Mùi thức ăn lưu lại quanh chóp mũi, màn đêm ngoài cửa sổ hiện ra, ánh nắng mặt trời bị thay thế bằng ánh đèn neon ngoài đường.
Tô Triều im lặng thật lâu mới chậm rãi mỉm cười: "Chị Hồng lần trước cũng hỏi tôi câu này.
Ngài biết tôi nói gì không?"
"Nói gì?"
"Giống đáp án của ngài.
" Tô Triều đột nhiên dơ tay ra.
"?" Mạnh Tinh Trì không hiểu rõ ý tứ trong mắt cậu, cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay kia, thong thả đón nhận nó.
(Khổ quá đập tay thôi chứ cgi ????)
Khoảnh khắc chạm vào bàn tay ấy, Mạnh Tinh Trì quên mất phản ứng, gắt gao nắm chặt, không muốn rút lại.
Tô Triều chỉ nghĩ rằng anh hiếm cùng người khác đập tay (high five), lần thứ hai cùng anh đập tay, tủm tỉm thu tay lại.
Mạnh Tinh Trì: Anh gần như nghẹt thở, hạnh phúc đến mức nghẹt thở.
Bàn tay này đã nhận quá nhiều hạnh phúc không nên nhận.
Giữa bữa ăn, Mạnh Tinh Trì chợt nhận ra, Tô Triều lén quan sát xem mình đang chọn món gì.
Ví dụ, sau khi lịch sự nếm thử món thịt bò xào hành tây, anh không đụng đến món đó một lần nào nữa, Tô Triều liền bắt đầu ăn hành tây trong đó.
Chẳng hạn, nếu anh ăn thêm vài miếng đậu phụ hầm hạt sen, Tô Triều sẽ vô tình đặt món trước mặt để anh gắp.
Là đang quá quan tâm anh rồi.
Mạnh Tinh Trì rất tò mò, thân là một idol hàng đầu, tại sao em ấy lại có thể tỉ mỉ và chu đáo đến vậy? Với người khác liệu có như vậy không?
Nhìn thấy anh dừng đũa, Tô Triều áy náy nói: "Có phải không hợp khẩu vị không? Ngại quá, lần đầu tiên cùng ngài ăn cơm, lại không biết ngài thích ăn gì.
"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu, rõ ràng là do anh không nói rõ mình kiêng gì với quản lí.
Thực ra, nếu tiếp xúc với anh mấy ngày này, hẳn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi và phiền chán với tính cách khó hầu hạ này của anh.
Mới đầu còn lo lắng sau khi tiếp xúc, Tô Triều sẽ giống như chán ghét mà tránh xa mình như bao người khác, nhưng không ngờ đối phương vẫn luôn rất nhiệt tình và đầy chân thành.
Không hổ danh là thần tượng nhỏ yêu thích của anh! Bây giờ vẫn là nhất!
Chầu cơm này thực sự diễn ra rất lâu, có thể nói năm người ở ký túc xá cũng không ăn chậm như hai người bây giờ.
Bởi vì tốc độ ăn của Mạnh Tinh Trì càng ngày càng chậm, anh miễn cưỡng đặt bát xuống, như thể kết thúc bữa ăn này sẽ khó có lần sau.
Tô Triều uống mấy ngụm trà, thấy anh đã no rồi nhưng vẫn cố nuốt, nhịn không được thuyết phục: "Mạnh tổng, đồ ăn ngon nhưng không thể ăn nhiều như vậy.
Nếu ngài thích, lần sau chúng ta lại đến, ngài thấy thế nào?"
Mạnh Tinh Trì kìm lại tiếng nấc, ấp úng hỏi: "Lần sau?"
"Ừ, lần sau có thời gian, tôi sẽ mời ngài đến đây ăn tối.
" Tô Triều suy nghĩ một chút, lập tức hạ quyết tâm, "Nếu bài hát mới của tôi vượt qua được buổi thử giọng, chỉ cần ngài sẵn lòng, tôi sẽ mời ngài một lần nữa! "
"Được.
"
Mạnh Tinh Trì tràn đầy mong đợi, ngay lập tức đặt bát đũa xuống, thực sự không thể ăn thêm được nữa, vốn là không muốn kết thúc sớm như vậy, nhưng nếu có lần sau nữa! thì quá tuyệt!
Tuy thế, anh ăn bữa này là quá no, lúc Mạnh Tinh Trì đứng lên, anh hơi lảo đảo, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay khác đỡ lại.
Tô Triều đứng bên cạnh đeo túi sau lưng, mỉm cười: "Tôi nói rồi, đừng ăn nhiều như vậy.
"
Mạnh Tinh Trì bước chân gần như trôi dạt, anh nhìn xuống người kia đang nắm tay mình, cứng đờ mà duy trì động tác này, hai người bước ra khỏi phòng.
Người phục vụ đang đứng ở cửa che miệng cười trộm.
Mạnh Tinh Trì lúc này mới ngộ ra, cái tư thế này giống như đang đỡ cho bà bầu, ho khan một tiếng, bình tĩnh đứng thẳng, hoài niệm nhìn bàn tay bị mình buông lỏng một cách miễn cưỡng.
Tô Triều nghi ngờ nhìn anh.
Triệu chứng Parkinson của Mạnh tổng ngày càng rõ ràng, cậu phải làm sao đây? ( Chet moe mất > v