Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không


Địa điểm quay ở thành phố C.

Sau khi xuống máy bay, cậu trực tiếp đi đến hiện trường.
Vốn dĩ nhãn hiệu cùng cậu ký hợp đồng quay chụp đã đề nghị sẽ quay ở studio, dùng phông xanh làm nền để tạo hiệu ứng đặc biệt, thẳng đến lúc quay, họ cảm thấy tình huống không khả thi nên quyết định quay chụp tại hiện trường.
Điều này vô tình khiến lịch trình của cậu bị lùi thêm hai ngày nữa, công việc sẽ bị trì hoãn rất nhiều, vì vậy khi đến nơi, Từ Lập Nhân liền đi theo người phụ trách thảo luận lại về chi phí tiền thù lao.
Tô Triều không giỏi những việc như này nên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh gọi điện thoại cho anh Tô.
Tô Triêu Dương làm việc ở thành phố này, là quản lý cấp trung của một ngân hàng, cuộc sống khá tốt nhưng cơ hội họ gặp được nhau lại rất ít.
"Anh ơi, em đến rồi.

Khi nào anh rảnh? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Được, cái này phải theo hướng thuận tiện cho em nhất, em rất bận rộn mà." anh trai nói.
Tô Triều cười nói: "Chiều mai là em xong xuôi hết rồi, buổi tối đi ăn món anh thích nhé!"
"Được, khi nào đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Triều xoay điện thoại lại, sau khi trò chuyện với các anh em trong nhóm, khẽ yên lặng mở lịch sử trò chuyện với Mạnh Tinh Trì, đọc đi đọc lại rồi đi đến vòng bạn bè của anh.
Phát hiện tối qua qua Mạnh Tinh Trì đã trong vòng bạn bè đăng một tấm ảnh nhưng không có caption——
Một bông hồng giữa đêm nằm trong lòng bàn tay.
Khu bình luận có bình luận của Lang Lê Hồng, cậu biết đây là nội dung công khai, cũng không dám tuỳ tiện bình luận, sợ người ta phát hiện dấu vết, chỉ có thể vụng trộm cảm thán.
Cách đó không xa, Từ Lập Nhân liếc cậu một cái, đối với người phụ trách nói: "Anh xem, các người chơi hố kiểu này khiến nhóc con nhà chúng tôi mệt đến quay cuồng, nếu không phải vì phối hợp với công tác của mấy người thì chính là đang tham gia một giải thi đấu lớn quan trọng, các người định bồi thường tổn thất này như thế nào đây?"
Người phụ trách quay đầu nhìn sang, thấy Tô Triều đang ôm xà ở bên cạnh, một bên cười ngây ngô, một bên dúi đầu vào xà, kinh ngạc mới thỏa hiệp: "Được được, chuyện này chúng tôi cũng đã cân nhắc rồi, cứ làm theo những gì anh muốn."
*
Quá trình quay chụp diễn ra suôn sẻ, không cần kinh nghiệm kỹ năng diễn xuất gì, chỉ cần biểu hiện tự nhiên và đẹp mắt là được.
Trưa ngày hôm sau liền cùng một số người phụ trách thương hiệu dùng bữa trước khi trở về khách sạn.
Từ Lập Nhân thấy việc đã làm xong xuôi, biết buổi tối cậu sẽ đi thăm gia đình nên để trợ lý ở lại cùng cậu, lập tức chạy về hầu hạ bốn vị kia.
Tô Triều vốn định đi ngủ, lại không ngủ được nên gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì, nói ngày mai sẽ về.
Đối phương không trả lời, có lẽ anh đang ở chỗ làm nên cũng không hỏi gì nữa, chỉ đứng dậy, bật nhạc và tự tập nhảy trong phòng.
Chạng vạng, cậu một thân đổ mồ hôi đầm đìa đi tắm, thay quần áo bình thường, đội mũ, đeo kính râm rồi lên đường.
Trợ lý nhìn quần áo của cậu: "Kiểu áo khoác này anh mua ở cửa hàng nào thế?"
"Không biết, anh đặt nó trên taobao."
"Bao nhiêu tiền? Em có thể mua cái y trang không?"
"Hơn hai trăm." Tô Triều mở điện thoại, "Muốn anh gửi link không?"
"Vâng vâng!"
Trợ lý phát hiện sau khi đi theo Tô Triều, mình luôn có thể từ trong tủ quần áo của cậu tìm được rất nhiều thứ vừa tốt vừa rẻ, mua được mấy cái một lúc.

Thật không ngờ siêu sao mà lại có thể sống bình dân như thế.
Địa điểm ăn uống không phải là khách sạn cao cấp mà là nhà của Tô Triêu Dương, mua hồi hai năm trước, gia đình cậu cũng từng đến thăm một lần.
Đến khu dân cư, cậu bảo trợ lý về trước, sau đó xuống xe với vài cái túi, đang định gọi điện thoại cho anh trai thì thấy anh đứng cách đó không xa, liền chạy chậm tới, khom lưng ôm lấy anh: "Anh! Đã lâu không gặp!"
Tô Triêu Dương thấp hơn cậu một chút, vỗ vỗ lưng cậu: "Em còn chưa ăn cơm nhỉ? Về nhà trước đi."
Ngôi nhà nằm ở tầng giữa toàn chung cư, đợi thang máy phải mất vài phút.

Tô Triều liếc nhìn Tô Triêu Dương, hai anh em đã gần một năm không gặp, có chút xa lạ.
Cần phải nói, hai người cách nhau chín tuổi, từ nhỏ đã có khoảng cách thế hệ.
Hơn nữa, Tô Triêu Dương là người điềm tĩnh, ôn nhu, từ nhỏ đã vùi đầu vào học tập, hiếm khi vui đùa với người nhà nên Tô Triều và Tô Tịch có vẻ thân thiết hơn.
Đến cửa, Tô Triều thay giày, một bên mở túi nói: "Anh ơi, đây là quần áo bên nhãn hàng gửi, em mặc bị chật nên để lại cho anh."
"Cảm ơn." Tô Triêu Dương cầm túi, dẫn cậu đi vào trong.
Tô Triều ngửi thấy một mùi hương, nhón chân tăng tốc: "Thơm quá anh ơi, anh biết nấu ăn à?"
Cậu vừa dứt lời đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, mỉm cười quen thuộc với cậu: "Tô Triều đến rồi, nhanh ngồi xuống đi, vẫn còn nốt hai món."
"Chị Kiều Kiều! Tại sao chị lại ở đây?!" Tô Triều kinh ngạc không thôi, "Chị về nước khi nào thế?"
Vu Kiều Kiều là hàng xóm của bọn họ và là bạn cùng lớp của Tô Triêu Dương.

