Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Giang Mạc Viễn bị đánh không đứng lên nổi, nhưng anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Lúc Doanh Tử Khâm đánh anh ta thì chỉ tập trung đánh vào ta3y chân, vậy nên mặt anh ta không bị làm sao cả, hai
mắt vẫn nhìn bình thường.
Giang Mạc Viễn thấy Doanh Tử Khâm dùng tay lại, anh ta1 thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Sáng hôm nay, Diệp Tổ Hà nói chuyện riêng với anh ta, bảo rằng chiếc túi thơm này chắc chắn sẽ có tác d9ụng.
Vậy nên cuối cùng Giang Mạc Viễn đã khuất phục, anh ta không ngại dùng một vài thủ đoạn ti tiện để giữ Doanh
Tử Khâm lại.
Cho dù là vào thời khắc này, cô ấy nhìn thấy gương mặt của một người khác.

Vẻ đẹp của cô ấy khiến bất cứ ai
cũng muốn chiếm đoạt thành của8 riêng mình.
Ngón tay Giang Mạc Viễn giật giật, định chống người ngồi dậy.
Nhưng một giây sau, ánh mắt anh ta tối sầm lại.

Doanh Tử Khâm cúi người xuống, tung ra một đòn cùi chỏ.
“Bịch!”
Một đòn cùi chỏ mạnh mẽ đánh thắng vào xương ngực của anh ta.
Răng rắc! Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, vô cùng rõ ràng ở trong hẻm nhỏ yên tĩnh.

Cơn đau đứt gan đứt ruột
khiến Giang Mạc Viễn tạm thời rơi vào hôn mê.
Nhưng Doanh Tử Khâm là thầy thuốc, cũng là độc dược sư.
Lúc cô ra tay đánh người khác có thể dễ dàng khiến đối phương giữ được ý thức tỉnh táo để cảm nhận được hết tất
cả nỗi đau.
Doanh Tử Khâm nhặt lấy một nhánh cây ở bên cạnh lên, chọc vào trong túi áo của Giang Mạc Viễn, kéo một chiếc
túi thơm chỉ bé bằng ngón tay cái từ bên trong ra.

Cô nhặt chiếc túi thơm này lên, đặt trước mũi ngửi thử, bình thản
nói: “Hoa mê điệt, có hoặc tâm, linh chi cửu thần.”
Tên các loại dược liệu Giang Mạc Viễn chưa từng nghe nói qua không ngừng vang lên, anh ta thì không thể nghĩ ra
có chuyện gì đang xảy ra vậy.
Khi tên loại dược liệu cuối cùng vang lên, Doanh Tử Khâm đột nhiên nở một nụ cười gượng: “Anh định dùng thứ

này để bẫy tôi sao?” Tim Giang Mạc Viễn dường như đột ngột ngừng đập, cảm thấy khó lòng tin nổi.
Hôm nay anh ta mang chiếc túi thơm này tới công ty, cho dù là thư ký của anh ta thì cũng không thể phát hiện ra
điểm gì khác thường.
Diệp Tổ Hà cũng đã nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cơ mà?
“Doanh tiểu thư”
Đột nhiên có tiếng hét vang lên.
Vân Sơn từ trên tường nhảy xuống dưới, hạ xuống mặt đất.
Anh ta nhìn Giang Mạc Viễn ngã trên mặt đất, không nói gì nhiều, đi lên đạp mạnh một cái.
Lần này khiến Giang Mạc Viễn ngất xỉu thật.
Vân Sơn kịp thời dừng lại, gãi đầu: “Đúng thật là, lần này tôi đã nhớ phải kìm sức lại rồi mà sao hắn ta vẫn không
chịu được vậy.”
Anh ta quay người lại: “Doanh tiểu thư, cô không sao chứ?”
Vân Sơn vẫn luôn âm thầm quan sát.
Phó Quân Thâm từng nhấn mạnh Giang Mạc Viễn với anh ta, vậy nên anh ta vẫn luôn chú ý tới.
Nhưng trước đó khi trên đảo ở Thái Bình Dương, Doanh Tử Khâm nói cô thích tự mình ra tay, không thể cướp đoạt
niềm vui đánh người của cô được.
Vậy nên Vân Sơn không hề ra tay, tiếp tục ẩn mình.
Thắng cho tới lúc anh ta nghe thấy Doanh Tử Khâm nói câu kia.
Giang Mạc Viễn tính kể cô?
“Không có chuyện gì đâu.” Doanh Tử Khâm vẫn đang cầm chiếc túi thơm kia, khá là hăng hái: “Phát hiện một thứ
thú vị ấy mà.” Sắc mặt Vân Sơn trở nên nghiêm nghị: “Đây là thứ gì vậy?”
“Trong chiếc túi thơm này có vài loại dược liệu trộn với nhau.” Doanh Tử Khâm tung chiếc túi thơm lên: “Nếu như
ngửi trong thời gian dài thì sẽ coi người đeo túi thơm là người mình yêu nhất, quan tâm nhất.”
“Thời gian ngửi càng dài thì cảm giác này càng mạnh mẽ, lượng thuốc trong túi có thể kéo dài chừng ba ngày.” Sắc
mặt Vân Sơn lập tức thay đổi.
Không cần Doanh Tử Khâm phải nói tiếp, anh ta biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Giang Mạc Viễn đưa Doanh Tử Khâm tới một quốc gia quy định tuổi kết hôn là 16 tuổi, làm giấy đăng ký kết hôn
luôn.
Thậm chí còn làm ra những chuyện khác nữa.
Vân Sơn tức giận rút súng ra: “Đồ hèn hạ!” “Đây là xã hội pháp trị!” Doanh Tử Khâm đè tay anh ta xuống: “Không
cần phải làm vậy đâu.”
Lúc này Vân Sơn cũng nhớ ra nơi này không phải là nước ngoài.


Anh ta cất khẩu súng đi, nhìn chiếc túi thơm kia:
“Doanh tiểu thư, thứ này thần kỳ như vậy thật sao?”
Anh ta chưa từng đến giới cổ y, nhưng đã nhiều lần nghe nói tới, anh ta biết có nhiều cổ y lợi hại có năng lực khiến
người chết sống lại.
Nhất là những kỹ thuật châm cứu của họ, tỉ như Kim Châm Độ Huyệt, chỉ có giới cổ y mới hiểu cách dùng những
kỹ thuật này.
Doanh Tử Khâm nhíu mày, không nhanh không chậm nói: “Anh từng nghe nói tới cổ trùng ở vùng Tây Nam chưa?
Con gái gieo cổ trùng cho người con trai, có thể khiến người con trai đó một lòng một dạ yêu
mình.”
“Tôi từng nghe nói tới.” Vân Sơn ngẫm nghi, đáp: “Nhưng thiếu gia nói những chuyện đó đều là giả.”
“Là giả, lòng người sao có thể dễ dàng bị mê hoặc như vậy.” Doanh Tử Khâm bình thản đáp: “Nhưng đúng là cũng
tồn tại những thử tương tự, tựa như thuật thôi miên vậy, nó sẽ ảnh hưởng tới thị giác và tinh thần của người đó.”
“Thứ này chế tạo rất thô sơ, các loại dược liệu cũng không được xử lý cẩn thận.”
“Cổ võ giả sẽ không bị ảnh hưởng, tối đa cũng chỉ bị ảo giác trong nháy mắt.

Nhưng người bình thường sẽ dễ dàng
bị dính bẫy, khó lòng tỉnh táo lại.” Vân Sơn nghe xong, trong lòng run sợ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Doanh
tiểu thư, cô nhìn thấy những người khác rồi phải không?”
“Thấy rồi.”
“Ai vậy?” Vân Sơn ngẫm nghĩ, anh ta định mật báo.

Trước tiên bóp chết tình địch từ trong trứng nước.
“Heo.”
“???”
Tòa nhà trụ sở IBI.
Văn phòng cục trưởng.
Phó Quân Thâm đang nghe cục trưởng báo cáo mọi chuyện thì điện thoại “ting” một tiếng.
Anh đưa mắt nhìn, là một đoạn ghi âm.
Phó Quân Thâm đột nhiên cười nói: “Lý Tích Ni, tai nghe.” Cục trưởng không hiểu vì sao anh lại đưa ra một yêu
cầu như vậy, nhưng vẫn lập tức đưa tai nghe Bluetooth của mình qua.
Phó Quân Thâm đeo tai nghe lên, vẻ mặt lười nhác, ẩn bật đoạn ghi âm này.

Trong tai nghe phát ra giọng nói bình thản, lạnh nhạt của cô gái.
“Anh trai không thích tôi đánh nhau nên lần trước tôi không đánh anh, tôi không muốn anh ấy nhìn thấy.”
Đây là do Vân Sơn thu âm lại.
Mí mắt Phó Quân Thâm giật giật, bật lại một lần nữa, hai con người cong lên.
Anh không thể kìm chế được cảm xúc, trái tim cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thậm chí anh cam lòng chết vì một tiếng gọi “anh trai” của cô.
Lý Tích Ni ở bên cạnh nhìn Phó Quân Thâm, cảm thấy thật kinh dị.
Anh ta biết Phó Quân Thâm không dùng gương mặt thật tới đây, gần như mỗi một lần tới đều đổi một gương mặt
khác.
Hiện giờ muốn thay đổi gương mặt rất đơn giản, chỉ cần sử dụng kỹ thuật in 3D là được.
Nhưng Lý Tích Ni chưa bao giờ nhìn thấy Phó Quân Thâm cười.
Anh nghe được điều gì vậy?
“Ngày mai tôi sẽ trở về.” Phó Quân Thâm gỡ tai nghe xuống, giương mắt lên: “Chuyện còn lại ông hãy tiếp tục phải
người bám theo, nhưng phải chú ý nếu như xảy ra chuyện bất trắc, ưu tiên rút lui.”
Anh cũng không muốn tinh anh của IBI tổn thất vì chuyện này.
Lý Tích Ni gật đầu: “Vâng, trưởng quan định làm gì?”
Dựa theo kế hoạch thì Phó Quân Thâm sẽ ở đây thêm một tuần lễ.
“Không ai có thể động vào cô ấy.” Môi Phó Quân Thâm cong lên, cười nói: “Sớm trở về xử lý mấy tên rác rưởi.”
Lý Tích Ni: “223”
***
Giang Mạc Viễn bị ném lại trong hẻm nhỏ kia.
Vân Sơn đi phía sau Doanh Tử Khâm, hộ tống cô trở về nhà.
“Doanh tiểu thư, thiếu gia sẽ mau chóng trở về thôi.” Sau khi tới khu nhà họ Ôn, Vân Sơn nói: “Cô có thể thả lỏng,
nghỉ ngơi rồi.

Doanh Tử Khâm gật đầu.
Vân Sơn còn định nói gì thêm nữa thì lỗ tai giật giật, anh ta quay phắt người lại.

Chẳng biết một người phụ nữ từ
đầu chạy tới, trong tay cầm một cái chai, hắt thẳng về phía mặt Doanh Tử Khâm.
Cô ta đeo khẩu trang, nhưng Vân Sơn vẫn nhận ra đối phương chính là Tô Nguyễn.
Anh ta còn ngửi thấy mùi axit gay mũi.
Axit đặc!
Sắc mặt Vân Sơn trở lên lạnh lẽo, ngăn cản trước mặt Doanh Tử Khâm: “Doanh tiểu thư, cẩn thận đó!”
“Vù..” Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô đột ngột mở ra ở ngay trước mặt Doanh Tử Khâm, ngăn cản và bắn ngược
toàn bộ số axit đặc Tô Nguyễn hất tới.
Một tiếng kêu thảm thiết, thế lương vang lên, Tô Nguyễn ôm lấy nửa mặt phải và phần cổ của mình, ngã lăn ra đất.
“Đáng đời.” Nhiếp Triều thu ô về, hất tóc: “Dám đấu với ông đây hả.”

Tô Nguyễn đau đớn không ngừng run rẩy trên mặt đất, gần như không thể phát ra được âm thanh gì.

“Đại lão.”
Nhiếp Triều không thèm để ý tới cô ta, anh ta giả vờ như vừa đi ngang qua đây: “Ồ, trùng hợp ghế ha.”
Vân Sơn: “…”
Kỹ xảo của anh quá kém rồi đó.
“Người phụ nữ này vẫn chưa chịu bỏ mấy suy nghĩ xấu xa kia.” Nhiếp Triều hừ lạnh: “Đúng là đồ độc ác.”
Nói xong, anh ta nhìn sang phía Vân Sơn,
Nhiếp Triều chưa từng gặp Vân Sơn, lập tức cho rằng đây là một tên tình địch mới.
Anh ta hưng phấn muốn phát điên, cũng định bảo lên trên.
Anh ta không tin Phó Quân Thâm không phản ứng lại, Giang Nhiên là con trai, chẳng lẽ tên này cũng vậy sao?
Đột nhiên Vân Sơn cảm thấy lạnh buốt, anh ta tiến lên, nhấc Tô Nguyễn đang ngã lăn trên đất dậy: “Cô còn dám
xuất hiện hả? Tìm chết!”
Cơn đau dần tiêu tan, cuối cùng Tô Nguyễn cũng khôi phục lại, cô ta cười lạnh: “Vì sao tôi không dám xuất hiện cơ
chứ? Tôi muốn hủy hoại cô ta! Nếu như không phải vì cô ta thì tôi đã là phu nhân tổng giám đốc, là bà chủ nhà hào
môn rồi!”
Chứ không phải là bị cưỡng ép đưa về Đế đô, trở thành trò cười của đám tiểu thư.
“Cô bị ảo tưởng hả?” Nhiếp Triều cảm thấy tam quan của mình bị biến dạng: “Chỉ bằng cô ấy hả? Cô không tự soi
gương xem mình buồn nôn thể nào ư?” “Không cần nói nhảm với cô ta làm gì.” Vân Sơn cười lạnh: “Đưa thẳng tới đội Nhất Tự, để cô ta nếm thử hình phạt
ở đó.”
“Đậu xanh.” Nhiếp Triều vừa nghe thấy ba chữ “đội Nhất Tự” thì theo phản xạ, lập tức lui về sau một bước.

Không
phải tên này là người mà anh cả của anh ta phải tới để đào góc tường người anh em của anh ta đấy chứ?
“Cô muốn làm bà chủ hào môn ư?” Doanh Tử Khâm quay người lại: “Được, tôi tặng cô.”
Tô Nguyễn ngẩn ra.
Vân Sơn cũng không kịp phản ứng lại.
“Nổi xương cho Giang Mạc Viễn, đưa cô ta tới phòng riêng của anh ta ở khách sạn Queen.” Ánh mắt Doanh Tử
Khâm vô cùng bình thản: “Ngoài ra thì không cần làm gì cả.”
Nhiếp Triều ngẩn người, đột nhiên vỗ tay: “Tuyệt.”
Vân Sơn cũng nói: “Tuyệt vời.”
Tô Nguyễn không thể phán kháng lại, bị Vân Sơn đánh ngất xỉu.
Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao, thông báo Vân Vụ đi nổi xương cho Giang Mạc Viễn.
Sau đó hai anh em cùng nhau đưa Tô Nguyễn và Giang Mạc Viễn tới tầng 17 khách sạn Queen.

Sau đó còn hiểu chuyện mà đóng cửa lại.
Nhiếp Triều nhìn bảng số phòng, sờ cằm, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho mười tám công ty truyền thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận