Nói thật bây giờ Thẩm Thu Kích không buồn ngủ.
Người nào từng giống hắn đều sẽ hiểu cảm giác này —— đến lúc qua khoảnh khắc buồn ngủ rồi, về sau sẽ không còn cảm thấy thế nữa, dù cơ thể rất mệt nhưng tinh thần lại căng lên, nằm trên giường một lát cũng không ngủ nổi.
Đương nhiên Thẩm Thu Kích cảm thấy hắn vẫn không buồn ngủ là vì cơ thể của hắn tốt, không liên quan gì tới việc thức cả đêm.
“Tôi không buồn ngủ.” Thẩm Thu Kích nhìn về phía Cố Nhung, giọng nói của hắn bẩm sinh hơi khàn, qua một đêm càng trở nên trầm thấp, “Có phải cậu muốn tôi đưa cậu đến phòng bệnh 706 ở tầng bảy không?”
“Đúng vậy.” Cố Nhung gật gật đầu, mong chờ nhìn hắn, “Chúng ta đi nhé?”
Thật ra cho dù Cố Nhung không chủ động đề cập, Thẩm Thu Kích cũng muốn lôi kéo Cố Nhung đi tới phòng 706 tầng bảy, nếu tối qua nữ quỷ kia đã nhắc tới phòng bệnh này, như vậy chứng tỏ chắc chắn phòng có chỗ nào đó đặc biệt, bây giờ hắn có thể theo Cố Nhung đi vào những nơi kia đã chứng minh mình cũng bị liên lụy kéo vào, hơn nữa hắn không thể trơ mắt nhìn bạn cùng phòng của mình chết đi, cho nên đi một chuyến cũng tốt, nói không chừng còn có thể tìm ra manh mối giải quyết việc này.
Mà Cố Nhung thấy Thẩm Thu Kích đứng một hồi lâu vẫn không nói gì, còn tưởng hắn không chịu đồng ý, vội vàng nở nụ cười dụ dỗ hắn: “Chờ tôi xuất viện sẽ mời cậu đi ăn, bao trà sữa cho cậu, còn làm bài tập giúp cậu.”
Thẩm Thu Kích coi tiền như rác, không hề động lòng, quay ra nói lý với Cố Nhung: “Bày tôi làm bài là được rồi, chúng ta đều là sinh viên, phải cố gắng tự mình học hành.”
Cố Nhung hơi mất mát: “Được, vậy hôm nay tôi không ngồi xe lăn nữa.”
Thẩm Thu Kích: “?”
Bé ngoan được lắm, xem ra hôm nay hắn còn vô ý tránh được một kiếp?
Suy xét đến mông Cố Nhung, cuối cùng bọn họ chọn đi thang máy lên tầng bảy, bây giờ vẫn là ban ngày, trong thang máy trừ họ ra thì vẫn còn bệnh nhân và các bác sĩ y tá khác, cho nên Cố Nhung hơi yên tâm, thang máy cũng không xảy ra sự cố, nhanh chóng đưa họ lên tầng bảy.
Trước đó Cố Nhung vốn ở tầng bảy, cậu rất quen thuộc với các phòng bệnh nơi này, cho nên không cần hỏi y tá đã có thể tìm ra phòng 706 ở đâu.
Chẳng qua bọn họ không phải người bệnh ở đây, cho nên chỉ có thể đứng với Thẩm Thu Kích ở ngoài phòng bệnh, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ đánh giá tình huống bên trong.
Phòng bệnh này cũng là phòng ba người, trên hai chiếc giường hai đầu đều là thanh niên, hơn bữa còn là hai nam sinh đẹp trai ngời ngợi, nhưng tầng bày là khoa trực tràng, cho nên bọn họ mới còn trẻ mà đã nằm ở đây…
Chẳng qua nếu so sánh với bọn họ thì cũng là chó chê mèo lắm lông, biểu cảm phức tạp của Cố Nhung chỉ lóe lên rồi chuyển mắt vào chiếc giường dựa cửa sổ trong cùng —— cũng là giường số ba theo lời của nữ quỷ.
Trên giường bệnh số ba có một ông cụ tóc hoa râm, trông như sắp gần đất xa trời.
Ông ta cực kỳ gầy, dường như trên người chỉ còn lại da bọc lấy xương, mu bàn tay còn găm kim truyền nước, cũng làm khó y tá tìm mạch máu trên mu bàn tay khô gầy như cành cây của ông ta rồi.
Mà ở mép giường có một bà lão gầy gò gần bằng tuổi ông ta đang ôm cái bọc lặng lẽ lau nước mắt.
Khi quan sát, Thẩm Thu Kích vì đứng gần Cố Nhung quá nên cánh tay hơi chạm vào cậu, Cố Nhung cúi đầu nhìn tay mình, sau đó lập tức đứng dịch một bước nhỏ sang bên cạnh.
Tuy chỉ là khoảng cách không đáng kể nhưng đều bị Thẩm Thu Kích thu hết vào mắt.
Mà Cố Nhung cứ nhìn chằm chằm hai người trong phòng một lát, cảm thấy hình như nơi này không có gì đặc biệt, hơn nữa cậu còn hỏi Thẩm Thu Kích như vậy.
Vì thế Cố Nhung nghe thấy Thẩm Thu Kích hỏi mình: “Cố Nhung, cậu thấy gì không?”
Những lúc Thẩm Thu Kích gọi cả họ lẫn tên cậu thường là những lúc nghiêm túc nhất.
Vậy nên trái tim Cố Nhung cũng treo cao lên như giọng Thẩm Thu Kích, hoảng hốt hỏi: “Tôi thấy gì đâu?”
Thẩm Thu Kích từ từ nhếch môi, nói: “Ghế gấp ở đuôi giường ông ta.”
Nghe vậy, Cố Nhung liền đảo mắt nhìn vào chiếc ghế gấp ở đuôi giường số ba, trên ghế đó trống không, đừng nói là người, đến cả cái bóng cũng không có, nhưng Thẩm Thu Kích đã nhanh chóng nói cho cậu biết, trên đó quả thật có một con quỷ mà cậu không nhìn thấy.
Khi nói chuyện, Thẩm Thu Kích rũ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Cố Nhung, lại cố tình hạ giọng nói: “Ồ, tôi quen người kia, cậu còn quen hơn, kia là ông cụ cậu gặp ở nhà xác đấy.”
Cố Nhung: “……”
Cho dù Thẩm Thu Kích không nói, tối qua sau khi trải nghiệm lần xem TV đầy kịch tính, Cố Nhung chỉ cần thấy chiếc ghế nằm ở đuôi giường là có thể đoán ra kết quả này.
Bởi vậy Thẩm Thu Kích còn chưa dứt lời, Cố Nhung đã yếu ớt dựa lên người hắn: “Chết rồi… Thẩm Thu Kích, chân tôi nhũn ra rồi, mau đỡ lấy tôi.”
Không phải Cố Nhung nhân dịp sờ mó gì Thẩm Thu Kích mà chân cậu đã mềm nhũn cả rồi, Cố Nhung cũng cảm thấy buồn bực không thôi —— trước đây cậu vốn không có tật xấu này, nhưng bây giờ gặp nhiều quỷ quá, cứ động đến quỷ là sợ nhũn cả ra, người run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ có ngày mình phải đi mua tã giấy thật?
Mà Thẩm Thu Kích thấy thế cũng không chê cười cậu, ngược lại còn trầm giọng nói với cậu: “Cố Nhung, cậu gặp quỷ nhiều quá, cơ thể sẽ bị suy nhược, tôi đề nghị cậu xuất viện rồi thì bồi bổ cơ thể cho tốt, bằng không có lẽ cậu sẽ giảm thọ.”
Cố Nhung cũng cảm thấy mình nên bồi bổ, cậu còn trẻ, không muốn biến thành hình dáng thanh niên mặc tã giấy đâu, bèn vỗ ngực nói: “Tôi biết rồi, cậu đừng quản tôi, mau nhìn xem cái ông già kia ngồi ở đó làm gì?”
“Ông ta……” Giọng nói của Thẩm Thu Kích vẫn luôn trầm ổn, nhưng bây giờ hắn lại hơi ngập ngừng, cuối cùng mới nói, “Ông ta nằm xuống rồi.”
Nhưng cụ thể là nằm xuống như thế nào thì Thẩm Thu Kích không nói cho Cố Nhung biết.
Mà đêm qua TV cũng chiếu cảnh này cho hai người xem.
Thẩm Thu Kích lạnh nhạt nhìn toàn bộ quá trình, không khỏi cảm thấy may mắn vì Cố Nhung không nhìn thấy, dù sao Cố Nhung vừa chỉ nghe tới là con quỷ cũ đã sợ nhũn cả ra, mặt dày mày dạn muốn chui vào ngực hắn, nếu hắn kể chuyện ông cụ nhà xác kia nằm lên giường bệnh số ba như thế nào, thế chẳng phải lát nữa hắn sẽ phải cõng Cố Nhung xuống tầng hai ư?
Bệnh viện nhiều người như vậy, không thể làm bừa làm bãi, Cố Nhung không biết xấu hổ nhưng hắn thì có.
“Cậu không nhìn thấy cũng là chuyện tốt, chứng minh cậu còn có thể sống lâu.”
Thẩm Thu Kích an ủi Cố Nhung như thế.
Hắn có thể nhìn thấy linh hồn bên cạnh những người sắp chết, cho nên khi ông cụ nhà xác xuất hiện ở đây, hắn biết ngay dù ông cụ nhà xác có làm gì hay không, bệnh nhân trên giường số ba phòng 706 đều phải chết.
“Hơn nữa hình như tôi biết ông ta là gì rồi.” Thẩm Thu Kích tiếp tục nói với Cố Nhung, “Hẳn ông ta cũng từng là người bệnh nằm viện ở đây, hơn nữa còn nằm trên giường bệnh số ba dựa cửa sổ.
Về sau có lẽ bệnh nặng mà chết, lúc chết đi oán khí không tan, biến thành oán quỷ ở đây, cho nên ông ta có một chấp niệm cực kỳ sâu nặng với những bệnh nhân nằm trên giường bệnh số ba.”
Cố Nhung nhỏ giọng hỏi: “Chấp niệm gì?”
Thẩm Thu Kích nói: “Tìm bệnh nhân ở giường số ba dựa cửa sổ làm kẻ chết thay.”
Lúc Cố Nhung vừa nằm viện đã đến giường số ba của phòng bệnh, cho nên trúng số được ngủ ở nhà xác một đêm, bây giờ nghe Thẩm Thu Kích nói ra nguyên nhân vì sao mình trúng giải thưởng lớn đó, Cố Nhung lại bị dọa phát khóc, hốc mắt cậu dần đỏ lên, lắp ba lắp bắp rấm rứt nói: “Nhưng, nhưng bây giờ tôi không nằm giường số ba đó nữa, vì sao ông ta vẫn đi theo tôi?”
Thẩm Thu Kích nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Có lẽ là cảm thấy phòng đơn của cậu ở thoải mái hơn chăng?”
“Đương nhiên nếu cậu xui quá thì cứ xem như tôi chưa nói gì cũng được.”
Cố Nhung: “……”
Cậu muốn đấm Thẩm Thu Kích một cái, đáng tiếc đấm không được mà còn phải mời hắn uống trà sữa.
Cố Nhung rộng lượng không thèm chấp Thẩm Thu Kích, đổi đề tài hỏi hắn: “Nhưng ông lão nhà xác có quan hệ gì với người phụ nữ sau lưng tôi?”
Bọn họ ở đây hồi lâu chỉ thấy ông già kia đang tìm kẻ chết thay, nữ quỷ tìm con muốn cướp được con mình lại bảo họ tới đây nhìn ông lão kia tìm kẻ chết thay thì được gì?
“Không vội, người bệnh kia còn chưa tắt thở.” Thẩm Thu Kích nói, “Chúng ta đứng thêm một lát nữa đã.”
Thẩm Thu Kích vừa dứt lời, miệng của bà lão ngồi bên mép giường số ba bỗng cử động như đang nói chuyện, nhưng bà ta đang ở trong phòng nên Cố Nhung không nghe được bà ta nói gì.
Vài giây sau, ông lão trên giường đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy tay bà lão lạnh lùng nói: “Vậy thì bà đi ngay đi! Bà muốn tôi chết lắm à?!”
Tiếng động lớn đến mức Thẩm Thu Kích và Cố Nhung ở ngoài phòng cũng nghe thấy.
Bà lão bị ông lão kia dọa sợ, ngơ ngẩn run rẩy đứng lên, ôm cái bọc lớn tới bất thường ra khỏi phòng bệnh, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích nhanh chóng lùi sang một bên, giả vờ dìu Cố Nhung cũng đang mặc đồng phục bệnh nhân quay về phòng bệnh.
“Hình như tôi lại biết vài chuyện nữa rồi.” Thẩm Thu Kích nhìn chiếc túi trong ngực bà lão nói, “Chúng ta đi theo bà ấy thôi.”
Cố Nhung hỏi hắn: “Sao cậu biết?”
Thẩm Thu Kích nói: “Tôi biết đọc khẩu ngữ.”
Vì thế chờ bà lão quay người đi, bọn họ liền lặng lẽ bám theo bà ta.
Bà lão đi vào thang máy, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung cũng vào thang máy theo, bên trong vẫn còn những người khác nên không sợ, nhưng bà ta lại ấn vào phím -2 trên dãy phím.
- 2 là nơi có nhà chứa xác.
Cố Nhung có bóng ma tâm lý đối với tầng này, lập tức ôm chặt tay Thẩm Thu Kích, sợ tới mức bắt đầu chửi bậy: “Đậu, đậu má, không phải bà ta muốn đi xuống nhà xác đấy chứ?”
“Chắc thế rồi.” Thẩm Thu Kích nhỏ giọng nhìn Cố Nhung, “Chúng ta dừng ở tầng -1, sau đó đi thang bộ đuổi theo bà ta.”
Trong lòng Cố Nhung thật sự sợ hãi, nhưng cậu không dám rời khỏi Thẩm Thu Kích, đành phải dính lên người hắn tỏ vẻ đáng thương: “Vậy cậu nhớ bảo vệ tôi đó.”
“Được được được tôi biết rồi, cậu đừng làm nũng nữa.” Thẩm Thu Kích tặc lưỡi một tiếng, dùng cằm chỉ vào những người khác trong thang máy nói, “Người ta đang nhìn kìa.”
Sao Cố Nhung lại không biết tư thế giữa cậu và Thẩm Thu Kích mờ ám tới mức nào? Nhưng mặt quan trọng hơn hay mạng quan trọng hơn?
Cho nên Cố Nhung không thèm để ý mà nói: “Không sao, dù gì ra viện rồi là lại thành người dưng thôi.
Vả lại sự trong sạch giữa hai chúng ta đã bị quạ tha ngay khi y tá trưởng phát hiện ngủ chung giường rồi, cậu còn giả bộ đứng đắn gì nữa?”
Thẩm Thu Kích: “……”
Được lắm, Cố Nhung thật trâu bò..