Khi còn bé, Tô Triều đặc biệt thích bám đít cô, luôn có thể lấy được mấy viên kẹo ngọt, luôn được chị kiên nhẫn giúp cậu làm bài tập.
Đáng tiếc cậu chỉ làm nũng bán manh với Vu Kiều Kiều để chị giúp cậu làm bài tập, kết quả luôn bị anh trai mắng xối xả.
Vu Kiều Kiều theo thói quen mỉm cười sờ sờ đầu cậu, lại phát hiện mình gần như không thể với tới: "Quỷ tinh quái đã cao lên không ít, chắc bây giờ anh trai em không đánh nổi nữa rồi, hai người mà đánh nhau có khi người thắng lại là em đấy nhỉ?"
Tô Triều khờ khạo cười: "Anh trai chưa đánh em bao giờ."
"A, còn đồ ăn ở trong nồi!" Vu Kiều Kiều chạy vào phòng bếp, "Hai anh em nói chuyện trước đi, chị đi xem phòng bếp một chút."
"Được." Tô Triều quay đầu liếc nhìn Tô Triêu Dương, chạy tới ngồi cạnh anh, bắt lấy cánh tay anh, lén lút hỏi: "Hai anh chị yêu nhau rồi?!"
Tô Triêu Dương cánh tay bưng trà, không khỏi run rẩy, trà sóng sánh văng ra một chút, sau đó đặt lên bàn, đẩy mắt kính: "Ừ."
"Bố mẹ biết chưa?"
"Chưa."
"Thế có mỗi mình em biết thôi à?"
"Đúng."
Tô Triều trợn to hai mắt, như phát hiện ra bí mật lớn nào đó, cảm giác kỳ quái trong nháy mắt biến mất, cậu nháy mắt nói: "Yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh!"
Tô Triêu Dương cười nói: "Không cần giữ bí mật, anh để em gặp cô ấy, bởi vì muốn tìm cơ hội nói với gia đình, Tết Nguyên Đán liền cùng cô ấy về ra mắt."
Bí mật đã biến mất...
"Ồ." Tô Triều thở dài, lập tức lại cảm thấy mừng cho bọn họ, "Thật tốt quá, chị Kiều Kiều là người tốt, anh thật đúng là có phước."
Tô Triêu Dương mỉm cười.
Thấy thế, Tô Triều không khỏi thở dài: "Tình yêu chính là như vậy đó, ngay cả anh cũng không thoát khỏi cám dỗ, anh hiện tại nhìn tốt hơn trước rất nhiều!"
Vốn định là khoe khoang tiếp, ai biết làm sao, Tô Triêu Dương liếc cậu một cái: "Ý gì? Thế có nghĩa là từ trước đến nay anh là người xấu hả?"
Tô Triều: "..." Lúc kiểm tra bài tập, anh chính là ác ma!
Sau khi đồ ăn được dọn ra, ba người bắt đầu động đũa, trò chuyện đơn giản về cuộc sống cũng như công việc của mình.

Giống như khi còn nhỏ, Vu Kiều Kiều thỉnh thoảng đến nhà họ ăn cơm, cả nhà rất náo nhiệt.
"Thật tốt." Tô Triều từ tận đáy lòng thở dài, "Hai người cũng mau tróng kết hôn đi."
"Phì, khụ khụ..." Vu Kiều Kiều nghiêng đầu ho khan, mặt cô ho đến đỏ bừng.
"Tiểu tử mi, nói linh tinh." Tô Triêu Dương trừng mắt nhìn cậu, vỗ vỗ lưng Vu Kiều Kiều, rót một ly nước đưa cho cô.
"Không nói bậy nữa." Tô Triều uỷ khuất nhìn anh, "Thế anh không nghĩ sẽ cưới chị ấy à?"
Vu Kiều Kiều cũng ngẩng đầu, ý tứ nhìn Tô Triêu Dương.
Sắc mặt già nua của Tô Triêu Dương bỗng chốc đỏ bừng.
Tô Triều kinh ngạc, hưng phấn cười: "Chị Kiều Kiều, nhìn mặt anh ấy kìa! Hahahahaha...!ha, ha."
Trong mắt Tô Triêu Dương, Tô Triều giống như hạ sách, dời ghế ngồi bên cạnh Vu Kiều Kiều, khoảng cách gần đến mức khiến Tô Triêu Dương nổ đom đóm mắt.
"Được rồi, anh muốn bắt nạt em với Tô Triều à?" Vu Kiều Kiều bảo vệ nhãi con, nghiêng người nói chuyện với Tô Triều.
Tô Triều vui vẻ, đây chính là cảm giác được chị dâu che chở sao? Nếu biết mình sung sướng như vậy thì đáng lẽ cậu nên tác hợp cho họ từ lâu rồi!
Ăn cơm xong, Tô Triêu Dương một mình đi rửa bát, Vu Kiều Kiều kéo Tô Triều ngồi trên ghế sô pha nói chuyện gia đình.
Lúc này Tô Triều mới hiểu ra chuyện giữa hai người, hóa ra sau khi Vu Kiều Kiều đi du học, Tô Triêu Dương đã bí mật đến gặp cô nhiều lần, tiền vé máy bay là do anh kiếm được thông qua các chương trình vừa học vừa làm..
"Anh trai em che dấu cũng kín thật." Tô Triều phàn nàn với cô, "Bình thường suốt ngày giả làm tu sĩ khổ hạnh, mẹ em ngày nào cũng vào chùa hỏi trụ trì có muốn tuyển người không."
Vu Kiều Kiều nghe vậy bật cười, quay lại hỏi chuyện cậu: "Bây giờ em đã trở thành minh tinh lớn rồi, cũng không có nhiều thời gian để gặp nhau, có gặp khó khăn gì không? Chị nghe anh trai em nói em chỉ hay kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu bao giờ, nếu có gì khó khăn mà không kể được với anh trai em thì cứ kể với chị"
"Được, cảm ơn chị dâu!"
Vu Kiều Kiều đỏ mặt, sau đó hai người nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ vụn trong bếp.
Tô Triều cười lăn lộn trên ghế sô pha.
Vu Kiều Kiều tức giận vỗ vỗ cậu, buồn cười nói: "Sao vẫn còn như trẻ con vậy, thế đã có bạn gái chưa?"
Tô Triều dừng lại, mỉm cười: "Bạn gái...!đúng là vẫn chưa tìm được." Ngược lại, cậu lại tìm được bạn trai trước.
"Cũng phải, hiện tại em đã là một minh tinh lớn, chị đoán em cũng không vội."
"..." Tô Triều gãi đầu, cảm thấy mình đang rất gấp, gấp muốn bắt lấy Mạnh Tinh Trì ngay lập tức.
Vu Kiều Kiều cười nói: "Bất quá em đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều người thích em, không cần quá lo lắng."
Tô Triều: "..." Lo lắng quá nhiều!
Lúc này Tô Triêu Dương từ trong bếp đi ra, lau tay, ngồi xuống sô pha, rất tự nhiên nắm lấy tay Vu Kiều Kiều, quay đầu nói với cậu: "Đêm nay ở lại đây đi, phòng anh đã thu dọn xong rồi ngày mai anh sẽ xin nghỉ phép để đưa em đi thăm thành phố."
Đó chính là dự định ban đầu của Tô Triều, vé máy bay đã đặt lúc chiều mai.

Nhưng khi nhìn thấy đôi tay hai người họ nắm chặt vào nhau, cậu chợt cảm thấy ghen tị mãnh liệt.
Cậu từ nhỏ đã rất dễ hài lòng, không bao giờ đi ghen tị với đồ của người khác, cậu cho rằng mọi thứ mình có đều vừa vặn hoàn hảo.
Nhưng lúc này chính cậu lại đi ghen tị với tình yêu bình thường của họ, họ có thể nắm tay nhau bất cứ lúc nào, có thể chia sẻ niềm vui này với những người thân trong gia đình một cách cởi mở và lãng mạn.
Lúc này, cậu thực sự rất nhớ Mạnh Tinh Trì, rất muốn nhìn thấy anh.
"Không được, ngày mai em còn một cái họp báo, bây giờ phải đi rồi." Tô Triều vội vàng đứng dậy, nói xong, cùng bọn họ tạm biệt, "Lần sau em sẽ tới thăm hai ngươi, nếu hai anh chị rảnh thì tới thành phố B tìm em với Tô Tịch chơi nhé."
"Sao phải đi gấp như vậy, không phải nói có nhiều thời gian sao?" Tô Triêu Dương tiễn cậu ra cửa.
"Có việc đột xuất mà." Tô Triều ôm lấy anh, sau đó lại ôm Vu Kiều Kiều, "Hai anh chị hạnh phúc nhé."
"Vậy để anh đưa em ra sân bay.

Trợ lý của em lúc nãy lái xe đi rồi nhỉ?"
"Vâng, làm phiền anh rồi."
Trên đường đi, Tô Triều không nói thêm câu nào, hiếm khi thấy cậu cô đơn như vậy.
Tô Triêu Dương nghiêng người liếc cậu một cái, vừa định mở miệng, bên cạnh đã có tiếng bóp còi, đánh gãy lời anh muốn nói.
Đến sân bay, lúc Tô Triều chuẩn bị xuống xe, Tô Triêu Dương đột nhiên ngăn cậu lại: "Tô Triều, nếu có chuyện gì...!em có thể nói với Kiều Kiều."
Tô Triều sững sờ một lát.
"Làm người nổi tiếng đúng là rất tốt, nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi thì có thể về nhà bất cứ lúc nào.

Bố mẹ luôn lo lắng em phải chịu thiệt thòi mà không dám nói."
Tô Triều mấp máy, chỉ gật đầu một cái.
Tô Triêu Dương đưa tay cởi dây an toàn, vỗ vỗ vai cậu, nhưng cuối cùng lại không nói một lời, tựa hồ cảm thấy anh nam nhi đại trượng phu không nên nói ra những lời này, thật sến sẩm.
"Mau về làm việc của em đi."
Tô Triều ngước mắt lên, hốc mắt có chút ươn ướt: "Anh, nếu như em...!Nếu có một ngày em phạm sai lầm lớn, em nên làm như thế nào?"
"Vậy trở về nhà."
"Nếu ông nội, bố mẹ, mọi người không tha thứ cho em thì sao?"
"Có nghiêm trọng không?"
"Có chút nghiêm trọng."
"Chuyện gì?"
"...Em không muốn tìm bạn gái, có lẽ đời này sẽ không thể kết hôn được."
"Là chuyện này sao?"
Tô Triều kìm nén nước mắt sắp rơi xuống: "Vâng...!không phải rất nghiêm trọng sao?"
Tô Triêu Dương nói: "Từ lúc em ra mắt, bố mẹ lường trước việc sau này em sẽ kết hôn muộn, sinh con muộn thậm chí không tính kết hôn.

Bọn họ cả ngày xem tin tức, luôn tưởng rằng những người theo nghiệp nghệ thuật sẽ cô độc cả đời, thế nên luôn kêu em về nhà làm nông, em không biết sao?"
"A?" Tô Triều lau khóe mắt, "Em không biết, em tưởng đến ngày mùa bị thiếu người, nên mới gọi em về."
"Đừng thiển cận, mau về nhanh còn kịp, đừng đến muộn, yên tâm công tác, thành thật kiên định."
"Vâng." Tô Triều xuống xe, vịn vào cửa sổ nói với anh cậu câu "Em yêu anh" rồi quay người chạy vào sân bay.
Tô Triêu Dương nhìn bóng lưng cậu dần biến mất, thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ: "Mẹ, con nói cho mẹ biết chuyện này, Tô Triều sẽ không kết hôn, mẹ đừng sắp xếp cho em nó mấy buổi xem mắt lung tung gì đó nữa."
"Cái gì?! Đúng là cái đồ tiểu thử thối!"
"Còn một việc nữa, con cùng Kiều Kiều đang hẹn hò, còn muốn kết hôn với nhau."
"Cái gì! Thật quá tốt aaaaaa, cái thằng nhóc chết tiệt nhà con!"
Tô Triêu Dương cúp điện thoại, nhìn máy bay bay trên trời, bất đắc dĩ nở nụ cười.
*
Sau khi trở về Thành phố B, Tô Triều xuống máy bay liền lao đến tổng bộ Mạnh thị.
Trước khi xuất phát, từ chỗ Thư ký Lý biết được Mạnh Tinh Trì đã ở tổng bộ suốt hai ngày qua, dự tính hôm nay sẽ tiếp tục tăng ca.
Đứng ở dưới sảnh đăng ký ra vào, nhân viên bảo vệ không khỏi nhìn vào chiếc kính râm của cậu thêm vài lần nữa, xác nhận: "Anh thật chính là Tô Triều? Cái ngôi sao đó đó hả? Hay chỉ là trùng tên?"
"Suỵt!"
Nhân viên bảo vệ ngay lập tức hứa sẽ giữ bí mật, rồi cho cậu vào.
Lên đến tầng cao nhất, trong công ty chỉ còn rất ít người, cậu gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì.
Vài phút sau, có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cậu từ trong góc đi ra, nhẹ nhàng vẫy tay với Mạnh Tinh Trì, đôi mắt cong cong.
Mạnh Tinh Trì hít một hơi thật sâu, trong mắt như có ánh sáng.
Mấy nhân viên tăng ca giờ nhìn chằm chằm vào máy tính, rất buồn ngủ nên không chú ý đến Mạnh Tinh Trì và một người đàn ông đang đi phía sau.
Tô Triều tim đập kịch liệt, cúi đầu nhìn xuống đất, nhờ có kính râm che lại nên có thể thoải mái nhìn tay phải của đối phương.
Sau đó cậu chậm rãi duỗi thẳng tay, lén lút so sánh kích thước ở khoảng cách xa, lặng lẽ thay đổi vài động tác, tưởng tượng xem lúc hai bàn tay nắm vào nhau sẽ là tư thế như thế nào.
Lúc này, đối phương giơ tay lên che trán cậu.
"?"
Cậu đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu lên thì nhận ra mình suýt tông vào cửa kính.
Mạnh Tinh Trì nén cười, ôm cậu vào phòng, đóng cửa, kéo rèm lại, sau đó mới không kiêng nể gì nhìn cậu: "Trở về sao không nói gì để anh ra đón em."
Tô Triều cười: "Đúng là có chút đột ngột."
"Không phải đột ngột." Mạnh Tinh Trì tiến lên hai bước, muốn chạm vào tóc cậu nhưng lại sợ: "Anh vừa nghĩ đến em...nghĩ khi nào em mới quay lại."
Tô Triều: "Không quấy rầy công việc của anh chứ?"
"KHÔNG."
Bạn trai đến thăm, như vậy mà gọi là quấy rầy à?
......Bạn trai!
Nhận ra thân phận đã thay có chút biến hoá, Mạnh Tinh Trì đột nhiên nói: "Chờ anh."
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh sải bước đi vào phòng khách, đóng cửa lại, sau đó lo lắng đi đi lại lại trong phòng, đè nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, không tiếng động mà hét lên.
Hơn nửa ngày, anh giống như chú cún con lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy đối phương đứng ở cửa, uỷ khuất nhìn anh "Anh không muốn nhìn thấy em sao? Tại sao vừa nhìn thấy em lại bỏ trốn?"
"Không!" Mạnh Tinh Trì lập tức phủ nhận, sợ cậu hiểu lầm, không kịp suy nghĩ mà nắm lấy tay cậu: "Tại anh vui quá."
"Thật sao?" Tô Triều ngượng ngùng cười, nhìn chằm chằm vào tay anh, "Vậy em có thể nắm tay anh được không?"
"Có thể."
Mạnh Tinh Trì run rẩy giơ tay lên.
Tô Triều nuốt nước miếng, chậm rãi nắm tay.
Một lúc sau, hai người nhìn nhau mỉm cười, Tô Triều lắc lắc tay: "Có nên hạ xuống một chút không, giơ lâu như vậy sẽ bị mỏi."
"Được."
Mạnh Tinh Trì đang nắm lấy tay cậu hạ xuống, cuối cùng cũng lộ ra chút thân mật giữa hai người yêu nhau.
Vậy, vậy bước tiếp theo nên làm cái gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui