Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Đôi mắt Ứng Phi Phi ánh lên một tia hy vọng.
Chung Tri Vãn là Đại tiểu thư nhà họ Chung, Doanh Tử Khâm là con nuôi nhà họ Doanh.
Thân phận địa vị, liếc qua là biết cao thấp.
Cho nên Doanh Tử Khâm chắc chắn sẽ nghe lời Chung Tri Vãn, bảo cảnh sát thả mình ra.
“Chú cảnh sát.” Doanh Tử Khâm không nhìn Chung Trị Vãn lấy một cái, cô lịch sự gật đầu với hai chú cảnh sát: “Tội cản trở người thi hành công vụ thì sẽ bị sao vậy chứ?”
Hai cảnh sát đều đã trung niên, gia đình cũng có con tầm tuổi này, sau khi nhận tin về sự việc của Ứng Phi Phi, họ đều vô cùng tức giận.
Đáng mừng là tâm lý con gái nhà người ta vững, không xảy ra chuyện đáng tiếc gì.

Một cảnh sát trong số đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Chung Tri Vãn, không có chút thiện cảm nào:
“Cùng áp giải về đồn.”
Muối để lòng ai người ấy xót, chuyện không xảy ra với mình thì có thể tuỳ tiện gạt đi dễ dàng ư?
“Cháu bé, không phải sợ.” Viên cảnh sát còn lại lên tiếng an ủi: “Có bọn chú ở đây, không ai dám ức hiếp cháu đâu.”
Doanh Tử Khâm đất hai tay vào túi, tư thế đứng hơi biếng nhác, khẽ gật đầu: “Cảm ơn hai chú cảnh sát.”
Hai cảnh sát bỗng thấy tình cha trỗi dậy dạt dào.
Nhìn xem, một cô bé ngoan ngoãn nhường nào.
Chung Tri Vãn không ngờ Doanh Tử Khâm không thèm đếm xỉa đến mình lấy một cái, như thể quan tâm đến cô ta là một việc phí thì giờ.
Phút chốc hai má cô ta đỏ au, sự khó chịu dâng lên tận não, mặt nóng bừng bừng.

Chung Tri Vãn mím môi, kiềm chế cảm xúc khó chịu trong người: “Em họ, sao em.”
“Tôi bảo này, cậu gọi ai là em họ vậy?” Giang Nhiên đá chai nước suối, suýt thì lỡ chân đá vào đầu rồi, cậu ta cười nhạt: “Bớt giá và thân thiết ở đây đi, để tôi nghe thêm lần nữa, cậu không có cửa sống tiếp ở Thanh Trí đầu, hiểu chưa?”
Lại thêm một đứa muốn ngồi lên đầu cậu ta sao, nằm mơ đi.

Tuy nhiên, mấy đứa đàn em cây khế đứng cạnh cũng dữ tợn hét lên: “Phải đấy, đây là bộ Doanh của anh Nhiên bọn này, mày là cái thá gì mà cũng xứng gọi em họ?”
Giang Nhiên: “..”
Khốn nạn.
Cái danh đầu gấu trường của cậu ta giờ chỉ có tiếng chứ không có miếng.
“Giang Nhiên, cậu!” Lần này quả thật Chung Trị Vãn đã tức đến run lên bần bật, đôi mắt ngân ngấn lệ như lớp sương mỏng: “Cậu đừng có mà quá đáng!”
Giang Nhiên cười khinh bỉ, vắt đồng phục lên vai rời đi.
“Chậc, bố Doanh, chắc cậu cũng nhìn ra rồi đúng không, cô ả Chung Tri Vãn thích Giang Nhiên.” Tu Vũ xoa cắm, chẹp một tiếng: “Đáng tiếc, một tên EQ thấp như Giang Nhiên thì dù nó có chạy tới trước mặt cậu ta tỏ tình thì cậu ta cũng chỉ cho rằng nó bị thần kinh.”
Doanh Tử Khâm đứng ngẫm nghĩ một hồi.
Quả thật vẫn không nhận ra.
Có lẽ cô không hiểu thấu tâm tư các thiếu nữ.

Ưng Phi Phi thấy đến Chung Tri Vãn cũng không cứu nổi mình, bèn gào khóc: “Doanh Tử Khâm, cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tớ, tớ quỳ xuống xin được không, xin cậu đừng kiện tớ.”
Những người qua đường không hiểu chân tướng sự việc, đa số đều đồng cảm với kẻ yếu, mắt thấy bộ dạng thê thảm của Ưng Phi Phi, ai nấy đều cảm thấy hơi thương hại.
“Đúng đó, đúng đó, bạn bè với nhau cả mà.”
“Hay là mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi…”
“Ứng Phi Phi, đừng có giả vờ đáng thương, cái vẻ hổ báo cáo chồn hồi trước mất đầu hết rồi?” Tu Vũ chỉ tay vào mặt Ưng Phi Phi: “Mọi người còn nhớ không? Chính Ứng Phi Phi là kẻ đã tung tin đồn Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn, còn đăng lên mạng chửi rủa, nào là bảo Tử Khâm đi chết đi.”
Cô ấy cười nhạt một tiếng: “Còn cả chuyện con nhện lần trước nữa, đấy chẳng phải là giết người à? Tôi bảo nhá các cậu có nghe câu “khuyên người độ lượng, trời đánh sấm gầm” chưa?”
Các học sinh lên tiếng nói đỡ cho Ứng Phi Phi lúc nãy đều không ngờ đằng sau lại có việc như thế, trong nháy mắt đều trở nên chán ghét.
“Ác thế hả trời, không hiểu bố mẹ dạy dỗ cậu ta thế nào.”
“Tôi gặp mẹ cậu ta rồi, mang tiếng phu nhân gia tộc lớn, thật ra là một người đàn bà đanh đá, chẳng trách.”
“Không, tôi không đi, Doanh Tử Khâm, cầu xin cậu mà…” Ưng Phi Phi gào thét như một kẻ điên, bị hai viên cảnh sát còng đi.
Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, vừa đi vừa ăn dứa: “Đi thôi.”
Tu Vũ giơ ngón tay cái chia xuống đất với Chung Tri Vãn, rồi cũng đi đến sân tập.
Các học sinh lần lượt giải tán, thì thầm bàn tán.
“Chung nữ thần là học sinh lớp xuất sắc, biết được chân tướng sự việc mà vẫn nói đỡ cho Ưng Phi Phi, hình tượng trong lòng tớ sụp đổ rồi.”
“Nó còn gọi Doanh Tử Khâm là em họ nữa chứ, thế mà lại đi giúp người ngoài, tốt xấu gì là người nhà thì phải chị ngã em nâng, đằng này nó lại đi giúp người ngoài.”
Lần đầu tiên, Chung Tri Vãn phải đón nhận những ánh mắt phán xét trong trường học.

Ngày thường, các học sinh trong trường đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Sao bây giờ lại thế này?
Chung Tri vẫn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta siết chặt nắm đấm, chạy như bay về toà nhà dạy học.
Tiết thể dục hoạt động tự do.
Doanh Tử Khâm ngồi tựa dưới gốc cây, đeo tai nghe nghe nhạc, sau đó gửi tin nhắn cho Phó Quân Thâm.
“Tôi đã xem qua mấy nhà tổ chức đấu giá online gần đây trên Star rồi, không có sáu loại dược liệu kia.”
Từ trước đến giờ Phó Quân Thầm đều trả lời ngay lập tức, không biết suốt ngày từ sáng đến tối anh làm gì.
“Ừm, anh biết rồi, em không phải lo chuyện này, để anh là được rồi.”
Hai giây sau, anh lại nhắn cho cô một tin khác.
“Tối nay đi cửa hàng thú cưng không?”
“Sao?”
“Không phải em muốn mua lợn à?”
Doanh Tử Khâm nhướng mày.
Quả nhiên lên hot search cũng không tốt, ai ai cũng biết Weibo của cô rồi.
“Anh không được nhìn lén đời tư của giới trẻ.”
“… Cô bé, công kích tuổi tác người ta có phải hơi quá không?”
Doanh Tử Khâm đang suy nghĩ xem nên an ủi anh thế nào, một tiếng hét đột nhiên vang lên bên tại.
“Bố Doanh, tránh raaaa!”
Doanh Tử Khâm ngước lên thì nhìn thấy một trái bóng rổ đang lao vù vù về phía cô.

Cô cũng không tránh, giơ tay lên gọn gàng bắt lấy bóng, tiện tay ném lại bằng một tay.
Trái bóng chuyền bay theo hình vòng cung một cách hoàn hảo, “bộp” một tiếng, đập vào bảng bóng rổ, rơi vào lưới, rồi đập xuống đất, lăn ra xa.

Các nam sinh trên sân bóng rổ đều sững sờ không thốt lên lời.
Mę kiếp?
Như thể mà vẫn vào được ư?
ít nhất phải cách 20 mét cơ mà?
Bóng ăn ba điểm cũng chỉ cách 6,25 mét.
“Anh Nhiên, kỹ thuật ném bóng vào rổ của bố Doanh còn giỏi hơn cả anh nữa.” Cậu đàn em thảng thốt: “Anh Nhiên, vị trí bá chủ bóng rổ của anh cũng không còn giữ được nữa.”
Giang Nhiên tối sầm mặt, nghiến răng: “Mày im mồm cho tao!”
Mấy ngày nay, cậu ta tự kỷ đến nỗi không muốn nói chuyện nữa.
Cho dù là ở đế đô, cậu ta cũng chưa từng gặp một ai biến thái như thế này.
So với Doanh Tử Khâm, những người thừa kế ở đế đô chỉ là hạt cát.
Giang Nhiên tức quá đá vào trái bóng trút giận, sau đó đút tay vào túi đi mất hút.
***
Lúc Ưng phu nhân nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, bà ta vẫn không dám tin.
Phi Phi nhà bà ta lúc nào cũng ngoan ngoãn, tại sao lại vào đồn cảnh sát được?
Ưng phu nhân cuống quýt chạy tới đồn cảnh sát, hỏi thăm một hồi mới biết là do tranh chấp phỉ báng trên mạng.
Bà ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
“Chú cảnh sát, chuyện nhỏ như vậy mà phải làm phiền phức thế này ư?” Ưng phu nhân mỉm cười tự phụ, ra vẻ cao ngạo: “Bảo đối phương bồi thường cho chúng tôi là được rồi, tôi cũng không lấy nhiều, đền năm trăm tệ thôi, Phi Phi nhà chúng tôi cũng không thể chịu oan ức.”
Bà ta vừa nói hết câu, cả văn phòng bỗng rơi vào trầm mặc.
Cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung hạ bút xuống, nhìn bà ta bằng ánh mắt kỳ quặc, giộng giễu cợt: “Bồi thường cho nhà bà?”
Ưng phu nhận ngượng nghịu, tuy nhiên sự tức giận vẫn chiếm phần hơn: “Tôi nói có gì không đúng sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui