Hôm Nay Vai Ác Cũng Ngoan Nữa


Truyện cổ tích đúng là chỉ lừa được trẻ con thôi, tuy Thích Hà ở cạnh Phồn Tinh hai năm nhưng chả sinh ra tình cảm rung động giữa đôi nam nữ gì cả.

Cũng chẳng có tí khả năng yêu sớm nào luôn.

Suy cho cùng, thiếu niên tuổi 15, 16, đúng là cái thời điểm ngây thơ, nổi loạn lại còn sĩ diện.

Trước đây Thích Hà quen chơi bời lêu lổng rồi, về sau lúc học cũng phải giả vờ không tập trung, chăm chỉ học hành, để tránh đám bạn xấu cười nhạo cậu là giả vờ làm học sinh ngoan.

Làm gì có chuyện rung động với một tên ngốc được?Thế chẳng phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi à?Cuộc sống mà này tàn nhẫn lắm.

Cứ coi như có người thích một đứa ngốc đi, nhưng chắc chắn người đó cũng chẳng cho rằng mối quan hệ giữa hai người có thể bền vững dài lâu được.


Chẳng lẽ có thể kết hôn với một đứa ngốc, sống cùng một cái gánh nặng cả đời được sao?Nói thì nhẹ nhàng đấy, đừng có mà suy nghĩ ngây thơ như thế chứ?Vì vậy cho dù trong nháy mắt Thích Hà nghĩ đến đồ ngốc Vân Phồn Tinh này là người thiểu năng trí tuệ, người trong gia đình không thèm để ý, sau này cô sẽ sống kiểu gì.

Nhưng mà cậu lập tức mặc kệ luônĐợi đến lúc trước khi kết thúc kì nghỉ hè vài ngày, một mình cậu lên huyện thuê một căn phòng ở cạnh trường học, mua đầy đủ đồ xong thì chuẩn bị khai giảng.

Cái việc học này kể ra cũng ra gì đấy.

Nhìn những giáo viên cấp hai bình thường coi cậu như cặn bã, giờ lại liên tục khen ngợi cậu, cảm giác này cũng không tệ.

Cậu không ngại lúc học cấp ba, vừa phải giữ hình tượng học bừa cũng thành học sinh giỏi, lại vừa là thằng côn đồ coi trời bằng vung ở ngoài đường.

Mặt tốt và xấu cùng tồn tại.

Khiến cho người ta vừa yêu vừa ghét cậu.

Tạo nét kiểu mới như này đúng là không chê vào đâu được!*Nhà họ Vân, Hải Thành.

Nếu không phải do Bà Di đột nhiên gọi điện thoại đến, Vân Tiếu Hòe và Tạ Tuệ Tú chắc quên luôn có một đứa con gái tên Vân Phồn Tinh rồi.

Thực ra trên Thế Giới này làm gì có cha mẹ nào không yêu thương con mình?Chỉ là, sự tồn tại của Phồn Tinh làm bọn họ quá đau khổ.

Vân Tiếu Hòe và Tạ Tuệ Tú cảm thấy bản thân cũng yêu thương đứa con út này, nếu không phải như thế thì tại sao thỉnh thoảng nhớ đến đứa con gái thiểu năng này sẽ không cảm thấy vô cùng đau lòng, thấy ông trời quá độc ác cơ chứ.

Vì yêu thương, nên mới không đành lòng nhìn thấy cô.


Không đành lòng nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô, vì thế chỉ đành miễn cưỡng gửi cô đi xa.

Ban đầu bà Di nhận nuôi cô, chủ yếu là vì Vân Tiếu Hòe gửi một số tiền lớn, nhưng mà nuôi nhiều năm như thế, bà đã có cảm tình với cô từ lâu, nuôi dưỡng cô như là đứa cháu ruột thịt trong nhà.

Bà che chở cháu, đến mức không thèm để ý lý lẽ gì nữa.

Với cả trong quan niệm của bà, học là việc cần thiết, đây chính là con đường duy nhất.

Người khác đều được đi học, tại sao chỉ có Phồn Tinh nhà bà là không trường học nào chịu nhận?Bà Di tức giận đến mức đi đến cục giáo dục huyện cãi nhau vài lần, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn bị người ta khuyên đi về.

Bà thực sự hết cách rồi, bà nghĩ nhà họ Vân dù sao cũng là nhà có quyền có thế, Phồn Tinh là con gái bọn họ, sắp xếp cho một suất học cấp ba chắc cũng chẳng vấn đề gì, vì thế bèn gọi điện thoại đến.

Phải biết là bình thường bà chắc chắn sẽ không bao giờ liên hệ với nhà họ Vân.

Nhỡ đâu họ đón con họ trở về thì sao?Nhà họ vừa có tiền vừa có một đứa con gái, mà bà chỉ có mỗi đứa cháu gái Phồn Tinh đáng thương này thôi.


Nhưng lần này, dù sao cũng liên quan đến việc học của Phồn Tinh nên không còn cách nào khác.

Sau khi tắt máy, Vân Tiếu Hòe nói với Tạ Tuệ Tú: “Nhân lúc Gia Duyệt chưa khai giảng, chúng ta xuống huyện một chuyến, tự mình giải quyết việc học của Phồn Tinh đi”.

Tạ Tuệ Tú hơi chau mày: “Nhỡ đâu con bé đòi trở về thì sao?”.

Mặc dù chưa sống chung bao giờ, nhưng bố mẹ và con cái luôn luôn có quan hệ máu mủ ruột thịt.

Cũng như chim non, muốn bám theo bố mẹ không rời một bước.

***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận