Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giương Buồm Ra Khơi

Edit: Mèo béo lắm lông

Sau khi xuống xe, trước mắt người chơi xuất hiện một toà trang viên được xây sát chân núi, phong cách kiến trúc châu Âu màu đen khiến nó toả ra bầu không khí suy tàn khi màn đêm buông xuống.

Cửa lớn của sơn trang không đóng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một góc hồ nước.

Con quái điểu không biết tên bay qua tầng trời thấp, bọt nước vừa bắn lên, một con cá trong hồ đã dễ dàng bị quắp lấy.

Quái điểu vồ mồi thành công lập tức bay về phía ngoài sơn trang. Khi nó bay qua đỉnh đầu, giọt nước tanh hôi từ trong không trung rơi xuống, mọi người vội vàng né tránh. Nhưng con quái điểu cứ vờn quanh trên đỉnh đầu, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ, vẻ ngoài của nó cực kì giống quạ đen, nhưng mỏ và thân thể thì lại dài hơn nhiều.

"Sao cứ lởn vởn quanh người tao vậy? Mau tránh ra!". Người đàn ông trung niên vốn mê tín cảm thấy loại chim này rất xui xẻo nên bèn ném đá đuổi đi.

Quái điểu bị công kích, con cá trong miệng nó rơi xuống. Cá chết đập mạnh xuống mặt đất, trong miệng nó nhả ra thứ gì đó máu me nhầy nhụa.

Người đàn ông trung niên rướn người lại gần quan sát, cơ thể lập tức run rẩy:"Định mệnh! Là một ngón tay".

Gã vội lùi bước về sau, đụng trúng Chu Kì An.

Người đàn ông trung niên sợ tới mức tắt tiếng, cảm xúc từ cơ thể người giúp gã lấy lại cảm giác an toàn, nói lại lần nữa:"Bên đó, bên đó có.....".

Chu Kì An ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt thư giãn:"Có núi có hồ".

Ba năm, đã ba năm cậu không nghỉ phép năm rồi. Khung cảnh này mà đặt ở thế giới bên ngoài thì kiểu cũng được một khu nghỉ dưỡng.

"Diện tích phủ xanh chiếm tới 70%, mỗi tội phía nam nhiều cây cao quá, hiệu quả lấy sáng không tốt".

Nghĩ tới căn nhà nhỏ rách nát mà mình mua ở vành đai ba, hàng tháng còn phải trả một khoản vay lớn như vậy, trong lòng Chu Kì An không khỏi xót xa.

Người đàn ông trung niên bỗng cảm thấy thanh niên trước mắt còn đáng sợ hơn ngón tay đứt kia, bệnh thần kinh không giống người thường.

Người chơi nữ lấy ra một chiếc khăn tay, bước tới bọc lấy ngón tay rồi quan sát.

Chu Kì An tiếp tục thưởng thức phong cảnh.

Lá cây màu đỏ phủ rợp hai bên sườn, chính giữa là một tấm biển gỗ xiêu vẹo làm từ cây khô, trên bề mặt loang lổ là chữ viết bằng sơn đỏ đặc sệt: Sơn trang Lương Dạ.

Ngài Tư tắt xe xuống cuối cùng rất thích làm mấy động tác khoa trương, nó dang hai tay ra rồi nói:"Thế giới nên tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Chúng tôi luôn nỗ lực mang tới nụ cười cho mọi người. Hôm nay, chúng ta lại một lần nữa gieo xuống hạt giống của hạnh phúc".

Chu Kì An nói thầm với người đàn ông trung niên:"Tên này đầu óc có vấn đề".

Ánh mắt người đàn ông trung niên tỏ vẻ một lời khó nói hết.

Cậu đúng là không sợ chết gì sất.

Nếu nhân viên công tác có thể khống chế sinh tử thì những người chơi lâu năm đã sớm quỳ xuống nịnh bợ rồi. Chu Kì An tin rằng cái thứ đáng sợ này nắm giữ quyền hạn không cao, ít nhất là không biết gì về hoàn cảnh trong hiện thực của người chơi cả.

Nếu không ngài Tư đã không tỏ ra kinh ngạc khi bản thân giành trả lời "giết vợ" rồi.

Vừa không phải sếp, vừa không phải khách hàng.

Tôn trọng cái rắm.

Chiếc tai dài của ngài Tư giần giật, đôi mắt tức đỏ hơn một chút, tiếp tục nói:

"Toà sơn trang này là do một vị phú ông họ Tuân có tiếng ở địa phương xây dựng. Mọi người hay gọi ông ta là Tuân phú ông.

Tuân phú ông từng là kẻ giàu nhất một phương, đáng tiếc chỉ vì tính tình nóng nảy, tham lam mà dẫn đến vợ con ly tán ở tuổi trung niên".

"May sao đến lúc già cả, đầu óc không còn minh mẫn, kịp thời tỉnh ngộ, thường xuyên nhận giặc làm con".

Người chơi quay sang nhìn nhau, già lú cả ra rồi còn kịp thời cái gì?

"Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản, giả làm người thân của Tuân phú ông, chăm sóc ông lão goá vợ này, giúp ông ta an hưởng tuổi già".

Bất kỳ một hạng mục nào đều cần có chỉ tiêu, một người chơi lâu năm hỏi:"Cần chăm sóc tới mức nào?".

Ngài Tư cười thần bí, thè đầu lưỡi đỏ lòm ra liếm môi, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam:"Chăm sóc tới mức ông ta tình nguyện trao lại tài sản cho mấy người".

Nó bỗng đổi giọng, dường như đang tốt bụng nhắc nhở:"Mọi người tuyệt đối đừng để bị lộ thân phận thật. Giống như những phú hào khác, Tuân phú ông hận nhất là có người lừa gạt ông ta, nếu như bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất thảm đó".

Nó chớp mắt, lông mi dài mảnh khác thường cũng đỏ chót. Miệng thì nói "rất thảm", nhưng nụ cười lại tươi roi rói.

Nhóm người chơi lâu năm đã chẳng lạ gì mấy lời uy hiếp này, nhưng nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày.

Giao diện trong não mọi người hiện ra thông báo nhiệm vụ:

[Phó bản: Người thừa kế tốt nhất.

Độ khó: 3.5 ⭐️


Nhiệm vụ chính: Núi vàng núi bạc đều là kho báu của bạn, hãy cố gắng trở thành người thừa kế tốt nhất nha!

Thời gian phó bản: có lẽ là trời tối, có lẽ là hừng đông.

Số người chơi tham gia: 6 (lục lục đại thuận, may mắn cát tường)]

Nội dung trên giao diện chẳng những nhiều hơn mà còn xuất hiện thêm mục mua sắm. Nhưng trước mắt vẫn đang hiển thị [Đang khoá, người chơi có thể mở khoá sau khi vượt qua phó bản người mới].

Chu Kì An thấy khó hiểu:"Đã có giao diện nhắc nhở rồi thì còn cần gì nhân viên công tác nữa?".

Người chơi lâu năm: Hỏi hay lắm.

Nhưng bọn họ lựa chọn không hỏi.

Ngài Tư lạnh lùng nói:"Trong nhiều tình huống thì nhân viên công tác sẽ xử lý linh hoạt hơn".

Chu Kì An ngẫm nghĩ một hồi rồi tỏ vẻ thấu hiểu. Dù sao mỗi nơi đều có vài vị trí ăn không ngồi rồi như này mà.

Cậu tìm tới tìm lui trên giao diện nhưng không phát hiện ra mục góp ý, không thể kiến nghị trò chơi tính toán lại chi phí. So với việc đưa tiền cho nhân viên công tác, chẳng thà đổi tiền thành phần thưởng cho người chơi bình thường còn hơn.

Người chơi mới là nền móng của trò chơi mà!

Mấy lời lẩm bẩm của Chu Kì An bị những người chơi khác nghe thấy, người chơi lâu năm nhìn cậu cũng thuận mắt hơn một chút.

Người chơi nữ:"Cậu xứng đáng được lập thái miếu".

Chu Kì An hai mắt sáng ngời.

Người chơi nữ:"Nhưng cậu phải biết, thái miếu là vinh quang cao nhất dành cho người chết".

Không thấy mắt của Ngài Tư bị chọc giận tới mức đỏ ngầu rồi sao?

Chu Kì An liếc mắt nhìn, quả đúng là vậy.

"Không bình thường".

Cậu nói về chính mình.

Từ sau khi tiến vào phó bản, Chu Kì An cảm thấy tính mình trở nên táo bạo hơn ngày xưa rất nhiều. Sự táo bạo này không xuất phát từ nỗi sợ hãi những thứ chưa biết, mà giống như yếu tố bạo lực nào đó sâu trong máu của cậu bị kích động.

"Có lẽ có liên quan tới không khí nơi này". Chu Kì An lập tức lựa chọn đổ lỗi cho hoàn cảnh. Mỗi lần hít thở là lại thoang thoảng ngửi thấy thứ mùi tanh trong sương mù, khiến cho tâm trạng trở nên bứt rứt.

Ngài Tư nhìn sắc trời rồi tiếp tục nói với giọng điệu khoa trương:"Hỡi những người thừa kế với tấm lòng yêu thương và săn sóc, mọi người cần phải thành công bước vào biệt thự trước 8h tối".

Mọi người không trì hoãn thêm nữa, vội vã tiến vào sơn trang.

Chu Kì An đúi tay vào túi quần, điện thoại ở trong đó đã không thấy đâu nữa. Những người khác cũng vậy, cũng may là nhóm người chơi lâu năm có đạo cụ xem thời gian.

Hiện tại chỉ còn 10p nữa là đến 8h tối.

Cánh cổng sắt đang mở hé bị đẩy ra, cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng két két như tiếng cười đầy quái dị.

||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||

Độ phủ xanh của trang viên này còn lớn hơn Chu Kì An dự đoán nhiều, khắp nơi đều là cây cối um tùm tăm tối. Ghê tởm nhất phải kể đến hồ nước kia. Ngài Tư còn đặc biệt dẫn bọn họ đi một vòng quanh hồ nước, trên mặt nước trôi nổi một lớp gì đó nhờn nhờn như dầu mỡ.

Cảnh sắc bên ngoài quá quái dị, cho nên khi ngài Tư gõ cửa căn biệt thự, cánh cửa mở ra, ánh đèn từ trong nhà hắt ra khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

"Mấy người là....". Một người đàn ông đeo kính không gọng, diện mạo tuấn mỹ nhã nhặn, nơi khoé mắt có một vết sẹo khá dễ thấy.

Hắn ăn mặc đơn giản, áo sơ mi phối với quần jean, phong thái khi nói chuyện không đủ tự tin, tổng thể tạo cho người ta cảm giác đẹp đẽ nhưng yếu đuối.

Ngài Tư mỉm cười nói:"Cho hỏi ông Tuân có ở nhà không?".

Người đàn ông gật đầu, nhút nhát hỏi lại:"Mấy người là......".

Chu Kì An giành trả lời lần nữa:"Tôi là con trai của ông Tuân".

Ngài Tư chỉ nói là đầu óc lú lẫn, thê tử ly tán, có nghĩa là slot họ hàng gần có hạn, phải nhanh tay đoạt mới được.

Mọi người đều bị cậu nảy số nhanh tới ngu người.

Dù gì cũng phải hiểu rõ tình huống rồi hẵng lên tiếng chứ.

Người chơi nữ phản ứng lại nhanh nhất, thấy Chu Kì An không bị gì, lập tức bày ra vẻ mặt "đến tôi là ai mà anh cũng không biết" với người đàn ông đeo kính, hừ một tiếng rồi nói:"Tôi là ai? Đương nhiên là vợ của cái tên không có lương tâm kia rồi".

Người đàn ông hết nhìn Chu Kì An rồi lại nhìn sang cô, sửng sốt nói:"Dì Tô? Không thể nào.....".

Chu Kì An mặt không đổi sắc:"Trai lớn dậy thì thành công".


Người chơi nữ bình tĩnh nói:"Tôi phẫu thuật thẩm mỹ".

Người đàn ông lộ vẻ cảnh giác:"Hai người lấy gì chứng minh?".

Chu Kì An nhìn về phía người chơi nữ:"Tôi làm chứng đây đúng là mẹ tôi". Cậu dịu giọng nói:"Mẹ".

Người chơi nữ nheo mắt.

Sau đó nói:"Thằng cháu trai này đúng là con trai của tôi".

Có thể nói là giả tới mức không thể giả hơn được nữa.

Người chơi lâu năm đứng sau liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn 3p.

Bàn tay chắp sau lưng mân mê dao nhỏ, có thể xác định người mở cửa không phải Tuân phú ông, nếu còn tiếp tục cản trở thì chỉ còn cách cưỡng chế xông vào thôi.

Đừng nói tới người đàn ông mở cửa, lời nói dối sứt sẹo này khiến người đàn ông trung niên và tân sinh viên cũng phải hạn hán lời.

Ngược lại, Chu Kì An lại rất bình tĩnh. Lúc tới đây cậu chỉ bắt gặp một bệnh viện đã bỏ hoang, căn bản là không thể làm xét nghiệm ADN được.

Mục tiêu của mọi người là như nhau, trước mắt cần phải nhanh chóng bước vào biệt thự.

"Nói với lão Tuân, anh rể ông ta tới rồi đây". Hai người chơi lâu năm thuần thục sắm vai người nhà mẹ đẻ của người chơi nữ.

Ngài Tư đột nhiên huých tân sinh viên một cái.

Người sau tỉnh lại từ nỗi kinh ngạc, vội vàng chạm vào cánh tay của người chơi nữ:"Nếu tính tình của chú vẫn còn như trước thì tụi con sẽ đứng ra giúp cô".

Loạt hành động này khiến cho người chơi lâu năm chú ý, không rõ vì sao ngài Tư lại đi chăm sóc một người mới.

Người đàn ông trung niên lập tức sờ đầu tân sinh viên:"Giỏi lắm, vẫn là con trai của cha chu đáo, biết bảo vệ người nhà".

Mấy người nói xong bèn đua nhau chen vào trong nhà.

Người đàn ông bị xô cho lảo đảo:"....".

Hắn nhìn về phía ngài Tư vẫn còn đứng ở cửa, hoàn toàn không bị gương mặt thỏ doạ sợ:"Còn anh....".

"Tôi được mời tới". Ngài Tư ưu nhã khom lưng.

Người đàn ông mở cửa liên tục xua tay:"Chỗ chúng tôi không tuyển giúp việc".

"Không, xin đừng hiểu lầm, tôi nhận lời mời tới làm tượng đá, có thể trấn trạch thủ tài".

Nói rồi, ngài Tư đứng ở cửa không nhúc nhích, màn đêm đặc quánh khiến cho dáng hình của nó tối đi, nhìn qua còn tưởng là một bức tượng đá thật.

Ánh mắt người đàn ông mở cửa có chút rụt rè, có vẻ rất dễ thoả hiệp:".....Vậy cũng được, nhưng chúng tôi sẽ không trả lương cao đâu".

"Khụ khụ". Tiếng ho khan già nua từ trên tầng truyền xuống, phá vỡ màn diễn vô lý này:"Tuân Nhị, ai tới vậy con?".

Một ông lão bước tập tễnh xuống cầu thang, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì ngẩn ra. Vài giây sau, lão kích động ném cây gậy chống xuống, suýt chút nữa thì ngã lầu:"Con ơi, là con sao.....".

Không lâu trước đây, lão nằm mơ thấy vợ con trở về, không ngờ cảnh trong mơ lại thành hiện thực nhanh đến như vậy. Tuy rằng ông lão đã không còn nhớ con trai mình trông ra làm sao, nhưng trong tiềm thức có một giọng nói nói với lão: Con của lão hẳn là bằng tuổi này.

Người đàn ông trung niên giật mình.

Chu Kì An nhảy ra chắn trước mặt gã:"Cha".

Ông lão giật mình.

Chu Kì An:"Con trai ở đây".

Ngài Tư nói lão già này thường xuyên nhận giặc làm con, cậu tin tưởng ánh mắt của đối phương.

Ông lão không khiến cậu thất vọng, tuy rằng tuổi tác không khớp, nhưng lão cũng tự mình tìm lý do:"Con....phẫu thuật thẩm mỹ à?".

Chu Kỳ An gật đầu lia lịa:"Con làm chung với mẹ, người thứ hai giảm giá 50%".

Lúc này, ông lão mới nhìn về phía người chơi nữ duy nhất ở đây.

Kỹ thuật diễn của người chơi nữ tăng vọt, vừa đon đả mắng lão không có lương tâm, nhiều năm trôi qua mà không đi tìm mình, trong lòng lại âm thầm đánh giá.

May là đạo cụ dùng không uổng, phó bản lần này chỉ có mình cô là người chơi nữ. Dùng thân phận vợ con đi tiếp xúc npc mấu chốt sẽ có nhiều cơ hội hơn những người chơi khác, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

"Vì để khiến bản thân trở nên đẹp hơn trước mặt cậu, em gái tôi thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ". Một người chơi nói chen vào, giọng ồm ồm nói:"Nếu như cậu dám đối xử với nó không tốt, bọn tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu".


Tôi một câu, anh một câu, ông lão vốn suy yếu nay lại bị bọn họ ồn ào đến choáng váng. Mãi một hồi sau, giữa trận địa nhận thân loạn xì ngầu, lão mới nhả ra được một câu:"Đi ăn cơm trước đã".

Lão nhìn về phía người đàn ông mở cửa:"Tuân Nhị, con đi chuẩn bị đồ ăn cho mọi người".

Tuân phú ông lại quay ra giải thích với Chu Kì An và người chơi nữ:"Sau khi hai người bỏ đi, tôi đã nhận Tuân Nhị làm con nuôi. Tôi thường xuyên cho nó xem ảnh của hai người, kể về quãng thời gian tốt đẹp ấy".

Vì để chúc mừng ngày đoàn tụ muộn màng này, Tuân phú ông có vẻ rất hạnh phúc:"Tôi xuống hầm lấy mấy bình rượu".

Nói rồi từ chối để Chu Kì An đỡ, tự mình ra ngoài.

Nhất thời, trong sảnh chỉ còn lại người chơi với nhau.

"Mọi người tự giới thiệu đi, dù sao cũng phải ở với nhau một thời gian". Người chơi nữ cười tủm tỉm nói:"Tôi tên là Hàn Lệ".

Tân sinh viên tiếp lời:"Cứ gọi em là sinh viên là được, cũng không biết có còn sống để bước chân vào đại học hay không, nhưng nghe thôi cũng thấy lòng vui vẻ hơn một chút".

Đến lượt người đàn ông trung niên, gã làm ra vẻ tự hào nói:"Có lẽ mọi người đều đã từng nghe tới tập đoàn Phỉ Lệ, tôi là Vương Mộc, một trong số các cổ đông ở đó. Trong trò chơi, tôi chỉ là một người mới, nhưng trong hiện thực, tôi có thể giúp đỡ mọi người rất nhiều. Gọi tôi là ông chủ Vương hoặc gọi thẳng tên đều được".

Chu Kì An mở miệng:"Kì An, lấy ý từ khẩn cầu bình an".

(Kì An: 祁安 Qí ān

Khẩn cầu bình an: 祈求平安 Qíqiú píng'ān)

Người đàn ông đứng bên cạnh nghe thấy cái tên của cậu thì không khỏi mỉa mai, cầu bình an nhưng cuối cùng lại tiến vào trò chơi này. Hắn nói:"Tôi là Hàn Thiên Sinh".

Chu Kì An theo bản năng nhìn sang người chơi nữ.

Chẳng những cùng họ, mà dọc đường hai người này còn khá thân thiết, cậu nhớ hình như người chơi nữ từng gọi người đàn ông này là "anh hai".

"Anh em ruột?".

Hàn Thiên Sinh trông có vẻ lớn hơn một chút.

Hàn Thiên Sinh không phủ nhận.

Cuối cùng đến phiên người đàn ông kiệm lời kia, người sau lạnh nhạt nói:"Trần Giam".

(Giam trong Trần Giam 陈缄 có nghĩa là phong kín, bịt, ngậm)

Rất hợp với tính cách của hắn, nói năng thận trọng.

Một số người chơi bắt đầu trao đổi thông tin, tận đến khi Tuân Nhị bưng đồ ăn ra mới ngừng giao lưu.

Chu Kì An chủ động tới gần hỗ trợ.

"Em thường xuyên nghe cha nhắc tới anh và dì Tô". Tuân Nhị ôn hoà mà nở nụ cười với cậu.

Người con trai mà Tuân phú ông nhận nuôi này nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi. Căn biệt thự lớn như vậy đều do một tay hắn thu xếp, bao gồm cả chuyện dọn dẹp và nấu nướng.

Tuân Nhị mặc chiếc tạp dề màu trắng, phía trên còn dính vệt máu đỏ tươi.

"Bây giờ muộn quá rồi, không còn kịp nấu nướng gì nữa, em đã làm ít sashimi cho mọi người".

Nói rồi xoay người vào bếp bưng nốt đồ ăn lên.

Lúc này, Tuân phú ông cũng cầm chai rượu bước vào:"Ngồi cả đi, đứng đó làm gì?".

Chu Kì An và Hàn Lệ dĩ nhiên là ngồi ở vị trí gần Tuân phú ông nhất.

Tuân Nhị như một người giúp việc, chạy đôn chạy đáo phục vụ mọi người. Sau khi xếp hết chén đũa cho từng người, cuối cùng cũng được ngồi xuống.

Ánh đèn chiếu xuống một bàn cá tôm phong phú. Người chơi nghĩ tới con cá trong hồ nhả ngón tay hồi nãy thì sắc mặt đều không đẹp đẽ gì cho cam.

"Nếm thử đi, đều là cá tươi mới vớt sáng nay đấy". Tuân phú ông săn sóc mà gắp cho "vợ mình" một miếng, sau đó không chờ nổi mà há miệng, xì xụp nuốt miếng cá sống xuống, cuối cùng còn liếm khoé môi đầy thoả mãn.

Âm thanh nuốt chửng kia nghe mà giật mình.

Hàn Lệ chuẩn bị hoạ thuỷ đông dẫn. (Đẩy tai hoạ cho người khác).

Chu Kì An chú ý tới động tác nhỏ của cô, quyết đoán gắp một miếng sang:"Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút".

Hàn Lệ vừa định gặp miếng cá cho "con trai" trừng mắt nhìn cậu một cái.

Dưới cái nhìn chòng chọc của Tuân phú ông, Hàn Lệ chỉ đành cắn một miếng nhỏ nếm thử, mùi vị tanh tưởi y hệt như trong tưởng tượng.

Ánh mắt Tuân phú ông nhìn cô lập tức thân thiết hơn một chút.

Hàn Lệ lau miệng, nhận được thông báo độ thiện cảm của Tuân phú ông đã tăng lên.

Xem ra, vị Tuân phú ông này cũng không phải đèn cạn dầu. Ông lão cô đơn một thân một mình gì đó, trò mèo nhiều lắm chứ đùa.

Tuân phú ông lại tự mình rót rượu cho Chu Kì An.

Hành vi khác thường này khiến Chu Kì An cảnh giác, làm gì có chuyện cha lại đi rót rượu cho con trai.

"Là cha có lỗi với con, mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi. Ly rượu này coi như thay cho lời xin lỗi của cha".

Vù ~ vù ~

Trong không trung có một con muỗi bay tới, không ai đứng ra xua đuổi nó, nó cứ đậu trên miệng bình rượu không đi, không biết là do say cồn hay là bị độc chết.

Tuân phú ông làm như không thấy, vẫn còn đang mời rượu.


Các người chơi nhìn cảnh này mà lắc đầu ngao ngán, cho rằng Chu Kì An tham lam thành tính, lựa chọn tiến hoá cơ quan cấp một hoặc hai, nếu không vì sao chỉ có cậu là mở màn khó khăn như vậy?

Chu Kì An nâng ly rượu lên, tóc mái dày rậm che khuất biểu cảm của cậu.

Người chơi lâu năm từng nói, trò chơi này coi trọng tính công bằng. Ưu thế của bản thân quá rõ ràng, sự công bằng này hiển nhiên đã bị phá vỡ. Nên để cho an toàn, cậu mới lựa chọn tiến hoá ngón chân chứ không phải toàn bộ chân.

Quả nhiên, tình huống tệ nhất đã xảy ra, trái với những người khác, bản thân cậu dễ bị nhắm tới hơn.

Cậy vào kỹ năng thiên phú, Chu Kì An to gan uống một ngụm. Hương vị nặng hơn rượu vang đỏ trên thị trường rất nhiều.

Sau đó, cậu lặng lẽ mở xem giao diện.

[Kháng độc +1]

[Chỉ cần không chết, vậy hãy uống tới chết. Đại lang, bọn họ không độc chết được chàng]

"....."

Có thể xác định trong rượu có độc, nhưng độc tính không lớn.

Tuân phú ông thấy cậu không hề hấn gì, tiếp tục rót cho cậu một ly, còn bản thân thì lấy cớ thân thể không khoẻ, dùng trà thay rượu.

Chiếc ly khẽ cụng trong không trung.

Lượng rượu không nhiều, Chu Kì An uống một hơi cạn sạch.

[Kháng độc +1]

"Cha, thêm một ly".

Giọng điệu như thể cậu mới là người rót rượu cho cha mình. Ly rượu đặt cạnh tay Chu Kì An, khoảng cách giữa mọi người trên bàn dài khá xa, mỗi lần rót rượu, Tuân phú ông lại phải đứng dậy khom lưng.

[Kháng độc +1]

"Thêm".

[Kháng độc +1]

"Thêm ly nữa".

[Kháng độc +1]

Rượu vang hết thì đổi sang rượu trắng, Tuân phú ông lại ra ngoài một chuyến, tay chân run rẩy trở về, mở nắp rượu ngon.

Nồng độ cồn rất cao, đảm bảo là say đến độ không phân biệt được đông tây nam bắc.

Nhưng qua ba tuần rượu mà Chu Kì An vẫn mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, chỉ có viền mắt hơi ửng đỏ:"Trên đời này chỉ có cha là tốt nhất".

Tuân phú ông cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hỏi:"Con trai, sao tửu lượng của con lại tốt vậy?".

Chu Kì An:"Bởi vì con đã đi làm rồi".

Lão già chết tiệt, biết cái gì gọi là văn hoá bàn tiệc không?

[Độ thiện cảm của Tuân phú ông với bạn miễn cưỡng tăng 5 điểm]

Chu Kì An nhướng mày, miễn cưỡng cơ đấy.

Tuân phú ông mệt tới độ thở hồng hộc, quyết định thay đổi sách lược:"Đừng uống nữa, ăn chút gì đó đi".

Chu Kì An do dự mở miệng, nắm giữ quyền chủ động:"Con muốn ăn tôm, nhưng con không biết bóc. Lựa ruột tôm cũng rất phiền phức".

Tuân phú ông vén tay áo, ra vẻ người cha hiền từ:"Không sao, cha bóc cho con".

Chu Kì An không từ chối.

Sống ở đây kiểu gì cũng phải ăn một thứ gì đó. Tôm vẫn dễ chấp nhận hơn cá, ít nhất trong bụng tôm sẽ không xuất hiện ngón tay đứt.

Tuân phú ông lấy kính viễn thị từ túi áo ngực ra đeo lên, sau đó từ từ bỏ ruột tôm. Hình như ông ta mắc bệnh parkinson nhẹ, cả quá trình cổ tay cứ run rẩy suốt.

Bóc một con tôm mất 20s, nhưng ăn một con tôm chỉ mất 2s. Chu Kì An ăn xong bèn ngoan ngoãn ngồi chờ, mở to mắt nhìn Tuân phú ông đòi ăn.

Tuân phú ông lau mồ hôi trên trán, tiếp tục bóc tôm dưới ánh mắt chờ mong của Chu Kì An. Bóc một hồi chỉ cảm thấy eo đau lưng mỏi, hai chân dưới gầm bàn khẽ run rẩy.

Bên ngoài, một cơn gió mạnh thổi qua. Nhưng lần này độ thiện cảm không thấy tăng lên, chỉ thấy gió lạnh lùa vào cổ áo. Ánh mắt Chu Kì An chuyển từ người Tuân phú ông về phía cửa sổ, đang định đứng lên đóng cửa.

Giây tiếp theo, cơ thể cậu khẽ run lên.

Hoa mắt hả ta?

Chu Kì An không nhịn được dụi mắt, hình như cậu thấy một bóng hình rất quen vừa lướt qua.

Khi cậu hoảng sợ nhìn kỹ lại lần nữa thì phát hiện ở đó không có gì cả.

Chắc là do say rượu.

Chu Kì An tự an ủi bản thân.

"Con no rồi". Cậu chợt mở miệng nói.

Tuân phú ông như được đại xá mà ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận