Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Là vì muốn cả thế nơi này khùng điên cùng mình ư?
Cô rất mong chỉ là trùng tên thôi nhưng mà…
Doanh Tử Khâm dời mắt xuống dưới, sau khi nhìn thấy cái tên trên mục hiệu trưởng đời thứ nhất, gương mặt chẳng có lấy một cảm xúc.
Quả đúng là tên điên kia, là tên tâm thần đói giải phẫu cô ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Ôn Thính Lan chú ý đến thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt chị gái:
“Chị?”
Doanh Tử Khâm hoàn hồn, vẻ mặt hơi phức tạp:
“Em muốn học chuyên ngành nào của Đại học Norton?”
Nếu cô nhớ không nhầm, khi cô vẫ3n còn ở Đại học Norton, nơi đó chỉ có các chuyên ngành kiểu thần học, linh học, nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên, giả kim học vân 8vân, có thể nói là hoàn toàn khác biệt so với những đại học khác.
Tư duy của tên điên ấy là thứ mà người bình thường thật sự không thể nào lý giải nổi.
Ôn Thính Lan lại lắc đầu, lạnh nhạt đáp: “Chỉ là muốn thôi, có vào được đâu.”
Khác với những trường đại học còn lại, Đại học Norton không có bài kiểm tra cũng không xét thành tích trong kỳ thi cấp ba, chỉ những người sở hữu lá thư giới thiệu do nhà trường đích thân gửi cho thì mới có đủ tư cách bước chân vào ngôi trường này.
Hay nói một cách khác, cho dù bạn là thủ khoa trong kỳ thi đại học của nước Hoa hay đạt điểm tuyệt đối ở bài thi SAT, chỉ cần không có thư giới thiệu thì bạn không thể vào được.
Không ai biết tiêu chuẩn tuyển sinh của Đại học Norton là gì, càng không rõ rốt cuộc mỗi năm họ sẽ thu nhận những sinh viên như thế nào.
Song, dù như vậy Đại học Norton vẫn xếp trên những đại học khác, đứng đầu toàn thế giới.
“Em muốn đi thì có thể đi thôi.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lát:
“Không có gì là không thể.” Nhưng nếu có ý định học ngành thần học thì thôi vậy.
Nghĩ đến đó cô lại cúi đầu nhìn thông tin tìm kiếm được về Đại học Norton, sau khi xác định trường có những chuyên ngành bình thường như ngành vật lý, toán học và cơ khí… Mới cảm thấy yên tâm.
Ôn Thính Lan nghiến răng, mím môi, siết chặt nắm đấm: “Chị, hay là chị rời khỏi thành phố Hộ quay về đây đi, em nuôi được chị và bổ mà.”
Cậu cảm nhận được, chị gái đã không còn giống như trước, ngày xưa cô cũng im lặng ít nói nhưng không hề thờ ơ như bây giờ, giống như chẳng thứ gì có thể khiến cô dao động được.
Rốt cuộc người nhà họ Doanh đã làm những gì?
“Đó là chuyện của sau này, đợi em tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp”
Doanh Tử Khâm có vẻ uể oải: “Lần này chị về là muốn đón bổ và em đến thành phố Hộ.”
Ảnh mắt Ôn Thính Lan trở nên lạnh lẽo, khóe miệng trễ xuống: “Em không đi.”
Cậu ghét thành phố Hộ, ghét cả những người đó nữa.
“Ừm, về rồi bàn bạc sau.”
Hai chị em nối gót nhau quay về, lúc cách căn nhà còn mấy bước chân đã ngửi thấy hương thơm từ xa bay tới.
Sau khi đẩy cửa nhà ra, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu rồi khựng ngay tại đó.

Trong phòng bếp, một bóng dáng quen thuộc cao gầy, thẳng tắp đập vào mắt.

Chẳng biết người đàn ông đang làm gì mà cúi đầu xuống.

Đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, lấp la lấp lánh, vừa dịu dàng vừa đa tình.
“Yêu Yểu, con đưa khách về mà sao không báo trước một tiếng?” Ôn Phong Miên đang rửa tay, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu: “Bố chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Doanh Tử Khâm yên lặng một lúc, rồi gãi gãi đầu: “Con quên mất.”
Không phải cố quên mà là cô nghĩ anh là một cậu ẩm sống trong nhung lụa, có lẽ sẽ không chấp nhận được môi trường thế này nên cô đã cố ý đặt khách sạn tốt nhất ở huyện cho anh.
Nhưng không ngờ anh lại tự theo tới đây, còn đang nấu cơm nữa.

“Bác trai, đừng trách em ấy.” Phó Quân Thâm bước ra từ trong phòng bếp, để lộ nửa người: “Là tự cháu đòi tới đây, đường đột quá.” Doanh Tử Khâm khẽ ngước mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang đeo một chiếc tạp dề hình chú heo Peppa: “…”
Phó Quân Thâm chú ý đến ánh mắt của cô, hất hàm, nhoẻn miệng cười:
“Sao lại nhìn chằm chằm vào anh thế, đẹp trai hả?”
“Xấu.” Rất là vô tình.

“Yểu Yểu, sao con lại nói như thế?” Ôn Phong Miên đưa tay che miệng, họ mấy tiếng: “Chẳng phải đây là nhân vật hoạt hình con thích nhất à?”
“Thích nhất?” Phó Quân Thâm nhướng đuôi lông mày, cúi đầu nhìn nhân vật hoạt hình trên chiếc tạp dề một cái.
Heo con Peppa?
Gu thẩm mỹ đáng yêu thật.
“…” Doanh Tử Khâm chẳng có biểu cảm gì: “Con không còn thích nó nữa rồi.”
Không thể nào chấp nhận được trước khi tỉnh lại hoàn toàn cô lại thích thứ này, đây không phải là tính tình vốn có của cô.

Ôn Thính Lan nhìn chiếc tạp dề có hình heo con Peppa kia, cũng nhướng mày: “Bố, chuyện này đã bao nhiêu năm về trước rồi?”
Tuy khi xưa chị cậu còn cố ý để dành tiền mua một chú heo bông, nếu không ôm là không ngủ nổi.
Ôn Phong Miên chỉ cười: “Dù bao nhiêu năm thì bố vẫn nhớ rõ.”
Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, ông nhìn con trai, cau mày nói: “Dũ Dũ, chị con về mà sao con lại bỏ chạy?”
“Con…” Ôn Thính Lan đang định trả lời thì ngừng lại.
Không thể nói là vì cậu hờn trách chị nên mới quay đầu bỏ chạy được.
Doanh Tử Khâm bước vào phòng bếp, chậm rãi tiếp lời: “Thằng bé xấu hổ.”
“Xấu hổ?” Ôn Phong Miên ngạc nhiên: “Lúc con nhận biết bao nhiêu lá thư tình còn chẳng thấy ngại ngùng, giờ nhìn chị gái mình lại xấu hổ hả?”
Ôn Thính Lan: “..”
Cậu đành phải thừa nhận: “Lâu lắm rồi con không gặp chị.” “Vậy cũng không được chạy.” Ôn Phong Miên thôi không cười, mặt ông rất nghiêm túc: “Trễ thế này rồi, xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Không đâu.” Ôn Thính Lan không thích nói chuyện, cậu ngồi xuống cạnh Ôn Phong Miên, nhìn vào phòng bếp, gương mặt đầy vẻ đề phòng:
“Người đó là ai?”
Người đàn ông với thân hình hoàn hảo, cao lớn, bóng lưng thẳng tắp, dù đang mặc chiếc tạp dề hài hước cũng khó lòng che giấu được khí chất cao quý bẩm sinh của anh ta.

Lưng rộng eo thon, vóc dáng tiêu chuẩn để mặc đồ đẹp.
“Cậu Phó là bạn của Yểu Yểu.” Ôn Phong Miên giải thích: “Bởi vì hôm nay trong nhà không có ai nên cậu ấy sẽ ăn Trung thu với nhà mình.”
Ôn Thính Lan không đáp lời, cậu rũ mắt, giữ nguyên vẻ vừa lạnh nhạt vừa đề phòng.
“Dũ Dũ, bổ biết có lẽ con hờn trách Yểu Yểu.” Ôn Phong Miên cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Nhưng dù sao hai đứa cũng là chị em, bố không thể ở bên các con cả đời được.”
“Bố.” Chỉ một từ, rất lạnh lẽo.
“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Ôn Phong Miên ho khan, khẽ mỉm cười: “Xem tối nay thế nào.”
Trong phòng bếp.
Doanh Tử Khâm nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Hả?” Phó Quân Thầm nghe thấy thế, đôi mắt hoa đào liền cong lên:
“Chẳng phải em đã hứa sẽ cho anh ở nhờ mà? Lừa anh hả?”
“Không.” Doanh Tử Khâm ngồi xổm xuống, lấy rau củ trong chiếc túi nằm dưới đất ra: “Là sợ tiếp đãi anh không được chu đáo thôi.” Đương nhiên cô có thể phân biệt được là ai thật lòng đối xử tốt với cô.

Cô chẳng làm được gì nhiều, chỉ có thể đối đãi tốt với bọn họ hơn thôi.
“Sao lại tiếp đãi không được chu đáo?” Phó Quân Thâm cười khẽ: “Nếu em không cho anh ở lại thì hôm nay anh không có nhà để về rồi.”
Doanh Tử Khâm khép mắt, chẳng hỏi thêm nữa: “Để tôi làm cho.”
Không thể để khách nấu cơm được.

Cô nhấc tay lên định cầm lấy bột mì trong tay Phó Quân Thâm nhưng vì ngay lúc ấy anh cũng xoay người nên ngón tay lạnh lẽo không cẩn thận đụng trúng bờ môi của người đàn ông.

Nhiệt độ làm cho hai người cùng bỏng.
Doanh Tử Khâm lập tức rụt tay về, nét mặt không hề thay đổi nhưng đầu ngón tay vẫn còn nóng.

Trong căn bếp nhỏ hẹp tràn ngập mùi trầm hương phỉ thúy trên cơ thể người đàn ông.
Nhờ ưu thế về chiều cao, Phó Quân Thâm cụp mắt nhìn cô từ trên xuống.

Trên môi anh vẫn còn dính một vệt trắng, hai màu sắc đối lập rõ ràng càng tôn lên màu môi óng ánh của anh.
Người đàn ông nhướng màu, giọng nói vẫn ngả ngớn như xưa: “Cô bạn nhỏ, sao em lại sờ anh thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui