Còn chưa cơm nước xong Trần Mộc Tình đã lấy cớ chạy mất, tuy da mặt cô đủ dày, nhưng cũng không chịu được áp lực phải lén lút giao tiếp trước những ánh nhìn chăm chú này.
Có lẽ Tần Thâm làm cô sợ hãi, luôn cảm thấy sẽ lộ ra dấu vết.
Thấy Trần Mộc Tình đi rồi, Tần Hạc Khanh dặn dò con trai: “Con và Tình Tình đã lớn rồi, nên chú ý chừng mực một chút.”
Tần Thâm giương mắt nhìn bố, đối phương vẫn đang ăn cơm như thường, dường như chỉ thuận miệng nhắc tới, có điều hành động kia lại có vẻ hơi cố ý.
Khóe mắt anh lướt đến chỗ Chu Thuần Ý, bà ta tự nhiên hơn rất nhiều.
Nhưng e rằng bố nói như vậy, là do Chu Thuần Ý nói điều gì đó, ví dụ như anh đóng cửa lại lại không biết làm gì linh tinh với Trần Mộc Tình trong phòng.
Anh nhếch khóe môi: “Bố, con có chừng mực.”
Tần Hạc Khanh không ngờ Tần Thâm sẽ trả lời, anh là một đứa trẻ rất thông minh, biết ẩn ý gì ẩn giấu trong lời nói, nhưng dù nghe hiểu, cũng rất ít khi làm rõ, hai bên đều có thể giữ thể diện.
Lời đáp lại này dường như đang nói: Bố vượt quá giới hạn.
Từ nhỏ đến lớn ông ấy đều trong trạng thái nuôi thả Tần Thâm, anh rất độc lập, gần như không cần bố mẹ nhọc lòng, thi cử luôn đứng đầu, không có thời kỳ phản nghịch, nghe lời hiểu chuyện, cảm xúc ổn định, nghiêm túc kỷ luật.
Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, ông ấy thiếu cơ hội giao tiếp với anh.
Có lẽ do chột dạ, ông ấy cảm thấy con trai đã biết ông ấy muốn tác hợp cháu gái Chu Thuần Ý và anh.
Hẳn là không vui, Tần Hạc Khanh có thể cảm nhận được, vì thế không khỏi thở dài trong lòng.
Con trai ông ấy, thực ra anh vô cùng giống mẹ, không nói gì, buồn ở trong lòng, lại hiểu rõ hơn ai hết.
“Con về rồi, bớt chút thời gian đi thăm mẹ con.” Ông ấy nói, định dùng mẹ anh để giảm bớt không khí xấu hổ.
Tần Thâm gật đầu.
Thìa của Chu Thuần Ý rơi xuống, vang lên một tiếng leng keng.
Bà ta cười, nói: “Ngại quá, trượt tay.”
Lông mày Tần Hạc Khanh nhíu lại dường như không thể nhận ra, chỉ cảm thấy một đám đều không khiến ông ấy bớt lo.
Tần Thâm giả vờ không biết gì, lo ăn cơm.
Bố mẹ ly hôn nghĩa là gì, anh rất ít đi suy xét, chỉ trong những khoảnh khắc rất ngẫu nhiên, sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ mà nảy sinh một chút đau buồn.
Ví dụ như hiện tại, thực ra Chu Thuần Ý cảm thấy Tần Hạc Khanh quá quan tâm đến vợ cũ, cố ý dặn dò con trai đi thăm mẹ, ai biết là bởi vì quan tâm đến con trai, hay là đau lòng vì vợ cũ lẻ loi một mình.
Tính tình nhỏ nhen như như vậy xuất phát từ thân phận người vợ, Tần Thâm không thể chỉ trích, chẳng qua là khó tránh khỏi suy nghĩ, mình đã không còn một gia đình hoàn chỉnh.
Giữa anh và Tần Hạc Khanh, Chu Thuần Ý là người ngoài, nhưng giữa Chu Thuần Ý và Tần Hạc Khanh, sao anh lại không phải người ngoài?
Cơm nước xong xuôi, anh lên tầng vén rèm ra, nhìn thấy đèn phòng ngủ của Trần Mộc Tình sáng.
Ban đầu anh không có được phòng này, nơi này là Chu Thuần Ý cố tình muốn chuẩn bị để làm phòng để đồ, bà ta là người yêu thích cốc chén, sưu tầm cốc muôn hình muôn vẻ đến từ các quốc gia, các địa phương, bà ta coi trọng ánh sáng của căn phòng này, cảm thấy thời gian mặt trời mọc đến giữa trưa, có thể chiếu rọi chiếc cốc rực rỡ lung linh, vô cùng xinh đẹp.
Khi đó Trần Mộc Tình vừa mới chuyển đến phòng ngủ mới, có một ngày cô đẩy cửa sổ ban công ra, nhìn thấy căn phòng ở tòa nhà bên cạnh, bên nói với anh: “Cậu ở chỗ đó thì tốt rồi, mỗi ngày tớ đều có thể nắm bắt chính xác xem cậu có ở nhà không.” Lúc ấy hai người không ở cùng một lớp, thỉnh thoảng cô tới tìm anh, nhưng luôn vồ hụt.
Cho nên anh nói muốn phòng này, Chu Thuần Ý thương lượng với anh: “Thật sự không thể nhường cho dì sao?”
Tần Hạc Khanh cũng nói: “Dì Chu của con chưa đưa ra yêu cầu bao giờ, căn phòng này được giữ rồi, con tùy tiện ngủ phòng nào cũng được.”
Lần đầu tiên anh rất cố chấp đi tranh giành một thứ: “Con chỉ muốn căn phòng này.”.
Phòng này có ban công mở rộng ra bên ngoài, đối ứng với tòa bên cạnh, khoảng cách cũng không phải quá gần, nhưng quả thực là gần đây có thể nhìn thấy nhau.
Anh không giải thích với bố vì sao mình lại làm như vậy, tựa như bố cũng chưa từng giải thích, vì sao nhất quyết phải ly hôn với mẹ.
Trong trái tim mỗi người luôn có một thứ gì đó, chỉ thuộc về bản thân mình và vĩnh viễn thuộc về mình.
Tần Thâm ghé vào tay vịn trên ban công, bên ngoài là bầu trời đen kịt, mùa đông Nam Lâm không lạnh như thành phố B, nhưng gió cũng se se lạnh.
Anh rất kỳ lạ, bởi vì Trần Mộc Tình mà sinh ra một chút cảm giác thân thuộc, vì thế anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Mộc Tình: Vừa rồi em chạy cái gì?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Thiển Thiển]: … Anh còn không biết xấu hổ nói à.
[Thiển Thiển]: Đột nhiên em cảm thấy anh hơi đen tối.
[Thiển Thiển]: Lòng dạ đen tối.
[Hôm nay trời trong]: Vậy moi ra cho em xem nhé?
[Thiển Thiển]:!!!
[Thiển Thiển]: Anh thay đổi rồi anh trai.
Trần Mộc Tình càng ngày càng cảm thấy anh khó nhìn thấu.
Cô không thể nào tin nổi những lời này được thốt ra từ trong miệng anh.
*
Có người đến nhà, là chú Nguyên bạn của bố, Trần Mộc Tình không quá quen, cô chưa từng gặp, chào hỏi xong thì lên tầng, không được bao lâu lại bị bố gọi xuống.
Ông Trần và ông Nguyên đang ôn chuyện, Trần Mộc Tình lại bị vạ lây.
Trong nhà ông Nguyên có một đứa con trai, đứa con trẻ tuổi đẹp trai, tuấn tú lịch sự, lớn hơn Trần Mộc Tình một tuổi.
Ông Nguyên nhờ ông Trần giải quyết công việc, ông Trần từ chối không nhận quà, vì thế ông Nguyên nhịn đau gạt bỏ, “bán con cầu vinh”.
Một cuộc điện thoại gọi con trai đến.
Trần Mộc Tình mắt to trừng mắt nhỏ với Nguyên Lạc ở dưới tầng, biểu cảm của Nguyên Lạc như gặp ma, khuôn mặt xoẹt một cái đỏ bừng.
Giọng nói của anh ta hơi run: “Trần Mộc Tình...”
Trần Mộc Tình gật đầu, ngồi trên sofa, vỗ vị trí bên cạnh: “Nào, ngồi ngồi ngồi.”
Ông Nguyên và ông Trần đều kinh ngạc: “Hai người các con quen biết à?”
Trần Mộc Tình nói trước: “Bạn học cấp ba, từng gặp.”
Ý này chính là, không thân.
Nguyên Lạc chỉ gật đầu: “Vâng, quen biết.”
Đâu chỉ là quen biết, có một đoạn thời gian Trần Mộc Tình cảm thấy rất hứng thú với Nguyên Lạc, mỗi ngày đều đến lớp bọn họ chơi, ghé vào trước cửa sổ trêu anh ta, Nguyên Lạc trông khá giống con lai, ngũ quan rất sắc nét, nhưng tính cách lại rất thẹn thùng, vừa trêu đã đỏ mặt.
Chính là kẻ xui xẻo từng bị Trần Mộc Tình nắm tay.
[Thiển Thiển]: Anh ơi thế giới này nhỏ bé quá.
[Thiển Thiển]: Đến bây giờ thấy em cậu ta vẫn còn đỏ mặt, ha ha ha ha.
[Thiển Thiển]: Em cảm thấy em hơi có lỗi với cậu ta.
Trần Mộc Tình vừa nói chuyện tào lao với Nguyên Lạc, vừa nhắn tin với Tần Thâm, cô không hề có ý tưởng không an phận với Nguyên Lạc, chỉ coi như chia sẻ một chuyện thú vị, bởi vì năm đó cô cũng không làm gì, chính là cảm thấy cậu trai này quá mức đáng yêu.
Nguyên Lạc sợ cô hơn là thích.
Tần Thâm im lặng hồi lâu, lại hỏi một câu: Cho nên em đã bắt đầu xem mắt rồi à?
[Thiển Thiển]: Coi như là...!Không tính đâu!
[Thiển Thiển]: Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ từ chối bằng lời lẽ nghiêm túc, tuyệt đối không dài dòng.
[Hôm nay trời trong]: Ồ.
Sau đó anh không nói lời nào nữa, Trần Mộc Tình gọi anh là anh trai hết câu này đến câu khác, đều vô ích.
Đến mức này ư? Đàn ông thật đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Nguyên Lạc gọi cô một tiếng: “Tình Tình?”
Trần Mộc Tình ngước mắt: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Nguyên Lạc lặp lại: “Không có gì, mình hỏi cậu thích ăn đồ Trung Quốc hay đồ Tây, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
Trái tim của Trần Mộc Tình đập thình thịch...!Không thể nào!
Cô cau mày, đột nhiên cúi người nói gì đó ở bên tai anh ta.
Tần Thâm vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng này, anh thản nhiên chào người lớn: “Chú Trần, cháu tới tìm Mộc Mộc, đồ của cháu để ở chỗ cậu ấy.”
Một tiếng “A” của Trần Mộc Tình xoay ba vòng, lập tức hiểu ra đây chỉ là cái cớ, vì vậy cô vô cùng phối hợp đứng lên: “Là cái đó đúng chứ!”
Tần Thâm “Ừ” một tiếng.
Tưởng Khiết cũng nói: “Vậy Tình Tình, con mau dẫn Thâm Thâm đi tìm đi.”
Khi hai người lên tầng, Trần Mộc Tình nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm: “Anh vừa gọi em là gì?”
Lúc còn nhỏ Trần Mộc Tình đã đặt cho mình tám trăm cái tên, thời điểm ấy thực ra cô không vui nhất khi người khác gọi cô là Tình Tình, trong một lớp thậm chí có thể có ba Tình Tình, ngay cả Chu Sơ Tình mà cô ghét nhất cũng là Tình Tình.
Do đó cô đặt cho mình đủ loại tên khác nhau, thậm chí cô còn mong người khác gọi cô là Mộc Mộc, chứ không phải gọi Tình Tình.
Nhưng đáng tiếc không ai bằng lòng phối hợp với cô.
Tần Thâm càng không muốn, ngay cả Tình Tình anh cũng không gọi, mỗi lần đều kêu cả tên lẫn họ: Trần Mộc Tình.
Tần Thâm nghiêng đầu liếc cô: “Không phải em nói anh gọi em không đủ thân mật sao?”
Trần Mộc Tình cười rộ lên: “Vậy anh gọi lại lần nữa đi, em vẫn muốn nghe.”
Tần Thâm lắc đầu: “Không gọi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phòng ngủ của Trần Mộc Tình rất lớn, đồ đạc lại rất ít, cô đặt một chiếc giường siêu lớn ở bên trong, vượt quá quy cách bình thường rất nhiều, cho nên tất cả đồ dùng đều cần đặt riêng, dì Tưởng Khiết từng phàn nàn vô số lần, nói dáng ngủ của Trần Mộc Tình quá khó coi, sáng sớm mỗi ngày lúc gọi cô dậy, đầu cô đều đặt ở nhiều hướng khác nhau.
Khi ấy Tần Thâm nghe xong thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, vì vậy có một lần anh đi vào phòng cô, nhịn không được nhìn chằm chằm chiếc giường kia hồi lâu.
Lúc đó có lẽ Trần Mộc Tình thấy ngại, nên cô nhìn anh một cách hung dữ: “Không được nhìn, dáng ngủ xấu thì làm sao, tớ ngủ với cậu à?”
Ngủ rồi.
Bây giờ anh có thể nói vậy.
Tần Thâm đứng ở cửa, đây không phải nhà mình, anh cũng không dám lỗ mãng, thậm chí anh còn cẩn thận hơn những lần trước, như đột thể nhiên đã hiểu vì sao ban nãy Trần Mộc Tình ở nhà anh lại sợ như thế.
Nếu bây giờ chú Trần và dì Tưởng đi lên, anh thực sự không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng anh vẫn không khỏi hỏi: “Vừa rồi em với cậu ta dựa gần vậy làm gì?”
Trần Mộc Tình giả vờ giả vịt tìm một con gấu bông nhét vào trong tay anh.
Sau đó cô nhéo mặt anh: “Còn ghen à, em có thể làm gì, nói với cậu ta em có bạn trai rồi đó, không phải bây giờ bạn trai em đang là dê trong miệng hổ sao?”
Trần Mộc Tình nắm tay anh: “Nào, anh trai, để anh ngồi trên giường em, em biết anh thèm nhỏ dãi nó đã lâu rồi, bây giờ anh có thể ngồi, đừng ngại.”
Tần Thâm nhìn thoáng qua cửa, yết hầu lăn lộn một chút: “Nên đi xuống.”
Trần Mộc Tình mặc kệ anh, dường như đang trả thù, cô giữ chặt anh: “Sợ cái gì, tới đây, giường em vừa lớn vừa êm, nhưng chỉ có thể chờ kết hôn mới cho anh ngủ được.”
Kết hôn…
Có lẽ bị từ này mê hoặc, anh không khỏi thẫn thờ một lát, sau đó bị Trần Mộc Tình kéo qua.
Trần Mộc Tình ấn anh trên giường, sau đó nửa quỳ trên mép giường, ôm mặt anh hôn anh, hung dữ bảo: “Vật đổi sao dời rồi đó! Nhanh như vậy anh đã rơi vào tay em.”
Tần Thâm rũ mày nhìn cô: “Ồ.”
Anh không sợ cái gì cả, bị phát hiện thì phát hiện, anh rất vui vì điều đó.
Nhưng xuất phát từ một loại bất an, anh vẫn đẩy cô một cái, ý bảo cô đi xuống.
Trần Mộc Tình nhíu mày, không thú vị.
Cô đẩy ngã anh xuống giường, sau đó nhảy lên giường, đè trước ngực anh: “Nghe lời, ngoan ngoãn cho em hôn một chút.
Hôn một chút rồi sẽ buông tha cho anh.”
Tưởng Khiết nhớ tới vali của cô đã được bà sắp xếp, vì thế bà đi lên nhìn xem có thể hỗ trợ gì hay không, vừa đẩy cửa ra bà đã thấy Trần Mộc Tình dùng khuỷu tay đè Tần Thâm như một tên cướp, lời vừa dứt lọt vào tai bà.
Trong nháy mắt đầu óc của Tưởng Khiết như nổ tung: “Trần Mộc Tình...”
Trần Mộc Tình bật ra như cái lò xò, da đầu Tần Thâm cũng căng cứng, lập tức cong người đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh kéo quần áo.
Trần Mộc Tình che trước mặt anh: “Mẹ, con với cậu ấy chơi chơi chơi đùa thôi!”
Tưởng Khiết không nói gì, chỉ dùng giọng điềm tĩnh hỏi: “Tìm được đồ chưa?”
Trần Mộc Tình: “Tìm được rồi.”
Tần Thâm cúi đầu: “Vậy dì ơi, con đi trước.”
Trần Mộc Tình kéo anh, định giữ anh lại giúp cô chắn đòn tấn công của bà Tưởng Khiết một chút, bà trông có vẻ như núi lửa yên tĩnh trước khi phun trào, hơi dọa người.
Nhưng Tần Thâm vẫn rời đi.
Anh cảm thấy mình ở lại cũng không làm nên chuyện gì, rất có thể gặp phải càng nhiều hiểu lầm hơn.
Hơn nữa anh nghĩ có lẽ dì Tưởng Khiết cũng không quá hy vọng anh ở lại.
Lúc anh xuống tầng, Trần Mộc Tình định đuổi theo, thoát khỏi chiến trường, cô chưa hề làm tốt việc chuẩn bị nói thật, cô không biết bố mẹ có thể chấp nhận hay không, có thể tiếp nhận bao nhiêu, cũng không biết bố mẹ chấp nhận rồi, bố mẹ nhà bên có chịu hay không, cô chưa chuẩn bị tốt điều gì cả.
Nhưng cô bị Tưởng Khiết kéo lại.
Trần Mộc Tình đứng dựng vào tường: “Mẹ, thực ra bọn con...!Đang đang đang yêu đương.”
Vẻ mặt Tưởng Khiết nghiêm túc nhìn cô: “Con kề dao trên cổ người ta à?”
Trần Mộc Tình: “...”
Tưởng Khiết thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, bà càng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Trần Mộc Tình, con không thể ỷ vào việc Tần Thâm đối xử tốt với con nên muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì, con xem con đã làm gì đi.”
Trần Mộc Tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt anh dũng hy sinh: “Dù sao cái gì nên làm con cũng đã làm rồi.”
Tưởng Khiết vỗ vào đầu cô một cái: “Trần Mộc Tình ơi là Trần Mộc Tình.”.