Nhóm FB: Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cho dù bạn may mắn mua được bộ bài Tarot thực sự nhưng nếu không có thầy bói chân chính hướng dẫn thì cũng
chẳng bói ra được điều gì cả1.
Trước khi Juan đến nước Hoa, trưởng bối của gia tộc Herschel đã bói một quẻ về tình hình bên này, bảo cậu ta cần
phải cẩn thậ0n.
Trên phương diện bói toán, dù châu âu không trải qua cuộc phán quyết phù thủy đó thì cũng không
thể nào so sánh được với phương Đôn1g.
Nếu như đắc tội thầy bói ở bên này, gia tộc Herschel cũng không thể bảo
vệ được cậu ta.
Nhưng Juan biết, những thầy bói lợi 2hại nhất ở nước Hoa đều là những người già, tự lập một nhóm riêng, bình
thường sẽ không đi ra ngoài.
Cậu ta còn có thể đụng độ 6với bọn họ hay sao?
Ôn Thính Lan ngẩng đầu, cười lạnh: “Juan, cậu còn mấy cái mặt nữa? Mất mặt còn chưa đủ sao?”
Vẻ mặt 9của Juan cứng đờ, nhớ tới chương trình phát sóng trực tiếp buổi sáng, khuôn mặt cậu ta lập tức tối sầm lại.
Cậu ta nghiến răng, trong lòng thấy rất không cam lòng.
Hai chị em nhà này rõ ràng là khắc tinh của cậu ta.
“Chị, chị bói đi.” Ôn Thính Lan có tiếp xúc với các sinh viên của khoa chiêm tinh nên cũng hiểu một chút về bài
Tarot: “Chị định bói cái gì?”
Doanh Tử Khâm nói nhẹ như gió: “Bói vận đào hoa cho em.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu không muốn bói lắm.
Adele lại hào hứng: “Chị ơi, bói ra chưa ạ, có phải em không?”
“Adele, đó là giả đấy!” Juan tức giận thở hổn hển: “Bọn họ không biết thì thôi, đến em còn không biết à?”
Nếu ai cũng có thiên phú về chiêm tinh thì chẳng phải khoa chiêm tinh của Đại học Norton chật ních người rồi à?
Adele liếc mắt: “Mắc mớ gì tới anh.”
Juan tức đến mức nói không nên lời.
Đúng lúc này, Doanh Tử Khâm đã lật tất cả các lá bài lên.
Juan tùy tiện đưa mắt liếc nhìn.
Lá The Tower xuôi, một lá The Magician ngược và cuối cùng là lá The Judgement ngược.
Tất cả đều không có ngụ ý gì tốt.
Đại diện cho sự uổng phí công sức và thất bại hoàn toàn.
Thế này cũng gọi là bói vận đào hoa của Ôn Thính Lan à? Juan khịt mũi nhẹ một cái, không nhìn thêm nữa, tự mình
quay trở lại khách sạn.
Trong phòng, Doanh Tử Khâm cất gọn những lá bài, nhướng mày.
Thứ mà cô bói không phải là vận đào hoa của
Ôn Thính Lan mà là trạng thái của Juan ngày mai.
Adele cũng thấy được ba lá bài này mang ý nghĩa xấu, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống: “Chị ơi, bài thế này?”
“Tôi không biết bói đầu, đừng coi là thật.” Doanh Tử Khâm lại lấy ra một cây kẹo mút khác: “Bố tôi nấu ăn rất giỏi,
hoan nghênh cô đến nhà chúng tôi chơi.”
Sau khi Adele ăn hết cây kẹo mút, cô ấy cũng quên mất mình muốn hỏi điều gì.
Cô ấy vui vẻ lấy hết những thỏi vàng còn lại ra chia cho Lê Hàn và những người khác.
***
Ban đêm.
Nhà họ Kỷ.
Khu biệt thự.
Sau khi ăn cơm xong, Doanh Tử Khâm đứng trên ban công ngoài trời để hóng gió.
Lúc này, điện thoại vang lên hai tiếng thông báo.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Chị gái, giới bói toán nhận được tin tức, có một con rắn nước thức tỉnh trong đầm nước lạnh ở
trên núi, nó to như một cái cây lớn và rất độc, có lẽ đã sống trên trăm năm.
Nó có trí thông minh nhất định và thực
lực có thể sánh ngang với những cổ võ giả có tu vi sáu mươi năm.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Bọn họ dự định chiều tối mai tập hợp tiêu diệt con rắn đó để ngăn nó làm hại đến người dân.
Ông nội bảo em đi theo để rèn luyện, chị gái có đi không?
Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt, trả lời.
[Ừm, tôi sẽ đi đi.]
Đây chính là ngọn núi ở phía sau điểm du lịch mà Juan đã chọn.
Đương nhiên, những sinh vật mà mọi người tưởng tượng ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Giao Long, Phượng
Hoàng sẽ không tồn tại trên Trái đất.
Nhưng quả thật vẫn có một số sinh vật không được ghi chép lại.
Hầu hết những sinh vật này đều sống dưới đáy biển sâu, nơi nằm ngoài tầm với của tàu ngầm.
Cái hồ này có thể
nuôi được một con rắn nước cứng cáp như vậy, quả là một vùng đất phong thủy quý.
Đã là đất quý phong thủy tất nhiên sẽ có cả những dược liệu hiếm có, quặng hoặc các thứ quý hiếm khác.
Bỏ thì phí.
Những thầy bói kia phấn khích không phải vì con rắn nước tỉnh dậy, mà vì kho báu tự nhiên ở đó.
Doanh Tử Khâm
đang suy nghĩ thì eo của cô đã bị giữ từ phía sau.
Bàn tay của người đàn ông thật ấm áp, đầu ngón tay của anh dường như có ma lực, tạo ra một luồng điện.
Doanh Tử Khâm cầm chặt tay của anh: “Không được phép ôm em ở chỗ này.
Em nhột.”
“Ủa? Nhột á?” Phó Quân Thâm không trêu chọc cô nữa, thay đổi tư thế: “Em thấy biểu hiện của anh hôm nay thế
nào?”
“Ừm…” Doanh Tử Khâm dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu: “Anh không sợ bị nhận ra à?”
Tuy rằng Phó Quân Thâm đã che chắn rất kỹ, thậm chí còn dùng cả Súc Cốt công để thay đổi đôi chút về chiều cao,
nhưng vẫn không thể đảm bảo được 100%.
Dù sao mắt của cư dân mạng bây giờ rất tinh, chỉ cần một bức ảnh chụp
mơ hồ đã có thể điều tra ra được người thật là ai.
“Làm sao có thể chứ?” Phó Quân Thâm nhíu mày, kéo dài giọng nói: “Yểu Yểu, giờ anh cũng được coi là bậc thầy
dịch dung rồi.
Nếu bị nhận ra thì chẳng phải uổng công học hay sao.”
Doanh Tử Khâm dựa vào ban công, dáng vẻ lười biếng: “Trưởng quan đúng là rất lợi hại.”
“Lại sắp đến Tết rồi.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, Mục lão nói năm nay mời em
đến nhà họ Mục.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm không từ chối: “Em thế nào cũng được.”
Ngày hôm sau.
Juan đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hôm nay là ngày đi dạo chơi nên tổ chương trình sẽ không đi theo, ngày mai sẽ tiếp tục
một buổi phát sóng trực tiếp mới.
Đây không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng có khu chụp ảnh lưu niệm, du khách đều đứng xếp hàng rất
dài để được chụp ảnh.
“Chúng ta qua bên đó chơi đi.” Juan ho khan hai tiếng, giả vờ như vô tình: “Nơi này nhiều người quá, chơi không
vui được.”
Adele, Doanh Tử Khâm và Lê Hàn hôm nay đều không đến.
Hai sinh viên Đại học Norton khác tự nhiên coi Juan là thủ lĩnh, tất nhiên đồng ý.
Ôn Thính Lan cũng gật đầu
Một sinh viên lớn tuổi hơn của Đại học Đế đô vốn dĩ không muốn đi nhưng thấy Ôn Thính Lan đồng ý, anh ta bèn
nhíu mày đứng dậy: “Em trai, để anh đi cùng em.”
Trong thời gian cùng nhau quay chương trình, bọn họ đều thấy Juan đang nhắm vào Ôn Thính Lan.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Juan nhíu mày.
Cậu ta chỉ muốn giữ Ôn Thính Lan lại, không muốn liên lụy đến người khác.
Nhưng cậu ta không thể từ chối, chỉ
có thể đi cùng những người này đến ngọn núi phía sau.
Juan giả vờ như không biết đường đi, liếc nhìn tọa độ trên điện thoại rồi dẫn Ôn Thính Lan đi về phía đầm nước
lạnh.
“Juan, cậu có cảm thấy hơi lạnh không?” Nam sinh đi bên cạnh xoa xoa hai tay: “Hay là chúng ta về thôi, ở yên tĩnh
quá.”
Juan không quan tâm, dùng cách khích tướng: “Bộ phận hành động toàn đi làm nhiệm vụ ở nơi không người, nơi
này có đáng là gì đâu?”
Nam sinh kia không nói gì thêm nữa.
Quả thực, chẳng thấm vào đâu so với nhiệm vụ của Đại học Norton.
Hai tiếng sau, cả nhóm đến bên một hồ nước.
Nhiệt độ lạnh hơn, xung quanh cũng yên tĩnh.
Juan nheo nheo hai mắt.
Chính là chỗ này.
Sương mù che kín trên mặt hồ, tầm nhìn không rõ ràng lắm.
Vẻ mặt Ôn Thính Lan hơi khựng lại.
“Xì xì!”
Đột nhiên, có một âm thanh đáng sợ vang lên, cùng thời khắc đó, “ục”, một cột nước cuộn lên.
Một con rắn nước dài mười lăm mét xuất hiện trong tầm mắt.
Nó có con ngươi thẳng đứng màu xanh lục rất đáng sợ.
Cả nhóm đều hốt hoảng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn con rắn nước khổng lồ này, ngây người quên mất cả phản ứng.
Mấy chữ “Truyền thuyết Bạch Xà” hiện ra trong đầu cậu sinh viên lớn tuổi hơn, anh ta vô cùng nghi ngờ không biết
có phải mình đang xem phim truyền hình hay không.
Nếu không, tại sao lại có thể xuất hiện một con rắn lớn như vậy?!
Chỉ có Juan là rất bình tĩnh và tự giễu cợt trong lòng.
Đây chính là thứ mà cậu ta muốn, con rắn lớn này có thể giữ
Ôn Thính Lan ở lại đây.
Nhưng cậu ta chưa bắt đầu hành động theo kế hoạch thì đột nhiên con rắn nước lại kêu một tiếng nữa.
“Xì xì…”
Nó há miệng và phun ra nọc độc màu xanh lá cây, nọc độc phun đến đâu thì cây cối đều khô héo đến đó.
Lần này, sắc mặt của Juan bỗng thay đổi, khuôn mặt cậu ta dần chuyển sang trắng bệch.
Không hay!
Thất sách!
Quả nhiên là vì khoảng cách xa nên các thầy bói của gia tộc Herschel không tính toán được sức mạnh của con rắn
độc này đã vượt xa tầm kiểm soát của họ.
Giết Ôn Thính Lan thì có thể, nhưng chỉ sợ hôm nay cậu ta cũng phải
nằm tại nơi đây.
Như vậy thì không ổn.
Juan cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, quay người bỏ chạy.
Trong lúc bỏ chạy, cậu ta không quên đầy Ôn Thính Lan một cái.
Con rắn độc ở ngay trước mặt, chỉ khi Ôn Thính
Lan bị rắn độc ăn thịt, cậu ta mới có cơ hội chạy thoát.
Con rắn độc lại há miệng và phun ra nọc độc.
Trước khi Ôn Thính Lan đến đây, cậu đã uống viên thuốc mà Doanh Tử Khâm đưa.
Sau khi đánh bất tỉnh anh sinh viên khóa trên, cậu cũng cho anh ta uống một viên thuốc.
Trước khi con rắn độc
tung đòn tấn công tiếp theo, Ôn Thính Lan đã kịp công người đàn anh khóa trên lên, tránh sang một bên.
Juan không chỉ không thành công đẩy ngã Ôn Thính Lan mà ngược lại còn bị vấp ngã.
Rắn nước lại tiếp tục phun nọc độc.
Juan hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, liên tục la hét: “Cánh tay! Cánh tay của tôi!”
Cả cánh tay của cậu ta bị ăn mòn dần bởi nọc độc do rắn nước phun ra, vết thương sâu đến tận xương.
Hai sinh viên khác của Đại học Norton gần như tuyệt vọng.
Bọn họ vốn dĩ không biết kế hoạch của Juan và gia tộc Herschel.
Bọn họ chỉ mới thành niên, có ít kinh nghiệm ở các
lớp chiến đấu thực tế, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy.
Trong trường Đại học Norton cũng nuôi một số động vật hoang dã, dùng để gia tăng khả năng sinh tồn của sinh
viên khi làm nhiệm vụ trên sa mạc hoặc rừng mưa nhiệt đới sau khi tham gia bộ phận hành động.
Nhưng bọn họ mới chỉ là sinh viên năm hai, chưa tham gia nhiệm vụ như vậy bao giờ.
Làm sao bây giờ?
Ngay lúc cả hai đang hoảng loạn thì bất ngờ rắn độc ngừng tấn công.
Như thể phát hiện ra một nguy cơ lớn hơn, nó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục nhìn về một hướng khác.
Cùng lúc đó,một giọng nói lạnh lùng và thờởcất lên.
“Tôi nói rồi,nơi này nguy hiểm,đừng có đến.”
“Đến rồi thì phải có tâm thế chuẩn bị chịu chết.”
Trên mặt hồ,cô gái bước từng bước về phía trước như thể đang đi trên đất bằng,đạp nước mà không để lại dấu vết.