Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sắc mặt Thẩm Anh Bác cực kỳ khó coi, cứ như thật sự bị đội nón xanh.
Giương ánh mắt oán hận nhìn Phồn Tinh.
Đại lão bị trừng đến cả mặt ngây ngốc.
Liếc mắt nhìn một vòng, bốn bề xung quanh vắng lặng, chỉ có cô và Tiểu Hoa Hoa.
Phồn Tinh có chút ngo ngoe rục rịch.
Người này, thật không lễ phép nha!
Cô, một quyền, có thể đấm chết hắn!
"Cô biết hắn là thứ gì sao?" Thẩm Anh Bác vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm sắp tới, khinh miệt nhìn Tạ Trản: "Một đứa con riêng do tiểu tam sinh ra, đến cha ruột hắn còn không muốn một phế vật rác rưởi như hắn!"
"Hắn quỳ gối trước cổng Thẩm gia, một tháng có thể quỳ bốn lần, trông chẳng khác gì một con chó! Vì được tiến vào Thẩm gia, hắn còn có thể tiện đến mức nào?"
"Tiện đến mức người ta một chân đem hắn đá văng ra, hắn vẫn từ trên mặt đất bò lên, tiếp tục quỳ."
"Loại đồ đê tiện này, cô cũng có thể gặm được?"
Thẩm Anh Bác mỗi câu mỗi chữ đều rất tàn độc.
Sắc mặt Tạ Trản một tấc lại một tấc càng thêm trắng bệch.
"Vì hắn mà cô chia tay tôi, Ngọc Phồn Tinh, có phải cô bị mù rồi không?" Hắn còn nghĩ, chờ hắn chiếm được vài nữ nhân, đạt được giá trị chân ái, nhất định phải mua các loại hào quang phụ trợ, làm Ngọc Phồn Tinh vì hắn điên! Vì hắn cuồng! Vì hắn loảng xoảng đâm nhà tù!
Kết quả, cô không còn sạch sẽ!
Nhìn tư thế cô và Tạ Trản thân mật như vậy, liền biết không còn sạch sẽ!
Thẩm Anh Bác hắn là thiên chi kiêu tử, muốn dạng nữ nhân gì mà không có, để hắn dùng chung nữ nhân với Tạ Trản?
Quả thật dị ứng!
Đại lão: "? ? ?"
Meo meo meo?
Mỗi ngày cô đều dùng sữa tắm thơm thơm tắm rửa đấy nhé.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh lần thứ hai nhìn xung quanh, tốt, không có ai.
"Mày thật sự, quá phiền." Phồn Tinh nhăn mày nhỏ, ghét bỏ nói.
Sau đó chậm rì rì nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, lầm bầm lầu bầu: "Có người mắng ta...!liền dùng nắm đấm nhỏ, nện hắn.
Có người đánh ta, liền...!liền..."
Suy nghĩ nửa ngày.
Mới đưa ra được câu nói hoàn chỉnh: "Liền...!nện chết hắn."
Những lời này, thật có đạo lý nha.
Cô bất chợt, liền nghĩ ra.
Tranh thủ thời gian nhặt lên quyển sổ hồng, ghi vào!
Sưu Thần Hào quả thật.
.
.
Con mẹ nó! Cô rõ ràng là cưỡng ép đạo lý! Xin hỏi lời này có đạo lý gì?
Cô đạp đầu ngựa bay lên đúng không, có ai lại trong lúc vô ý sáng tạo ra loại tam quan phá hoại như cô?
"A, cô còn muốn đánh tôi?" Thẩm Anh Bác cười lạnh một tiếng: "Ngọc Phồn Tinh, cô cho rằng tôi chết rồi chắc?"
Một nữ nhân hèn hạ, lại muốn động thủ với hắn?
Không biết tự lượng sức!
Kết quả Thẩm Anh Bác còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị ấn xuống mặt đất.
Đại lão cũng không đánh chỗ nào khác, chỉ vả mặt!
Chỉ vả mỗi mặt!
Sưu Thần Hào nhìn đều cảm thấy...!Đau.
Còn dám nói là nắm đấm nhỏ, đây mẹ nó rõ ràng là chùy sắt bản lớn!
Đột nhiên, Sưu Thần Hào có loại dự cảm xấu...
Đánh người thì đánh người đi, ánh mắt cô đột nhiên chuyển xuống phía dưới làm gì?
Hơn nữa phương hướng nhìn, còn là nơi không thể miêu tả của người khác.
Sưu Thần Hào chợt nhớ tới kênh nông nghiệp, các loại tàn phá heo đực, gà trống, trâu đực, dê đực...
【Bình tĩnh! Đừng đáng khinh!】 Sưu Thần Hào nhanh chóng ngăn cản.
Bạn cho rằng nó là vì Ngân Phồn Tinh tiểu thư, cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, sợ cô làm sự tình ô uế sao?
Không, nó là vì Chiến Thần đại nhân của nó.
Nếu để hắn chính mắt chứng kiến loại thảm kịch nhân gian này...
Bóng ma tâm lý sẽ rất khủng khiếp đó!
Nó sợ Chiến Thần đại nhân lưu lại bóng ma tâm lý đời đời kiếp kiếp, sau này khó mà đứng lên nổi!
"Nhị Cẩu nha, cái gì là...!đáng khinh?" Phồn Tinh nghiêng đầu hỏi ngược lại.
Sưu Thần Hào: "Chính là việc mà bây giờ cô đang muốn làm!" Đó chính là đáng khinh!
Cô phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, cô là một tiểu tiên nữ, đừng có ý đồ với đáy quần của người khác.
A, tâm quá mệt, sau khi chỉ số thông minh tăng lên, nó còn phải bắt đầu dạy cô tri thức vệ sinh và sinh lý.