thừa này tốt đến không ngờ.
Gia giáo đầy đủ, tiến lùi vừa phải, nói chuyện chậm rãi khiến lòng người tin phục, nhìn chung, đó là một người khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Khó trách cô gái nhỏ nhà anh luôn khen ngợi anh ta.
Sau khi ăn tối xong, bốn người chia làm hai đường, Cao Thừa đưa Dương Dĩ Tư về, Phó Kim Hủ thì đi theo Thiệu Hàn Việt.
Thời tiết hôm nay rất tốt, Phó Kim Hủ nắm tay Thiệu Hàn Việt đi dạo trên phố.
Đến tận lúc này cô vẫn còn cảm thấy khó mà tin được.
“Chúng ta đi đâu?”
Thiệu Hàn Việt: “Cùng anh về khách sạn.”
Phó Kim Hủ mỉm cười: “Được.”
Thiệu Hàn Việt: “Ngày mai em có phải đi làm không?”
“Em sẽ xin nghỉ phép!”
Khóe miệng Thiệu Hàn Việt tràn ý cười: “Được chứ?”
Phó Kim Hủ: “Công việc của em đã hoàn thành, hơn nữa Cao Thừa rất dễ tính, anh ấy sẽ đồng ý cho em nghỉ.”
“Anh ta rất tốt với em sao?”
“Rất tốt, anh ấy rất quan tâm đến thực tập sinh bọn em, hơn nữa em còn là đàn em cùng khoa với anh ấy mà.”
Thiệu Hàn Việt véo mặt cô: “Không được đi cửa sau.”
“Hả?”
Thiệu Hàn Việt nheo mắt: “Ngoài ra, em đừng nói tốt cho anh ta mãi thế.”
Phó Kim Hủ nhướn mày: “Ể? Bạn học Thiệu, lời này của bạn sai sai thế nào ấy.”
Thiệu Hàn Việt im lặng, anh biết lời anh nói không chỉ lạ mà còn chua nữa.
Không thể phủ nhận rằng Cao Thừa rất giỏi.
Với tuổi tác và lý lịch đó của anh ta, đặt ở đâu cũng là một người đàn ông trưởng thành và đầy hứa hẹn.
Trước đây Phó Kim Hủ thường hay nói đùa rằng, cô sợ lúc cô không ở bên anh, anh sẽ bị những cô gái khác bắt đi.
Nhưng thực ra cô không biết, anh cũng sợ cô sẽ bị người khác cướp mất.
Cô rất ưu tú, rất cố gắng,… chỗ nào cũng tốt, anh cảm thấy, phàm là người có mắt nhìn đều sẽ thấy được chỗ tốt của cô.
Vì vậy, anh cảm thấy ngập tràn nguy cơ, đặc biệt là, cô gái nhỏ nhà anh còn ngưỡng mộ Cao Thừa kia như vậy, nếu mỗi ngày đều làm việc với anh ta thì…
“Được rồi, về thôi.” Thiệu Hàn Việt chuyển chủ đề, cùng cô vẫy xe taxi.
“Còn chưa nói rõ ràng mà.
Vừa rồi anh nói ‘đừng nói tốt cho anh ta mãi thế’ là sao? Anh ấy là sếp của em mà.”
“Sếp? Thế sao em lại gọi thẳng tên anh ta?
“Trong công ty đều như vậy…”
“Ồ?”
Phó Kim Hủ: “Thật đấy!”
“Hừ.”
“Anh đừng không tin chứ… Này, Thiệu Hàn Việt? Anh đẹp trai? Thiên tài? Ôi, em nói thật mà, anh là hũ giấm lớn à???”
Cô gái nhỏ nắm lấy tay anh, lắc qua lắc lại, thổi bay hết chút ghen tuông còn sót lại của anh.
Thiệu Hàn Việt giả vờ lạnh mặt nói, “Đừng nói nữa, nhanh gọi điện xin nghỉ phép đi.”
“Em sẽ gọi.” Phó Kim Hủ rút điện thoại di động ra, trước khi gọi thì hỏi anh, “Em… Em nên lấy lý do gì thì tốt hơn?”
Thiệu Hàn Việt nghiêm túc nói: “Em nói là, ngày mai em không dậy nổi.”
Phó Kim Hủ: “?”
Hết chương 72.