Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Nhóm FB: Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lâm Thanh Gia nhất thời không kịp phản ứng, cô ta hơi giật mình: “Bố đẻ của con, con.”
Vừa nói đến đây, trong đầu cô ta đột nhiên xuất hiệ1n hình ảnh một người đàn ông ăn mặc rất giản dị.
Tay của Lâm Thanh Gia hơi run lên, chén trà trong tay rớt xuống.
“Con quên rồi?”0 An Nhu Cần nhìn về phía cô ta, lại lau miệng, “Lúc ấy là con chạy theo, đi cùng mẹ, còn khóc nói
là đừng ở chỗ đó nữa”
Ngay từ đầu, bà t1a đã không muốn mang theo một đứa con làm chướng ngại vật, nhưng Lâm Thanh Gia từ nhỏ đã
rất thông minh, luôn theo sát bà ta.
Sau khi đến2 Đế Đô, an ninh nghiêm ngặt, nên bà ta phải luôn dẫn Lâm Thanh Gia theo người.
Khi bà ta đang tìm một “cành cao” khác thì vô tình gặp đượ6c người nhà họ Lâm, bọn họ phát hiện Lâm Thanh Gia
có thiên phú cổ võ đáng kinh ngạc, muốn dẫn Lâm.

Thanh Gia trở về.
Ngay cả An Nhu Cẩn 9cũng không ngờ rằng bà ta có thể vào giới cổ võ nhờ Lâm Thanh Gia.
Lâm Thanh Gia dựa lưng vào ghế gỗ, lông mày trùng xuống, giọng nói nhỏ dần: “Chuyện xảy ra bao nhiêu năm
rồi, lại không phải chuyện quan trọng gì, con thực sự không nhớ rõ”
Thực ra, cô ta nhớ rất rõ ràng.
Trí nhớ của cô ta rất tốt, sau hơn mười năm, cô ta vẫn có thể nhớ được giọng nói và dáng vẻ của Ôn Phong Miên.
Nếu xét về ngoại hình và khí chất, Ôn Phong Miên chắc chắn không thua kém Lâm Cẩm Vân.
Nhưng ở phương diện khác thì thực sự thua kém rất nhiều.
Hơn nữa, sau khi bước vào giới cổ võ và giới cổ y, cô ta mới biết được thế giới trước đó yếu ớt thế nào.
Lâm Thanh Gia hơi mím môi.
“Haizz, mẹ cũng không ngờ rằng ông ấy sẽ trở về nhà họ Kỷ, còn tới tham gia hội đấu giá” An Nhu Cần bỏ khăn
tay xuống, cười nói: “Nói thế nào, con cũng là con gái ruột của ông ấy, hai người cũng không có thù hận gì.

Con có
muốn đi gặp ông ấy không?”
Lâm Thanh Gia đang định lên tiếng thì một cậu bé từ bên ngoài chạy vào trong phòng VIP, chạy tới bên cạnh cô ta:
“Chị ơi!”
Đây là em trai của cô ta, Lâm Thiệu.
“Thiệu Nhi” An Nhu Cần xoa đầu cậu bé: “Sao con không đến chỗ ông bà nội?”
“Con đến chơi với mẹ một lát.” Lâm Thiệu rất ngoan ngoãn: “Ông bà nội bảo con đến gọi chị sang đó.”
An Nhu Cẩn rất vui vẻ: “Thiệu Nhi thật ngoan”
Vẫn là con trai của bà ta tốt hơn, không giống đồ quái thai kia, vừa sinh ra đã trợn mắt nhìn bà ta, lại còn bệnh tật
đầy người.
Nếu không phải như thế, bà ta đã không để nó lại chỗ của tên vô dụng Ôn Phong Miên kia không dẫn nó theo?
Con trai ít nhất còn có chút tác dụng.
Nhưng cũng không sao, giờ bà ta có đủ trai gái, vừa đúng một chữ “tốt*”.
(*chữ tốt (8) trong tiếng Trung được ghép từ hai bộ nữ và tử, nghĩa là con gái và con trai.)
Ôn Phong Miên không có, là tổn thất của ông.
“Mẹ, bố sắp đến rồi” Lâm Thanh Gia im lặng hồi lâu, mới đứng dậy: “Con dẫn Thiệu Nhi sang chỗ của ông bà nội”
An Nhu Cần không nói thêm gì nữa: “Đi đi”
Lâm Thanh Gia dắt Lâm Thiệu đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Thiệu Nhi, nếu như chị vẫn còn một đứa em trai, em.”
“Không được, không được!” Lâm Thiệu nghe xong, bèn trừng mắt: “Chị chỉ được là chị của em thôi! Còn ai nữa, em
đi giết người đó! Người đó có thông minh, giỏi giang như em không?”
Lâm Thanh Gia cười: “Không”
Lâm Thiệu là cổ võ giá, Ôn Thính Lan là một người bình thường đến nói chuyện còn không rõ ràng, làm sao có thể
so sánh hai người với nhau được?
“Vậy không phải là được rồi sao” Lâm Thiệu hừ một tiếng: “Dù sao chỉ có em mới có được một người chị lợi hại
như vậy thôi.”
Chị gái của cậu ta có rất nhiều người theo đuổi, có không ít người trong đó sẽ mang đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đến cho
cậu ta.
Lâm Thiệu níu lấy áo của Lâm Thanh Gia quần áo: “Chị ơi, ông bà nội đang chờ chị”
Lâm Thanh Gia lấy lại tinh thần: “Đi nào?
***
Bên kia.
Trên đường đến tòa nhà đấu giá.
Lâm Cẩm Vân và một trưởng lão khác đang đi cùng người của gia tộc Taylor.
Lần này, gia tộc Taylor đến để đích thân sửa chữa cho sự cổ ở Bến tàu thành phố Sansa.

Đây là lần đầu tiên người
đàn ông trung niên này đến với giới cổ võ, cũng không khỏi có chút tò mò.
Ông ta nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, có một chàng trai dáng người mảnh khảnh, cao ráo.
Mặc dù đã đeo mặt nạ, cũng khó có thể che giấu được vẻ đẹp của anh.
Người đàn ông trung niên dừng lại và nheo mắt.
Lâm Cẩm Vân chú ý đến phản ứng của ông ta: “Gia chủ Taylor?”
Người đàn ông trung niên thu lại ánh mắt, do dự một chút: “Không có gì, hình như tôi nhìn thấy một người quen.”
Ngay khi nói xong lời này, ông ta cũng tự bác bỏ, âm thầm mỉm cười một tiếng.
Người kia vẫn luôn ở châu u mới phái, lại làm sao có thể xuất hiện ở giới cổ võ này được?
Chỉ là bóng lưng và khí chất có chút giống nhau mà thôi.
Lâm Cẩm Vân không hỏi thêm gì nữa: “Gia chủ Taylor mời đi bên này”
Bốn gia tộc tài phiệt ở châu u cũng có thực lực tương đương với bọn họ.
Nếu bàn về các loại thủ đoạn, gia tộc Taylor còn có rất nhiều.
Có điều, nơi này là giới cổ võ, Lâm Cẩm Vân vẫn sợ gia tộc Taylor có thể làm ra chuyện gì đó.
Hơn nữa, ở đây còn có Ti pháp đường.
Lâm Cẩm Vân nghe được tin từ Ti pháp đường, biết được Phó Quân Thâm đã đến.
Ông ta là một trong số ít người biết được khuôn mặt thực sự của Phó Quân Thâm.
Lần trước, nhà họ Tạ chọc giận Ti pháp đường, còn khiến cho Phó Quân Thâm tự mình ra tay.

Lâm Cẩm Vân đoán
chừng là nhà họ Tạ đã động đến anh em của Phó Quân Thâm.
Những loại chuyện này, ông ta sẽ không nhắc nhở nhà họ Tạ.
Người đàn ông trung niên đi theo Lâm Cẩm Vân đến chỗ phòng VIP có An Nhu Cần, Doanh Tử Khâm cũng trở về
bên cạnh của Ôn Phong Miên.
Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, những món đang xuất hiện đều là những thứ không quá giá trị, các đại gia tộc đều
không ra tay, toàn là người ở tầng một mua.
Cho đến khi món đồ đấu giá thứ bảy xuất hiện, phía phòng VIP của nhà họ Lâm đã có động tĩnh: “Một trăm
nghìn.”
Tiền mặt ở giới cổ võ có tỉ lệ 1: 10 với tiền bên ngoài, con số này ở thế giới bên ngoài chính là một triệu.
Tay của Doanh Tử Khâm đặt lên cằm, đôi mắt cô lúc này lập tức mở to.
Ôn Phong Miên quay đầu: “Yểu Yểu, đó là thuốc mà con cần mua sao?”
“Vâng” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu một cái: “Cái này đặc biệt dành cho bố, có thể giúp bố đã thông huyệt đạo.
Con đoán chừng, sau khi dùng nó, tu vi của bố có thể tăng lên năm mươi năm.”
Dù là Ôn Phong Miên, cũng không khỏi kinh ngạc: “Năm mươi năm?”
Có không ít người có được tu vi cổ võ năm mươi năm, nhưng hầu hết đều ở độ tuổi bảy mươi, tám mươi, đã có thể
làm trưởng lão của các gia tộc vừa và nhỏ.
Doanh Tử Khâm nhíu mày lại, bình tĩnh nói: “Bố, đây là do bố có thiên phú cổ võ, còn một cổ võ giả bình thường
nhiều nhất có thể lên mười lăm năm”
Vì vậy cổ y và cổ võ là sự tồn tại bổ sung cho nhau.
Sau khi cô trở về Trái Đất, nghe nói giới cổ y và giới cổ võ vẫn luôn duy trì quan hệ liên hôn thì cũng chẳng cảm
thấy kinh ngạc.
Có điều, cô không truyền lại phương pháp châm cứu và phương pháp luyện chế thuốc làm sao để tu vi của cổ võ
giá tăng vọt.
Ngay đến đồ đệ của cô là Phục Tịch cũng chỉ là biết một chút.
Ôn Phong Miên nhíu mày: “Có ảnh hưởng đến sức khỏe của con không? Bố không cho phép có bất kỳ ảnh hưởng
nào?
Ông cũng biết rõ, cổ y giá luyện thuốc, có nhiều khi dùng chính tuổi thọ của mình.
“Không đầu.” Doanh Tử Khâm ngáp: “Bố, con có yếu đuối vậy sao?”
“..” Ôn Phong Miên ho khan một tiếng: “Quân Thâm giúp con mua à?”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng.

Anh ấy ở một phòng VIP khác, không ở cùng chúng ta thì sẽ tiện hơn.”
Giới cổ võ có rất nhiều chuyện giết người phóng hỏa để cướp đồ.

Đặc biệt là sau buổi đấu giá, ra khỏi hội trường,
nhất định sẽ xảy ra tranh cướp, chết người là chuyện không thể tránh khỏi.
Thế nhưng muốn cướp đồ của đại gia tộc và Ti pháp đường thì cần phải cân nhắc thật kỹ.
Ôn Phong Miền gật đầu một cái: “Phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng”
Doanh Tử Khâm hơi đứng hình, gật đầu: “Bố, tạm thời bố đừng để con nghe thấy chữ cám ơn” nữa.”
Cô đã bị ám ảnh rồi.
Khi nhà họ Lâm trả cái giá một trăm nghìn, khách mời có chút ngạc nhiên, đặc biệt là những người của các gia tộc
cổ y.
Bởi vì cây dược liệu này không có gì quá mức đặc biệt, ít nhất là ở hiện tại, giá cao nhất cũng chỉ mười nghìn tệ mà
thôi.
Đối với một số võ giả cấp thấp, loại dược liệu này có thể giúp tăng tu vi, nhưng nhà họ Lâm lại không thèm để mắt
đến.
Tuy nhiên, nhà họ Lâm cũng sẽ không tự nhiên lãng phí một trăm nghìn tệ.
“Chắc hẳn là tiểu thư Thanh Gia lại có phát hiện gì rồi.”
“Tiểu thư Thanh Gia có thể đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ, thật sự là lợi hại”
“Không thể không nói, sau khi có tiểu thư Thanh Gia, cổ y cũng phát triển không ít.”
Nếu như chỉ có Lâm Thanh Gia có thể sử dụng cây dược liệu này, bọn họ tự nhiên không có khả năng đi tranh
giành.
Danh tiếng của Lâm Thanh Gia trong giới cổ y và cổ võ thậm chí còn cao hơn nhiều so với các trưởng lão của nhà
họ Lâm.

Nhiều người đã được cô ta cứu chữa.

Người bán đấu giá định đập búa thì có một giọng nói vang lên từ
một phòng VIP khác.
“Năm trăm nghìn.”
Trong nháy mắt, giá đã tăng gấp năm lần.
Các khách mời đều ngạc nhiên.

Đương nhiên, nhà họ Lâm không cam lòng yêu thế, cùng tăng giá.
“Sáu trăm nghìn”
Giọng nói kia tiếp tục.
“Một triệu”
Người chịu trách nhiệm giúp đỡ Lâm Thanh Gia mua dược liệu lần này là tạm trưởng lão của nhà họ Lâm, sau khi
thấy giá bị đội lên như vậy, ông ta tức giận: “Một triệu mốt”
Ông ta còn chưa kịp nói ra lời này, Lâm Thanh Gia đã ngăn lại: “Đắt quá, bỏ qua thôi.”
Tam trưởng lão dừng lại, nói: “Nhưng đây không phải là thuốc cháu cần hay sao?”
“Không sau đầu” Lâm Thanh Gia mỉm cười lắc đầu: “Giá cả vượt qua dự tính, không cần đấu giá nữa ạ”
Loại dược liệu này không quý, chỉ là hiếm thấy, tính cho đến hiện tại loại này mới xuất hiện tổng cộng 10 lần.

Cô ta
cũng đã xem rất nhiều sách cổ, suy luận ra loại dược liệu này rất có khả năng giúp tu vi của cổ võ giả tăng vọt
nhanh chóng.
Vì vậy, cô ta mới có ý tưởng nghiên cứu, nhưng còn chưa thử.
Lâm Thanh Gia nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng khả năng thất bại là rất cao, thực sự không cần lãng phí số tiền này đề đấu giá.
“Như vậy sao được?” Tam trường lão nhíu mày, đứng lên: “Ta lại muốn xem xem, ai dám tranh với nhà họ Lâm”
Đây là dược liệu mà Lâm Thanh Gia cần dùng, liên quan đến sự phát triển của cổ у.
Sao có thể để người khác lấy mất?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui