Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt


Tuy nhiên, sau khi bắt máy, đầu dây bên kia lại không có tiếng gì.
Quan khách cũng cảm thấy là lạ nhìn về phía ông ta.

Gia chủ nhà họ Ngô kiềm nén sự mất kiên nhẫn: “Alo? Không biết bây giờ tôi đang bận à?”
“Có chuyện gì thì ba tiếng sau hãy gọi lại.” Mấy hôm trước, ông ta vừa tham gia một dự án khai thác tài nguyên mới, bây giờ đang vào giai đoạn chuẩn bị.
Nếu như nhà họ Ngô có thể thành công lấy được hạng mục này, vị trí của gia tộc ông ta ở để độ chắc chắn sẽ được nâng cao.

Nói không chừng có thể nhân cơ hội này, tạo dựng mối quan hệ với các gia tộc thương nghiệp lớn như nhà họ Mục.

Như vậy, nhà họ Ngô sẽ bỏ xa các gia tộc tầm trung.
Kẻ nào không có mắt lại quấy rầy vào lúc này?
Gia chủ nhà họ Ngô hừ lạnh một tiếng, định cúp máy.

Cuối cùng cũng có tiếng nói đáp lại qua loa điện thoại, lạnh ngắt như băng.
“Một tiếng sau, toàn bộ tài sản nhà họ Ngô sẽ bị niêm phong, do đội Nhất Tự quản chế.” Do bật chế độ loa ngoài nên tất cả khách khứa đều nghe rõ mồn một, ai nấy đều ngẩn ra.
Gia chủ nhà họ Ngô hoảng hốt hơn cả, như ngồi trên đống lửa.

Ba chữ “Đội Nhất Tự” nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc ông ta đột nhiên trống rỗng.
Đội Nhất Tự là gì?
Rất lâu trước đây, các gia tộc lớn vì ràng buộc chính mình, tránh việc con cháu đời sau nhầm đường lạc lối, nên mới có sự tồn tại của đội Nhất Tự như ngày nay.
Đội Nhất Tự quản chế các gia tộc lớn nhỏ tại đế đô, điều tra nghiêm ngặt các hành vi vi phạm pháp luật.
Cho dù là một gia tộc lớn như nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục, cũng phải chịu sự hạn chế của đội Nhất Tự.
Vi phạm quy định lần thứ nhất, đội Nhất Tự sẽ đưa ra lời cảnh báo.
Nếu sự việc đặc biệt nghiêm trọng mới niêm phong gia tộc để điều tra.
Lần cuối cùng việc này diễn ra đã là năm năm trước.
Những năm qua, các danh gia vọng tộc đều rất thái bình vô sự, dẫn đến mọi người sắp quên hắn sự tồn tại của đội Nhất Tự.
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.” Gia chủ nhà họ Ngô toát mồ hôi lạnh, hạ giọng cười xuề: “Trước nay nhà họ Ngô luôn làm việc cẩn trọng, sao lại bị niêm phong sản nghiệp chứ?”
“Nhà họ Ngô các người tham ô, nhận hối lộ ba trăm triệu, sử dụng lao động vị thành niên bất hợp pháp, còn bao biện là hiểu lầm? Đợi đó đi.”
Điện thoại bị cúp ngang, đại sảnh im lìm.
Khách khứa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều đoán được đại khái sự việc, lũ lượt đứng lên tạm biệt.
“Lão Ngô, tôi còn có chút việc, đi trước nhé.” “Tôi cũng vậy, tôi thấy hơi đau đầu, chắc phải đi bệnh viện khám xem.”
Đội Nhất Tự đã hành động, còn ai dám dính líu đến nhà họ Ngô nữa?
Gia chủ nhà họ Ngô ngồi như phỗng, mồ hôi chảy ướt hết áo.
Lúc này, điện thoại lại có một dãy số gọi đến.
“Anh hai! Anh cứu em với!” Đầu dây bên kia hoảng loạn vô cùng:
“Người của đội Nhất Tự nói em có hành động cản trở phiên tòa xét xử diễn ra, họ nói sẽ đến bắt em!”
“Anh hai, nhất định anh có cách đúng không? Anh mau nhờ gia tộc cứu em ra đi, mấy người bên đội Nhất Tự…”
Gia chủ nhà họ Ngô không còn nghe rõ những lời phía sau nữa, lỗ tai ông ta lùng bùng.

Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại đúng hai chữ.

Xong rồi.
Nhà họ Ngô xong rồi.
***
Tại hành lang.
Nhiếp Diệc đứng trước ô cửa sổ, một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, song hắn không hút.

“Sếp, đã điều tra rõ ràng, vụ việc ở sân bay và tai nạn giao thông đều do nhà họ Ngô làm, các anh em đã hành động rồi.”
“Đúng là không tra thì không biết, nhưng đã tra thì bật ngửa, nhà họ Ngô không biết sượng mồm còn nói là hiểu lầm, anh yên tâm, bọn em sẽ giải quyết nhanh chóng, đảm bảo anh hài lòng.”
“Ừ.” Sắc mặt Nhiếp Diệc bình thản, giọng điều lạnh lùng: “Cứ theo quy định mà làm.” Cuộc gọi kết thúc, hắn nhẹ nhàng gảy tàn thuốc, dí điếu thuốc vào gạt tàn, xoay người rời đi.
Trong phòng xử án cuối cùng những người tham dự phiên toà mới bừng tỉnh sau cơn chấn động, thì thầm rỉ tai nhau.
Doanh Lộ Vi cũng nhận được tin tức để đồ xảy ra chuyện từ cô thiên kim tiểu thư kia.

“Lộ Vi, cô nghĩ quá thôi, thành phố Hộ làm gì có ai đáng để nhà họ Nhiếp đích thân đến một chuyến? Chỉ là sự trùng hợp thôi.”
“Cô không biết nhà họ Ngô phạm tội, đả động đến cả người của đội Nhất Tự, sản nghiệp của gia tộc cũng vì thế mà bị niêm phong rồi.”
“Nghe nói phiên toà mà cô nói lần này, hình như nhà họ cũng có nhúng tay vào, nhà họ Nhiếp nể mặt đội Nhất Tự nên mới đến, thật sự không liên quan gì đến cô con nuôi nào mà cô nói cả.”
“Thôi thì tôi nói thẳng, cô ta xứng để nhà họ Nhiếp tới tận đây ư?”
Nhà họ Nhiếp ở để đồ là một gia tộc đứng hàng đầu, bốn gia tộc lớn ở thành phố Hộ gộp lại cũng thua xa.
Đừng nói là một cô con nuôi, những công tử, tiểu thư khác còn chẳng xứng.
Doanh Lộ Vi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm cười nhạo mình trông gà hoá cuốc.
Thử nghĩ mà xem, ở thành phố Hộ, Doanh Tử Khâm thân có thể cô, chứ đừng nói là có dây mơ rễ má với người ở để đồ.
Có điều đúng lúc này nhà họ Ngô lại bị thất thể.
Lần này mặt mũi của cô ta thật sự mất hết sạch rồi.

Doanh Lộ Vi cúp máy, nhìn Lục Chỉ: “Bên thầy cậu vẫn chưa có tin tức gì à?”
“Chưa.” Lục Chỉ lắc đầu: “Mấy ngày nữa thầy sẽ đến thành phố Hộ thăm khám cho lão phu nhân.”
Doanh Lộ Vi mỉm cười: “Vất vả cho cậu rồi.”
Quả nhiên là do cô ta nghĩ quá nhiều.
Doanh Lộ Vi lạnh lùng đứng bật lên, bước băng băng về phía cô gái.

Lúc này phát sóng trực tiếp đã kết thúc, cô ta cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Phiên toà diễn ra ba mươi phút, Doanh Tử Khâm cũng ngủ bấy nhiêu lâu.
Cô lấy khăn giấy lau tay rồi chuẩn bị rời đi, đến bệnh viện Thiệu Nhân xem sao.
Doanh Lộ Vi thấy vậy, nhanh nhẹn tiến lên một bước, đứng chắn giữa đường.
Doanh Tử Khâm ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh nhạt.
“Tiểu Khâm, cháu tốt số thật, được nhà họ Nhiếp ở để đồ tiện thể bố thí cho một mạng.” Doanh Lộ Vi cười: “Nhưng chưa biết, sau này cháu có còn may mắn như thế nữa không.”
Cô ta hạ giọng xuống, có ý như uy hiếp: “Bây giờ cháu của đầu nhận sai, xin lỗi cô vẫn chưa muộn đầu, bằng không, cháu nghĩ cháu còn sống nổi ở thành phố Hộ nữa không?”
Tuy vậy, cô gái không mảy may dao động.

Doanh Lộ Vị giơ tay vén tóc ra sau tai, nở nụ cười: “Tiểu Khâm, đừng trách cô không cảnh báo cháu trước, Phó Quân Thâm là một kẻ phá gia chi tử, tình hình của cậu ta ở nhà họ Phó không khá khẩm hơn cháu nhà họ Doanh bao nhiêu đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa chỉnh lại khẩu trang cho chắc.
Vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi, cô ta sợ khẩu trang rơi xuống.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn cô ta một cái, hai tay đút túi, mở miệng: “Ba giây.”
Doanh Lộ Vi ngây người: “Cháu nói gì cơ?” Thấy cô gái rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô ta mất hứng lên mặt dạy đời con cháu, xốc lại túi chuẩn bị bước ra ngoài cửa.
Tuy nhiên thời gian ba giây đã hết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui