- Mày là cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy…Có mẹ sinh không có mẹ dạy...Buổi tối lúc ngủ, Thích Hà nằm lật qua lật lại trên giường, cuối cùng bò dậy đạp một cái vào bàn học, chửi một câu: “mẹ nó!”Cậu không để ý người khác mắng cậu chắc?Đm! Cậu rất để ý!Hạt giống tội lỗi dần dần nảy mầm, cậu chả làm gì con ngốc kia cả, bà già kia dựa vào đâu mà đến trước cửa nhà hắn khoa tay múa chân? Cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt lắm à?Thích Hà càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt được cục tức này.Mọi người đều coi thường cậu, cảm thấy cậu là kẻ hết thuốc chữa, cho rằng cả đời này chỉ có thể trở thành kẻ lưu manh, thế thì cậu làm lưu manh cho tất cả mọi người xem!Mắng cậu à!Ha ha!Thích Hà cười khẩy, cười đến rợn người, trong lòng dần dần nghĩ ra biện pháp.Ở vùng nông thôn hẻo lánh, phần lớn các gia đình đều dùng củi đốt.
Hầu như nhà nào cũng có một phòng chứa củi, bên trong để toàn rơm rạ và củi được phơi khô.Thích Hà đốt một mồi lửa, đứng sau phòng chất củi của nhà bà ngoại Vân Phồn Tinh.Thực ra bản chất con người cậu cũng không phải xấu xa lắm, trong lòng cậu cũng biết rõ điều ấy.
Chẳng qua không một ai hiểu cậu, ai ai cũng coi thường cậu, vì thế cậu mới dứt khoát trở thành một kẻ hư hỏng, khó ở chung.Nếu cậu thực sự là loại côn đồ cực kì hung ác, những người trong thôn nói xấu sau lưng cậu đã bị thọc cho chết hết rồi, tin không?Dù sao cậu cũng chưa đến mười tám tuổi, kể cả có giết hết bọn họ, cũng chẳng cần đền mạng!Nhưng mà bây giờ cậu cảm thấy, cái cảm giác muốn tốt chẳng được, muốn xấu không xong đúng là nhức cả trứng! Cậu không muốn tiếp tục như thế này nữa, dù sao mọi người đều cảm thấy cậu là tên côn đồ, thế cậu trở thành một tên côn đồ thật thì có làm sao!Khói lửa lượn lờ.Châm hết mồi lửa.Thích Hà dần dần kiên định với ý nghĩ trong lòng.Cái thế giới chết tiệt này, người hiền bị bắt nạt, ngựa lành thì bị cưỡi.
Cậu không muốn bị bắt nạt, cũng không muốn bị đè đầu cưỡi cổ!Dùng mồi lửa đốt phòng chất củi, nhìn ngọn lửa bắt đầu cháy hừng hực.Thích Hà đắc ý kiêu ngạo cười, nỗi áp lực bị đè nén trong lòng mấy năm nay, trong chớp mắt bỗng hoàn toàn biến mất, làm cậu phấn chấn hẳn lên.Sảng khoái thật!Bà già, mắng à, mắng nữa đi!Vết thương không ở trên người mình làm sao biết đau.Thích Hà quay người đi mất, bỏ lại ánh lửa đằng sau lưng, chậm chạp đi dọc theo con đường nhỏ, thuận tiện rửa cái mặt ở bên bờ sông.Sau đấy nhìn thấy...Phồn Tinh với cái đầu đầy cặp tóc sặc sỡ lòe loẹt đang chậm rì rì đi tới, Sưu Thần Hào sắp hết hy vọng đến nơi rồi, mẹ trẻ ơi, cái đống cặp này thực sự mất thẩm mỹ lắm, xin mẹ trẻ đừng bắt con ngày nào cũng khen nữa.Sưu Thần Hào chưa bao giờ đau khổ như thế này, tiểu thư Ngân Phồn Tinh, đem theo cái đầu đầy cặp tóc của cô ta, còn bắt nó ngày nào cũng khen!Đây thật là...!một cách tra tấn thảm khốc!“Ê con ngốc, đứng lại” Trong đầu Thích Hà toàn ý nghĩ xấu xa, lúc nhìn về hướng Phồn Tinh, trong mắt bỗng lóe lên ý đồ đen tối.Cậu ta tha hóa rồi.
Phồn Tinh nói thầm với Sưu Thần Hào.- Sao cô biết?Do khí chất á.Khí chất không giống bình thường.Phồn Tinh đủ nhạy bén để nhận ra một người có thiện ý hay ác ý, thiện ác không phải là thứ thể hiện ra bên ngoài, mà là nằm ở sâu bên trong.Có một số người bề ngoài hung dữ, nhưng thật ra là người mềm lòng.
Có một số người trông có vẻ yếu đuối không có gì khác với ngày xưa, nhưng thực ra dần dần trở nên cứng cỏi.Giống như kiểu, từ mềm như thạch trái cây, trở nên cứng như miếng gà rán cô đang ăn trong miệng.Phồn Tinh ngoan ngoãn dừng lại, Thích Hà diễu cợt trong lòng, đúng là con ngốc, dễ bị bắt nạt.Thích Hà cúi đầu xuống, đắc ý nhìn kẻ ngốc này, nói: “Con ngốc, tao đốt nhà mày rồi.
Để tao chống mắt lên xem mày với bà già kia tối nay ngủ đâu!”.Cậu cứ nghĩ đến việc mình làm, là lại cảm thấy thoải mái hẳn ra.Lại còn đắc ý chỉ chỗ đang bốc khói cách đó không xa: “ Nhìn thấy không? Đấy là chỗ nhà mày đang bị cháy đấy.
Sợ chưa? Nếu không phải do mày với bà già kia không ở nhà, thì tao đốt chết hai bà cháu nhà mày rồi!”.Đúng, đúng là như thế này!Cứ tiếp tục ác độc như vậy đi.Chờ đến ngày trở lại nhà lại họ Thích, đốt chết cả nhà bọn họ!***.