Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


“Lên xe với anh?” Nhiếp Triều đang ngấu nga ngấu nghiến ăn cơm nắm, nghe thấy câu này, anh ta vô thức thốt lên.
“Thất thiếu, sao cậu có thể nói lời thô tục ấy ngay trước mặt đại lão chứ? Quá không đứng đắn.”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, cặp mắt đào hoa hơi híp lại.
Một giây sau, anh nhấc chân, đạp thẳng vào mông Nhiếp Triều một phát.
“Khụ khụ khụ!”
Nhiếp Triều thành công bị nghẹn, suýt chút nữa thì ngã vập mặt xuống đất.
Anh ta vội vàng xin tha: “Tôi sai rồi, người anh em, tha mạng, tha mạng.”
Tại anh ta suy nghĩ không đàng hoàng.
Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đưa tay với vào trong xe lấy ra một cái túi giấy, đưa cho Doanh Tử Khâm, cất giọng ôn hòa: “Yểu Yểu, bánh bao hấp mới ra lò, còn có sữa chua, đường tới tòa án hơi xa, em ăn tạm chút gì lót dạ.”
“Cảm ơn.”
Doanh Tử Khâm nhận lấy, cắn một túi sữa chua.
Cô kéo cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn.

Nhiếp Triều cút ra ghế sau, chép miệng đầy kỳ lạ.
Nếu mấy thiên kim tiểu thư danh giá khác ở thành phố Hồ biết cậu ẩm quần là áo lượt này mới đón sinh nhật tuổi hai mươi hai được mấy tháng đã có tấm lòng của một người cha già thì không biết các cô ấy phải đau lòng đến nhường nào, chắc trái tim sẽ vỡ thành tâm mảnh mất.
Phó Quân Thâm khởi động xe, chiếc xe lao đi băng băng trên đường.

Giữa đường lúc dừng đèn đỏ, Phó Quân Thầm nhìn về phía trước, lên tiếng hỏi: “Sức khỏe thể nào rồi?”
Nhiếp Triều đáp qua loa: “Rất tuyệt, năng lực tự chữa lành của tôi rất mạnh, sẹo cũng không có.”
Vừa đáp, anh ta vừa nghĩ Thất thiếu cũng biết quan tâm mình rồi, đây là chuyện trước kia không bao giờ có.

Anh ta mới cảm động được một giấy, giấy tiếp theo đã…
“Không hỏi cậu.”
Nhiếp Triều cảm thấy trái tim này đau quá man.
“Đỡ nhiều rồi.”
Doanh Tử Khâm hơi dừng lại: “Tôi không sao đâu.”
Cô hiểu cơ thể mình.

Lúc cô tỉnh lại, đúng là thương tích đầy mình nhưng bây giờ đã dần dần hồi phục.
Phó Quân Thâm vẫn nhìn thẳng phía trước, vươn một tay sang xoa xoa đầu cô gái, cười khẽ: “Vậy thì tốt.”
Anh biết có câu nói dao sắc không gọt được chuối, bác sĩ không tự chữa được bệnh cho mình.
Ngoài ra, anh cũng cảm thấy cô bạn nhỏ nhà mình thật chẳng bớt lo.
Rõ ràng sức khỏe yếu còn muốn đánh nhau, chắc cũng không để ý đến cơ thể mình.
Cho nên, anh đã đặc biệt liên hệ với chuyên gia, làm ít đồ ăn giúp cô khôi phục khí huyết.
Ừm, cô bạn nhỏ nhà mình quả là một người ham ăn, còn chuộng ăn đồ ngọt nhưng mà như vậy lại rất dễ nuôi.
Đèn đó chuyển sang màu xanh, chiếc Maserati nổi bần bật giữa một dàn xe hơi khác.
Nhiếp Triều nhàm chán đếm giỏ trứng gà mình mang tới, đột nhiên như chợt nhớ ra chuyện gì, anh ta vỗ đùi cái đét: “Thất thiểu, tức chết tôi mất, cậu có biết ai muốn giết tôi không?”
Mí mắt Phó Quân Thâm giật giật, anh thờ ơ hỏi: “Hử?”
“Là bạn gái cũ của tôi!”
Nhiếp Triều bừng bừng giận dữ: “Rõ ràng tôi và cô ta chia tay trong hòa bình, tôi còn cho cô ta một triệu phi chia tay, kết quả cô ta lại thuê sát thủ giết tôi, hạng người gì không biết.”
Phó Quân Thâm không nói gì, ánh mắt càng trở nên sâu lắng hơn.
Nhiếp Triều không biết đến diễn đàn NOK cho nên cũng không biết có thứ như bảng treo thưởng.
Anh ta càng không biết chỉ những người có tài khoản NOK mới có thể tiến hành treo thưởng với mục tiêu.

Phó Quân Thâm không có ấn tượng gì với bạn gái cũ của Nhiếp Triều, những người anh còn nhớ mang máng đều là một vài thiên kim ở để đồ muốn dựa thể cậy quyền nhà họ Nhiếp hoặc những ngôi sao trong giới giải trí.
Nhưng dù là thiên kim hay ngôi sao cũng đều không thể tiếp xúc với diễn đàn NOK, càng không thể tiến hành treo thưởng giết Nhiếp Triều, lại còn mới được thợ săn trên bảng sủng thần.

Hễ là thợ săn trên bảng này, dù xếp thứ một trăm, số tiền treo thưởng thấp hơn một triệu đô la Mỹ thì bọn họ cũng sẽ không ra tay .
Cái gọi là bạn gái cũ chẳng qua là bị đẩy ra đỡ đạn mà thôi.
Suy cho cùng, cháu đích tôn nhà họ Nhiếp ở để đồ gặp chuyện này ở thành phố Hộ, kiểu gì cũng phải có một lời giải thích.
Phó Quân Thâm không nói nhiều, chỉ thuận miệng hỏi: “Bạn gái cũ nào?”
“Chuyện này…”
Nhiếp Triều gãi đầu: “Nhiều quá, tôi quên mất rồi.”
Không khí trong xe phút chốc lặng hẳn đi.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Doanh Tử Khâm ăn hết bánh bao hấp rồi mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Trên Weibo nói, cái này gọi là cặn bã, phải bị đánh.”
Nhiếp Triều: “…”
Nói vớ nói vẩn, anh ta vẫn còn tấm thân trong trắng đây này.
Bao nhiêu người thèm khát cơ thể anh ta như thế nhưng anh ta vẫn liều chết bảo vệ nó.
Ai bảo ông già nhà anh ta nói, trước khi kết hôn không thể tùy tiện chơi bời rồi có con gì đó.

Phó Quân Thâm đột nhiên bật cười, anh khẽ nhướng mày: “Yểu Yểu, anh tuyệt đối không phải cặn bã, không cá mè một lứa với vài người nào đó.”
Tay Doanh Tử Khâm khựng lại, cô cũng nhướng mày.
“Đậu mã, Thất thiểu, cậu còn có thể vô liêm sỉ hơn được không?”
Nhiếp Triều khiếp sợ: “Có phải cậu đã quên cậu được gọi là cậu ấm phong lưu bậc nhất thành phố Hộ này không thế?”
Phó Quân Thầm hơi trừng mắt: “Tôi còn chưa từng nắm tay phụ nữ nhé, còn nữa, nhắc nhở cậu một chút… Từ phong lưu có một nghĩa là kiệt xuất bất phàm, có nghe câu “Điểm mặt nhân vật phong lưu, còn nhìn thời nay*” bao giờ chưa?”
* Trích bài thơ “Thấm viên xuân: Tuyết” của Mao Trạch Đông, nội dung bài thơ thể hiện sự xem thường các bậc đế vương trong lịch sử.
Nhiếp Triều ngậm miệng.

Được, anh ta không cãi lại được cậu ấm trên thông thiên văn dưới trường địa lý này.
Có điều…
Nhiếp Triều lại gãi đầu, hình như đúng là anh ta chưa từng thấy Phó Quân Thâm gần gũi với bất cứ người phụ nữ nào.
Anh ta hiểu rồi.

Hóa ra vị thiếu gia này thích nuôi con gái.
***
Phiên xét xử bắt đầu lúc hai giờ chiều.
Mới một giờ đã có rất nhiều người chờ đợi.

Có vài người còn chạy từ thành phố khác đến, muốn xem thử văn phòng luật sư Tây Phong mạnh thế nào mà lại có thể rút ngắn quy trình xét xử ít nhất phải kéo dài vài tháng lại trong vài ngày.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể vào trong phòng xét xử, hầu hết mọi người đều giơ điện thoại xem bên ngoài.
Đồng thời, phát trực tiếp trên mạng cũng được thực hiện.

Người xem càng lúc càng đông, sóng bình luận cũng càng lúc càng dày.
“Nghe nói lần này xử là mấy người tung tin đồn và fan hâm mộ ác liệt nhất, không phải chứ, đều trẻ vậy à?”
“Em biết em biết, em là học sinh Thanh Trí.

Một bị cáo trong số đó chính là học sinh trường bọn em, hôm bị cảnh sát đưa đi, cậu ta còn khóc lóc cầu xin nguyên cáo nữa cơ.”
“Nhìn thấy nữ sinh kia không? Là quản trị viên fanpage chính thức của Doanh Lộ Vi đấy, vẫn còn là sinh viên đại học.

Thật không biết Doanh Lộ Vi có gì tốt, vì một nghệ sĩ dương cầm chỉ được cái mã mà chôn vùi cả tiền đồ của bản thân.”
“Một hotgirl mạng thôi mà, cũng đáng đời.

Mị ngứa mắt một vài anh hùng bàn phím lâu rồi.”
“Này, cả nhà có nhìn thấy Doanh Lộ Vị không, em không thấy, xem ra đúng là cô ả không còn mặt mũi nào mà tới nữa.”
Thật ra Doanh Lộ Vi có tới, nhưng để đề phòng bị nhận ra, cô ta đã võ trang cực kỳ kín mít.

Hơn nữa mẩn đỏ trên mặt cô ta vẫn chưa khỏi, không thể tháo khẩu trang xuống.

Có điều khác với những gì cư dân mạng suy đoán, bây giờ Doanh Lộ Vi không hề hoảng hốt mà ngược lại, cô ta cực kỳ bình tĩnh.
Bởi vì cô ta biết phiên xét xử hôm nay sẽ không thể nào diễn ra.

Văn phòng luật sư Tây Phong cũng tuyệt đối không cử luật sư tới.
Lục Chỉ đã được thả ra, cô ta đè thấp giọng: “Lộ Vi, cậu yên tâm, tôi xin thầy tôi nhờ một gia tộc ở để đồ ra mặt rồi.

Tuy không phải hạng có quyền có thể đẳng cấp như nhà họ Mục nhà họ Nhiếp nhưng đối phó với một văn phòng luật sư vẫn dư sức.

Thầy của cô ta đã cứu cụ bà của gia tộc đó, chút chuyện nhỏ ấy thì cầu gì được nấy.
“May mà có cậu.”
Doanh Lộ Vi khẽ vỗ tay cô ta, mỉm cười: “Về tôi giúp cậu mua cái túi xách cá sấu Hermes kia.”
Lục Chỉ được yêu mà đâm ra lo sợ: “Lộ Vi, cậu khách sáo quá rồi.”
“Chuyện nhỏ mà.”
Doanh Lộ Vi ven sợi tóc bên tai, cười dịu dàng: “Cậu ngồi đây chờ tôi một chút.”
Nói đoạn, cô ta đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài tòa án.

Mặt trời đang độ chói chang, ánh nắng xuyên qua từng tầng tán cây xuống mặt đất.
Phó Quân Thâm dừng xe lại, gác cánh tay lên cửa sổ xe, nói: “Anh đi đậu xe, lát nữa vào sau.”
Nhiếp Triều vội vàng gật đầu: “Thất thiếu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”
Nói xong, anh ta mới nhớ ra Doanh Tử Khâm đánh anh ta không cần dùng đến một đầu ngón tay.
Chuyện này khiến người ta thực sự đau lòng.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm, tôi chờ anh.”
Cô móc trong ba lô ra một cái mũ lưỡi trai, đội lên đầu che nắng.
Lúc này, Doanh Lộ Vi lại bước tới.
Nhiếp Triều lập tức đề cao cảnh giác, anh ta xách giỏ trứng gà vừa đặt xuống băng ghế lên.
Đương nhiên Doanh Lộ Vi đã nhìn thấy Nhiếp Triều nhưng cô ta hoàn toàn không để ý đến.
Xách trứng gà, ăn mặc cũng hoa hòe hoa sói, không biết là tên nhà giàu mới nổi từ đầu đến.
Không đáng để cô ta kết giao, Doanh Lộ Vi đi thẳng về phía cô gái, mỉm cười miễn cưỡng: “Tử Khâm, có phải cháu đang đợi luật sư không?”
“Tiếc quá, có thể luật sư của cháu sẽ không tới đầu.

Cô đã mời gia tộc ở để đồ ra tay, cố ý gây áp lực cho văn phòng luật sư Tây Phong.”
Nhiếp Triều kỳ quái nhìn cô ta.

Người phụ nữ này là kẻ ngốc đấy à? Cô ta thì mới được gia tộc lớn gì ở để đổ chứ? Vào được đến cửa à?
“Không có luật sư, một trăm phần trăm là cháu sẽ thua kiện.”
Doanh Lộ Vi thở dài một tiếng, ra chiều rất tiếc nuối: “Cháu xem, cần gì phải ầmĩ đến nước này, cháu nhận lỗi với cô, cô cũng đâu so đo gì với cháu nữa.

Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Cô ta cười dịu dàng như một người lớn hiền từ đang dạy bảo con cháu trong nhà vừa phạm lỗi.

Vì ánh sáng thay đổi nên Doanh Tử Khâm mới phát hiện Doanh Lộ Vi đang ở bên cạnh Cô tháo tai nghe xuống: “Cô vừa nói gì à?”
Hoàn toàn coi thường.

Sắc mặt Doanh Lộ Vi xanh mét, cảm giác như vung tay đấm nhưng lại đấm phải không khí khiến cô ta uất ức đến khó chịu.
Cô ta thu lại vẻ mặt dịu dàng, nhếch môi cười khẩy: “Lát nữa phiên xét xử bắt đầu, để tao xem mày còn phách lối thế nào được nữa.”
Dứt khoát trở mặt luôn đi, cô ta cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Doanh Lộ Vi quay đầu bước đi.

Nhiếp Triều đang suy nghĩ làm thế nào để ném trứng gà lên người Doanh Lộ Vi.
Anh ta ngẩng đầu, định chọn một góc độ thích hợp thì bỗng thấy đằng trước có một chiếc Bugatti dùng trước cửa chính tòa án.
Biển số xe mở đầu bằng “Kinh”.
Đây là biến số của đến đô, còn là loại cực kỳ hiếm thấy.
Người có thể ngồi trong chiếc xe này, thân phận chắc chắn không tầm thường.
Nhiếp Triều cũng không để ý nhiều, mãi đến khi anh ta nhìn thấy một người anh ta vô cùng quen thuộc bước xuống từ chiếc Bugatti kia: “…”
Đệch, anh ta ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui