Hôm Nay Vai Ác Cũng Ngoan Nữa


Hai bên đều giữ im lặng, tình huống bỗng chốc trở nên khó xử, đúng lúc này, Phồn Tinh lặng lẽ ngậm bút chì, chậm rì rì cắn một cái.

“Răng rắc” – lại một tiếng phát ra.

Thích Hà chỉ thấy như có một luồng gió lạnh chạy dọc theo đốt sống lưng, cảm thấy hành động của đồ ngốc này ẩn ý đe dọa.

Như đang nói: Cậu xem, cậu chỉ giống như cái bút chì này thôi.

Tôi cắn một cái, là nửa cái đầu của cậu đi tong luôn.

Đại ca lặng lẽ nhổ đoạn bút chì vừa cắn gãy ra, Thích Hà nhìn đoạn bút bị cắn thẳng tăm tắp kia, không khỏi nể phục.

Clm, răng tốt thật đấy!Nhìn đoạn bút chì gãy này, không thể không liên tưởng đến giáo viên Ngữ Văn còn may mắn chưa chết.


Lúc bà ta quát cô ta cút ra khỏi phòng học, tên ngốc này mặt ngơ ra, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng học, không có biểu hiện gì cả.

Xong rồi ngày thứ hai, tiện tay bắt ba con rắn độc ném vào phòng nghỉ giáo viên.

Nếu không phải do cậu phản ứng nhanh, giờ này bà ta chắc cũng nằm trong quan tài, xác đẻ ra được cả đống giòi rồi.

Cmn, khả năng ghi thù cũng ghê gớm thật!Thích Hà suy nghĩ một lúc, với khả năng “chiến đấu” của con ngốc này, cậu thực sự không đánh thắng được.

Nếu hôm nay mà trở mặt, Thích Hà không chắc bản thân có thể sống được bao lâu.

Vì thế Thích Hà đành miễn cưỡng nhe răng cười, cười đến mức quai hàm của cậu hơi đau, mà vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Ừ thì tôi học.

Đợi đến lúc tôi học xong rồi dạy cho cô.

”Đại ca chậm rì rì vứt cái bút chì vừa bị cắn sang một bên, sau đó duỗi bàn tay trắng nõn ra, chỉ một loạt trong sách bài tập, chỉ từ đầu đến cuối.

- Với cả cái này! cái này! đống này! đều! không làm được.

Thích Hà: “! ”.

Nói thật, không biết có phải nhà họ Thích biết trước là ở dưới quê có vũ khí gây sát thương cao- Vân Phồn Tinh, nên mới cố ý gửi cậu đến đây chịu khổ không?Đại ca chỉ xong, đưa sách bài tập cho Thích Hà.

Nói với cậu: “Học hành chăm chỉ, cố lên” bông hoa*.

*Phồn Tinh gọi nam chính là hoaNhị Cẩu lo lắng Thích Hà sa đọa, nhưng mà rõ ràng cậu ta! rất nghe lời?Sau đó Phồn Tinh ôm mâm châu chấu xào ăn, ăn đến nỗi mồm bóng nhẫy, rồi tiện tay lấy luôn vạt áo của Thích Hà lau mồm.

Gân xanh trên trán Thích Hà nổi lên.


Cuối cùng không nhịn nổi nữa, tát mạnh hai cái lên mặt.

Tự nói với bản thân mình: Ai bảo mày ngu! Đm! Tự tìm cho mình một bà cố nội luôn!Nếu ban đầu không chủ động bắt nạt con ngốc này, không phải là không có chuyện gì rồi à? Nếu hồi trước, phóng hỏa xong, không đến trước mặt cô ta khoe khoang, có phải là vạn sự như ý rồi không?Ngu!Xét đến cùng, vẫn phải trách bản thân mình ngu!Đại ca nghe thấy tiếng động, liếc Thích Hà một cái, sau đó tiếp tục ăn châu chấu xào.

Ồ, cậu ta không chỉ nghe lời, mà não còn có vấn đề nữa.

Cô còn chưa bao giờ tự đánh bản thân, thế mà cậu đã làm vậy rồi.

Đúng là một bông hoa cần được bảo vệ, để tránh cậu ta tự đánh chết mình.

*Mọi người có biết cái gì gọi là uất ức không?Không, mọi người không biết đâu.

Thích Hà cảm thấy chỉ có cậu mới hiểu được.

Ban đầu cậu quyết định cam chịu số phận, cảm thấy bản tính con người là ác độc, đã thế thì cậu sẽ làm người ác nhất, làm mọi người nhìn thấy cậu là phải sợ xanh mặt.

Nhưng kết quả thì sao?Một câu nói của Vân Phồn Tinh, bảo cậu học hành chăm chỉ, cố lên.


Cậu liền mở sách ra, thật sự bắt đầu học hành chăm chỉ cmnl.

Không muốn cũng không được, cậu không ngại sống lâu thêm tí nữa!Ngày hôm trước hỏi bài, ngày thứ hai không dạy được cô ta, cô ta liền chớp chớp mắt nhìn bạn, nghiêng nghiêng đầu, sau đó quay đi bắt vài con rắn trở lại.

Lại còn hỏi cậu: “ Hôm nay chỉ ăn một con, mấy con còn lại để dành để nuôi được không?”.

Thích Hà thăm dò hỏi lại: “ Tôi lấy cái thùng cho cô nuôi nhá?”.

Phồn Tinh đáng yêu lắc đầu: “Thùng nhỏ quá, con rắn sẽ không vui”.

Thích Hà: “! ” Lúc cô ăn nó, sao không nghĩ đến việc nó có vui hay không đi.

***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận