Sau khi gả cho Trần Ca, tôi tự cho rằng thoát khỏi ma trảo của mẹ tôi, không ngờ, cùng Trần Ca về một nhà, tôi mới biết cái gì gọi là giám sát không góc chết.
Trước kia, thỉnh thoảng tôi còn có thể ăn vụng que cay, sau khi kết hôn với Trần Ca, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mỗi lần đi siêu thị, tôi luôn không tự giác chạy tới khu bán que cay, liều mạng nuốt nước bọt, ánh mắt tủi thân nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm: “Muốn mua.”
Trần Ca luôn luôn không chút lưu tình cự tuyệt tôi: “Không thể.”
Sau đó thừa dịp anh không chú ý, kiểu gì tôi cũng sẽ len lén ném mấy túi que cay vào trong xe đẩy, sau khi Trần Ca nhìn thấy luôn không lưu tình trả lại kệ hàng.
Một lần khoa trương nhất, tôi cầm một túi que cay, anh muốn đoạt lấy từ trong tay tôi, tôi không chịu, ngồi xổm trên mặt đất, bị anh kéo đi mấy mét, cuối cùng vẫn không đạt được.
Sau khi biết tôi gả cho bác sĩ, những bạn học nọ kia của tôi thỉnh thoảng kể vài triệu chứng bệnh trên wechat, để tôi giúp đỡ chuyển lời cho Trần Ca, xem xem là bệnh gì.
Số lần nhiều quá, chính tôi cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Có một lần, tôi gọi video cho Trần Ca, nói với anh: “Trần Ca này, hôm nay em cứ cảm thấy trong lòng bức bối, hô hấp khó khăn, mà sau lưng luôn cảm thấy hơi lạnh bốc lên, không phải em mắc phải bệnh nan y gì chứ?”
Trần Ca hơn nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng nhìn tôi như nhìn đứa ngốc, nói: “Em mặc ngược áo, bị thít cổ rồi.”