Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giương Buồm Ra Khơi

Edit: Mèo béo lắm lông

Trong trí nhớ của Chu Kì An, mẹ cậu đã "phát bệnh" tổng cộng hai lần.

Một lần là không lâu sau khi sương mù ập tới. Đêm khuya, mẹ cậu đứng ở đầu giường hỏi cậu có muốn kết hôn không. Chu Kì An bị đánh thức khỏi giấc nồng, vẫn còn ngơ ngác. Cậu theo bản năng lắc đầu, giây tiếp theo, một lưỡi rìu lao thẳng xuống. Cũng may Chu Kì An phản ứng nhanh nên mới không bị chém chết.

Hôm sau, mẹ cậu lại làm như không hề có chuyện gì xảy ra, còn chu đáo làm bữa sáng cho cậu.

Chỉ là TV đang chiếu bộ hoạt hình Trầm Hương phá núi cứu mẹ.

(Tóm: Thư sinh Lưu Hướng cưới Tam Thánh Mẫu (em gái Nhị Lang Thần), cả hai sinh một đứa trẻ tên là Trầm Hương. Tiên phàm kết duyên bị luật trời ngăn cấm, Nhị Lang Thần nhốt em gái dưới núi Hoa Sơn để trừng phạt. Sau này Trầm Hương dùng rìu thần phá núi cứu mẹ).

Thói đời thay đổi, ở nhà cậu lại thành mẹ hiền ép con trai kết hôn.

Chu Kì An chỉ cho đó là mộng du, hoặc là di chứng sau tai nạn. Trong trận sương mù năm đó, vô số người dân nhiễm phải virus không biết tên, bệnh viện giống như địa ngục trần gian.

Nhưng rất nhanh, chuyện ngoài ý muốn lần hai đã đến.

Lần đó cậu phá hỏng buổi xem mắt, giữa đêm bị đuổi chém mấy dặm đường, cuối cùng được thầy giáo lớp học buổi tối cứu giúp.

"Đứa nhỏ ngốc, sau khi con người biến thành quái vật thì đương nhiên sẽ muốn giết người, bà ấy chỉ vì muốn giết em mà thôi".

"Xem mắt hay gì đó, chẳng qua chỉ là một ít nhân tính còn sót lại, viện cớ cho hành vi giết người của mình".

"Bà ấy đã không còn lý trí nữa rồi".

Chu Kì An cảm thấy, so với người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình thì người đàn ông nắng mưa thất thường trước mắt còn nguy hiểm hơn.

"Vậy còn thầy?". Cậu hỏi lại:"Tại sao thầy cứ quấn lấy em mãi thế?".

"Tôi tôn sùng kẻ mạnh. Kì An, em là kẻ mạnh, tôi không thể khước từ được".

Chu Kì An nhớ lại xem lúc đó mình đã trả lời như thế nào.

"Đóng bảo hiểm nhiều vào". Trông bệnh tình có vẻ khá nặng, sau này có thể được chi trả phần nào.

Trước kia, Chu Kì An đồng ý với cách nói con người bị thay đổi, nhưng cậu không thừa nhận sự tồn tại của quái vật.

Cậu cảm thấy những người này chỉ như xuất hiện nhân cách phản xã hội. Chẳng qua mẹ cậu bị sương mù ảnh hưởng mà biến đổi gien, thức tỉnh gien sát nhân biến thái gì đó mà thôi.

Nhưng sau khi tiến vào phó bản, mọi thứ đã chứng minh rằng quái vật không phải là một tồn tại vô căn cứ.

"Đói-----".

Ống quần bị túm lấy, móng tay đen nhánh muốn tiếp tục cào rách máu thịt chỗ mắt cá chân lần nữa. Đứa nhóc há to miệng, làn da hai bên má căng ra, ở giữa lộ ra hàm răng rậm rạp.

Thông qua ánh trăng, lúc này Chu Kì An mới phát hiện trên đỉnh đầu mà mái tóc thưa thớt của đứa nhỏ không thể che lấp được, có hai miếng thịt mỏng manh đang mở ra đóng vào.

Một cái miệng.

Trên đầu nó vậy mà lại có một cái miệng.

Trên cổ, cánh tay, mu bàn chân..... Đây là một con quái vật toàn thân mọc đầy miệng!

Mỗi một cái miệng đều có răng mọc chi chít. Khi đứa nhóc mở cái mồm đầy máu của mình ra thì Chu Kì An đột ngột cúi gập người xuống.

Hành vi tự sát đưa dê vào miệng cọp như thế này khiến đứa nhóc cảm thấy khó hiểu. Nhưng cặp mắt chỉ biết khát vọng với đồ ăn kia đã nhanh chóng bị phần thịt non mềm trên cái cổ thon gầy hấp dẫn. Nó chuẩn bị cắn một phát, tận hưởng miếng thịt đầy tươi ngon.

Làn gió mạnh cắt ngang động tác của nó.

Dao phay bay qua đỉnh đầu, nếu như không phải Chu Kì An cúi người sớm thì chỉ sợ bây giờ hai chân đã bị cắt làm đôi rồi.

"!!!!". Đứa nhóc kia cũng bị doạ sợ.

Hiển nhiên mẹ Chu không chỉ lấy một con dao trong nhà bếp.

Con dao thứ hai lao tới lần nữa, Chu Kì An ỷ vào ưu thế tốc độ mà né được trong gang tấc. Đứa nhóc đang chuẩn bị ăn lại không may mắn như vậy, trên người nó toác ra một vết nứt, mỗi vết nứt lại tương đương với một cái miệng:"Mẹeeeee".

Nó gào lên khóc.

"Mẹ------". Chu Kì An cũng gọi theo, ý định đánh thức một chút lý trí của mẹ ruột.

Cánh tay thon dài từ giữa không trung rủ xuống, thân thể của nữ quỷ tự do di chuyển trên mặt tường, thực sự có thể tay không bắt dao.

Vết thương bị dao cứa rách không chảy ra máu mà lại chảy một thứ dịch nhầy có tính ăn mòn. Mép lưỡi dao sắc bén cong lại rồi dần dần tan ra từng chút một như tranh mosaic.


"Con trai ngoan của mẹ". Mẹ Chu đứng đằng sau thấy vậy thì cười đến rợn người:"Con vì họ mà đào hôn sao?".

"Sao con lại tìm một người đã kết hôn sinh con....".

Ánh mắt của bà dừng trên cơ thể đang chảy dịch thể lạ ròng ròng.

"Còn là một người phụ nữ bị bệnh ngoài da như vậy cơ chứ?".

Nghe bà nói vậy, Chu Kì An mới chú ý tới chiếc nhẫn đeo trên ngón tay tràn đầy vết nứt của nữ quỷ.

Nhẫn cưới?

Nữ quỷ này không phải là vợ của Tuân Nhị đấy chứ?

Thật ra cậu còn một phỏng đoán khá xấu khác, nữ quỷ này là vợ của Tuân phú ông, chẳng qua chết sớm nên mới giữ mãi dáng vẻ khi còn trẻ.

Ngài Tư chỉ nói vợ con Tuân phú ông ly tán, nhưng điều này không có nghĩa là vợ và con vẫn còn sống trên thế gian.

Chu Kì An nuốt nước bọt, nếu vậy thì chẳng phải ngay từ khi vào cửa cậu đã sắm vai một người chết hay sao?

Trong lúc đó, mẹ Chu và nữ quỷ đã lao vào quần nhau, hình ảnh cực kỳ máu me.

Nữ quỷ ỷ vào móng tay sắc bén mà cào rớt một mảnh da cạnh khoé mắt của mẹ Chu.

Chu Kì An:"Mẹ!".

Mẹ Chu trở tay đâm một dao vào cánh tay của nữ quỷ.

Đứa nhóc:"Mẹ!".

Nữ quỷ chịu thiệt, miệng vết thương mọc ra một cái miệng đầy răng giống y thằng con, suýt chút nữa thì cắn đứt nửa ngón tay của mẹ Chu.

"Mẹ!!!!".

Mẹ Chu không cam lòng yếu thế, hàm răng cũng không thua chị kém em, bà giống như một con mãnh hổ cắn rớt một miếng thịt giữa ngón trỏ và ngón cái của nữ quỷ.

Đứa nhóc:"-----Huhuhu, mẹ!!! Huhuhuhu----".

Tầng hai.

Từ lúc nghe thấy tiếng chạy trốn, tất cả người chơi vẫn luôn duy trì tỉnh táo và tính cảnh giác cao.

Không có luật một người phải ở một phòng nên đêm nay Hàn Thiên Sinh ở chung phòng với tân sinh viên. Ngay khi nghe thấy tiếng động, Hàn Thiên Sinh đã nhún vai, nói:"Chỉ sợ đêm nay người mới này sẽ chết rất thảm".

Âm khí trong căn phòng kia rất nặng, nhất định là có ẩn giấu người chết, hơn nữa còn là loại oan hồn bất tán.

Tân sinh viên rụt cổ, chợt có cảm giác như mèo khóc chuột.

Cậu ta đòi ở cùng một phòng với Hàn Thiên Sinh nhưng vẫn có cảm giác bất an như cũ.

Hàn Thiên Sinh cười lạnh, đánh giá Chu Kì An:"Lòng tàn nhẫn có thừa, nhưng trí khôn thì không đủ, cậu đừng có mà học theo cậu ta...".

Đang định nói tiếp thì dưới lầu bỗng truyền tới một loạt tiếng gọi "mẹ".

Sinh viên đứng gần cửa hơn, cậu ghé tai nghe thử:"Em không nghe lầm chứ?".

Sao lại gọi mẹ hết vậy?

Nghe như người lớn trẻ con đều đang kêu.

Dưới lầu, Chu Kì An nhìn hiện trường máu me be bét, không muốn sớm tiến vào hàng ngũ mất cả cha lẫn mẹ.

Thừa dịp hai bên còn đang đánh nhau, cậu lén khom lưng chạy nước rút 100m lao về phía nhà bếp.

Đứa nhóc theo bản năng đuổi theo.

Lúc đi ngang qua chiến trường, mẹ Chu chú ý tới động tĩnh khác thường của cậu, Chu Kì An vội vàng mở miệng:"Về việc kết hôn, con có ba điều muốn nói....".

Thừa dịp mẹ Chu bị phân tán sự chú ý, Chu Kì An liều mạng chạy nốt hai mét cuối cùng.

Cậu nhìn quanh nhà bếp một vòng, cuối cùng, cậu duỗi cánh tay vớt chỗ cá tôm iu thối còn sót lại trên thớt rồi vứt cho đứa nhóc đằng sau.

Chuyện kì lạ xảy ra rồi.


So với thịt người sống tươi ngon thì đứa nhóc lại có hứng thú với chỗ cá tôm tanh hôi này hơn. Sau khi nuốt ừng ựng từng miếng, bụng đứa nhỏ rất nhanh đã no đến mức phình to.

Sau khi ăn uống no nê, nó cũng từ trạng thái cuồng loạn rơi vào yên tĩnh hiếm thấy. Bên kia, nữ quỷ thấy vậy thì không tiếp tục tham chiến nữa.

Ả bị chém tới mức có chút sợ hãi, thử duỗi nửa người lên trần nhà, luồn tới nhà bếp rồi bế con rời đi.

Mẹ Chu không ngăn cản. Đợi sau khi hai con quỷ rời đi, bà mới đứng cách Chu Kì An mấy mét với khuôn mặt đầy máu, hỏi:"Con trai, con thích vợ của người khác à?".

Chu Kì An lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ Chu cười, nụ cười còn đáng sợ hơn cả lúc xị mặt:"Vậy tại sao lại muốn bỏ trốn?".

Chu Kì An miễn cưỡng nhả ra hai chữ:"Giống loài".

Giống loài khác biệt, làm sao có thể yêu đương?

"Không quan trọng". Mẹ Chu từng bước ép sát:"Mẹ đã nghĩ ra một ý cực kỳ hay".

Bà chia sẻ suy nghĩ rợn người của mình:"Nồi cơm điện là vật chết, nếu con cũng chết thì sẽ biến thành vật chết. Vật chết và vật chết làm âm hôn thì sẽ không còn vấn đề gì nữa".

"Lúc mua nồi điện mẹ đã cố ý quẹt thẻ vào giờ lành, bát tự cực kì phù hợp".

".....". Sao mẹ không chọn từ lúc nó xuất xưởng ấy?

Hiện tại Chu Kì An đã tin lời thầy giáo lớp học buổi tối. Ngoại trừ chấp niệm bị khuếch đại, bản chất đằng sau nó là một chút nhân tính còn sót lại nhằm hợp lý hoá việc giết người.

Khoảng cách giữa hai mẹ con đang không ngừng bị thu hẹp, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kì An đột nhiên nói:"Tử vong không thể giải quyết được vấn đề, nó là DINK, còn con thì không".

(*DINK: hai người kết hôn nhưng không sinh con).

Cánh tay đang giơ lên của mẹ Chu khựng lại giữa không trung.

Chu Kì An gióng tiếng trống vực dậy tinh thần:"Chính bởi vì như vậy nên con mới bị người phụ nữ có con kia mê hoặc".

Cậu tin rằng mẹ có nảy sinh sát khí với cậu, nhưng tình yêu sâu trong tiềm thức vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến, Chu Kì An dùng lối đánh vu hồi:"Hay là mẹ cứ về dẫn vợ chưa cưới của con tới đây, nếu như con vẫn chưa thể tìm được người yêu ở đây thì con sẽ bỏ mình ngay lập tức để cưới nồi cơm điện".

Ánh mắt của mẹ Chu vẫn chưa từng dời khỏi khuôn mặt của Chu Kì An.

Lời cầu xin yếu ớt hiện trên gương mặt quen thuộc khiến bà mềm lòng. Mẹ Chu bước tới gần cái thớt, cầm miếng giẻ lên lau vết máu trên mắt trái một cách tuỳ ý.

Cuối cùng, bà vất miếng giẻ đầy máu sang một bên, ngẩng đầu nhìn một vòng quanh căn biệt thự:"Hoàn cảnh nơi này thích hợp làm tiệc rượu hơn cái khách sạn kia nhiều".

Chu Kì An nhắc nhở:"Đây là địa bàn của người khác".

Mẹ Chu cười:"Khách sạn thì có khác gì?".

Chu Kì An không còn lời nào để nói.

"Đây là cơ hội cuối cùng để con lựa chọn". Giọng mẹ Chu trở nên lạnh nhạt:"Con trai ngoan, ngày mai mẹ sẽ mang cô dâu chân chính tới cho con".

Ngày, ngày mai?

Chu Kì An"........Ngày kia cũng được ạ".

Tốc độ của mẹ Chu cực kì nhanh, nhoáng cái đã chuẩn bị nhảy cửa sổ rời đi, nghe vậy thì "hử" một tiếng.

Âm cuối hơi nâng giọng lộ ra vẻ âm u đáng sợ.

Chu Kì An không phản bác nữa, vội lảng sang chuyện khác:"Mẹ tới đây kiểu gì vậy ạ?".

Ngài Tư phải mất khá lâu để lái xe tới đây.

Mẹ Chu hỏi:"Con có muốn về với mẹ không?".

Về để tìm chết sao?

Chu Kì An nở nụ cười chân thành, lắc đầu từ chối. Trong lòng lại thầm nghĩ: chờ cậu phát triển tứ chi xong sẽ bỏ trốn ngay lập tức.

Trước khi trở thành người đàn ông nhanh như gió, Chu Kì An cảm thấy dù có chạy tới đâu thì cuối cùng vẫn sẽ bị bắt lại.


Sau khi tiễn mẹ già rời đi, Chu Kì An đang định lê cơ thể mệt mỏi xoay người thì đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, đứng yên tại chỗ một lát. Sau khi chắc chắn mẹ Chu sẽ không quay lại, cậu mới đối mặt với cơn gió lồng lộng thổi qua cửa sổ mà bước vào nhà bếp một lần nữa, thu dọn sạch sẽ đồ ăn thừa của đứa nhóc trên sàn, đồng thời cất hết đống dao rơi vãi về vị trí cũ.

Đến tận khuya, cậu định ngủ tạm trên sofa một giấc, chuẩn bị đợi trời sáng rồi về phòng xem xét.

Mơ mơ màng màng trải qua một đêm, đến lúc rạng sáng, Chu Kì An mới tỉnh dậy đi rửa mặt. Lúc cậu trở về, Hàn Thiên Sinh đang bước xuống cầu thang, tân sinh viên đi theo sau thấy cậu thì rất kinh ngạc:"Anh còn sống à?".

Không dùng khăn lông có mùi hương kì lạ, nên mái tóc dày rậm của Chu Kì An vẫn còn nhỏ nước. Dáng người cậu vốn gầy yếu, lúc cúi đầu che khuất biểu cảm, vô tình lộ ra cảm giác tối tăm u ám.

"May mắn thôi".

Sinh viên tò mò hỏi:"Hình như tối qua em nghe thấy anh gào thét gọi mẹ hả?".

Chu Kì An:"Lúc bị ma đuổi cậu không kêu cha gọi mẹ à?".

".....". Hình như cũng có lý.

Không lâu sau, Hàn Lệ cũng xuống lầu.

Cô nhìn thấy vết thương còn chưa khép lại dưới lớp ống quần rách nát, xung quanh còn có dấu tay thâm tím, vừa nhìn là biết không phải bị thương bình thường.

Thế mà lại không chết?

Hai người chơi khác cũng lần lượt xuống lầu, vừa nhìn thấy Chu Kì An còn sống nhăn răng, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Trong cả đám thì Chu Kì An và Hàn Lệ là người mệt mỏi nhất, đêm qua của cô cũng không êm đẹp gì.

Hàn Thiên Sinh lại gần hỏi thăm tình huống.

"Lão già chết tiệt kia kêu em đi giữ đuốc, chỉ thiếu điều lấy mạng em, nửa đêm còn đụng phải thứ quỷ gì đâu".

Giọng điệu của cô khi nhắc đến quỷ cũng không chắc chắn lắm, dường như không xác định được đó là thứ gì.

Không lâu sau, Tuân Nhị xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

"Sao mọi người dậy sớm vậy?".

Bây giờ còn chưa tới bảy rưỡi.

Chu Kì An chủ động đáp lời, nói với giọng điệu mệt mỏi:"Không biết tối qua có tiếng động gì đấy, ồn ào khiến tôi bật tỉnh, sau đó không thể ngủ tiếp được nữa".

"Vậy ư?". Vẻ mặt kinh ngạc của Tuân Nhị không giống như giả vờ:"Em không nghe thấy gì cả".

Khoé miệng Chu Kì An trùng xuống, đánh rắm.

Tôi chỉ thiếu điều đá vỡ cửa phòng anh nữa thôi.

Tuân Nhị đi về phía phòng bếp, lúc đi qua người Chu Kì An, giọng nói nhẹ tênh:"Có phải đêm qua anh lén ăn vụng nhiều quá nên gặp ác mộng không? Ăn nhiều đồ sống sẽ dễ bị như vậy lắm".

Chu Kì An bình tĩnh dựng ngón giữa trong túi quần.

Tuân Nhị nhấn mạnh buổi tối không thể chạy tới nhà bếp ăn vụng, tuy rằng cậu không ăn, nhưng cho đứa nhóc kia ăn cũng tính là phạm quy. Không biết biện pháp cứu vãn đêm qua có tác dụng gì không.

"Hôm nay nhiều miệng ăn, một mình tôi lo không xuể".

Tuân Nhị thấy phòng bếp được quét tước sạch sẽ, quay lại nhìn Chu Kì An, cảm giác bị nhắm vào cũng bơn bớt đi một chút.

"Phiền mọi người giúp tôi vớt ít cá trong hồ nhé". Hắn ngại ngùng gãi đầu:"Trước kia cha tôi rất thích đi câu cá, cũng thích những người có kỹ thuật câu tốt, chỉ tiếc là tôi không có thiên phú về phương diện này".

"Nếu khi tỉnh dậy nhìn thấy mẻ cá tươi sống thì chắc ông ấy sẽ vui mừng phải biết".

Ngụ ý, người câu được nhiều cá nhất sẽ được Tuân phú ông ưu ái.

Chu Kì An yên lặng tự tổng kết tin tức, bỗng cậu nghe thấy vị cổ đông Vương Mộc kia nhỏ giọng hỏi Hàn Thiên Sinh:"Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sao?".

Nhiệm vụ?

Lại thấy tân sinh viên hỏi thăm cần câu các kiểu, có vẻ như mỗi người đều có nhiệm vụ chi nhánh.

Tại sao chỉ mình cậu là không có?

"Anh trai". Giây tiếp theo, câu hỏi đã được giải đáp, Tuân Nhị mở miệng nói:"Anh có thể phụ em việc trong nhà bếp không?".

Tuổi tác chênh lệch, mỗi lần Chu Kì An bị gọi là anh thì đều nhịn không được mà nổi da gà.

"Được". Chu Kì An nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Câu cá ở nơi này chắc chắn sẽ khác thế giới bên ngoài, cậu không đấu được với người chơi lâu năm, chi bằng thử khai thác tin tức từ trên người Tuân Nhị xem sao.

Tuân Nhị nói với những người chơi khác:"Cần câu của cha rất mắc tiền, mọi người cứ trực tiếp lội xuống hồ bắt là được, mực nước không sâu lắm".

Nhiệm vụ bắt cá có giới hạn thời gian, giờ phút này, người chơi chỉ hận không thể cách nhà bếp càng xa càng tốt, không một ai muốn ở lại.

Mọi người vừa đi, nhiệt độ trong nhà bếp vắng vẻ bỗng giảm đi nhiều.

"Thời gian buổi sáng rất quý giá". Tuân Nhị vừa nói vừa lấy một con cá từ trong tủ đông ra.


Khác với con cá nhỏ lúc trước, con này lớn hơn rất nhiều.

Trước kia Chu Kì An từng nghe người ta nói, rằng bất kì con vật nào có dáng vẻ giống với người thì đều rất xấu xí hoặc khiến người ta sợ hãi. Đừng nói là động vật bình thường, đến như trẻ con mà có một hàm răng của người trưởng thành cũng sẽ cực kì đáng sợ.

Con cá đông lạnh này có một hàm răng rất giống với người, thậm chí răng cửa của nó còn đều tăm tắp.

Nhìn từ phía chính diện, Chu Kì An cứ có cảm giác như bị dejavu. Cậu nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy mặt con cá này giống mặt người.

Tuân Nhị vung dao, đầu cá bị chặt đứt.

Nhiệt độ của tủ đông dường như không đủ thấp, con cá còn chưa hoàn toàn bị đông đá, thậm chí còn hơi nhũn. Dao vừa hạ xuống, máu cá tanh hôi bắn ra.

Khoảnh khắc đầu và thân tách làm hai, con cá đông lạnh vậy mà phát ra tiếng người thét chói tai.

Tuân Nhị thuần thục rắc muối.

Trong quá trình làm thịt, thân cá bị cắt đứt bắt đầu co giật.

Chu Kì An vội vàng lùi về sau, trái lại mắt kính của Tuân Nhị dính vết máu sền sệt, nụ cười bình dị gần gũi bên khoé miệng dần trở nên dị dạng.

Việc giết cá dường như mang tới cho hắn niềm vui sướng vô tận.

"Anh trai, anh thử xem".

Tuân Nhị cẩn thận giải thích:"Đầu tiên là cạo vảy cá, khi lấy nội tạng phải thật cẩn thận, không được chọc thủng mật, nếu không mật sẽ nhiễm bẩn cả con cá".

Chu Kì An có thể thấy rõ, mặt cắt của con cá không chỉ nhanh chóng mọc ra mầm thịt đang không ngừng ngọ nguậy, bề mặt nhẵn nhụi tưởng chừng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Chu Kì An có ảo giác chỉ cần cậu chạm phải một chút thôi là sẽ lập tức bị nhiễm virus.

Xung quanh mép thịt xuất hiện những chấm nhỏ màu trắng, cậu lại gần hơn một chút để quan sát, phát hiện những chấm trắng li ti đó dường như đều là răng. Nhớ tới đứa nhóc răng mọc khắp mặt tối qua, Chu Kì An cảm thấy mình sắp bùng phát hội chứng sợ lỗ rồi.

"Anh không biết giết cá sao?". Tuân Nhị không biết từ lúc nào đã đứng sát bên tai cậu nói chuyện.

Chu Kì An cảm thấy cơ thể có chút khó chịu. Tên NPC sáng nắng chiều mưa này y chang thầy giáo lớp học buổi tối của cậu, đều rất giỏi nguỵ trang.

Chỉ khác là người đàn ông kia thích nguỵ trang thành dáng vẻ phong độ trí thức chứ không phải nguỵ trang thành người thật thà.

Chu Kì An không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi:"Kỹ thuật giết cá là gì?".

Tuân Nhị kiên nhẫn chỉ dạy:"Đầu tiên, đừng để nó làm bẩn vật dụng cá nhân của anh. Thứ hai, đừng để máu bẩn bắn vào mắt, sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng".

Chu Kì An hỏi tiếp:"Nếu như bị nhiễm trùng thì sao?".

"Sẽ bị biến thành mắt cá".

"......"

"Em đùa đấy".

Tuân Nhị tháo mắt kính bị nhiễm bẩn xuống.

Không biết từ khi nào, lòng trắng trong mắt của hắn trở nên rất bất thường, màu trắng ởn không ngừng lấn chiếm diện tích của con ngươi:"Anh đã từng nghe câu chuyện về mắt cá lẫn trân châu* chưa? Lấy giả thay thật, dùng hàng kém đổi lấy hàng tốt......".

(*Còn có nghĩa là vàng thau lẫn lộn, nhưng bối cảnh liên quan đến cá nên mình để nguyên nha)

Không có mắt kính che chắn, vết sẹo cũ bên khoé mắt càng lộ rõ hơn nữa. Đồng tử co lại hơi chuyển sang màu vàng cam, viền xung quanh có màu trắng đục, cực kỳ giống mắt cá chết bị xuất huyết.

"Cha nói trước kia anh trai thích nhất là ăn cá, nhưng tối hôm qua anh chưa từng chạm đũa vào món cá".

Tuân Nhị dùng đôi mắt cá chết nhìn Chu Kì An:"Cho nên, anh thực sự là con trai ruột của cha nuôi sao?".

Bầu không khí chuyển lạnh.

Chu Kì An cảm giác dưới chân đang đóng băng, không thể động đậy. Cùng lúc đó, ngón tay của Tuân Nhị cọ vào vảy cá, ánh mắt nhìn cậu giống như nhìn con cá chết trên thớt.

"Phải vậy không?". Giọng của Tuân Nhị trở nên nặng nề hơn, hỏi lại một lần nữa.

Gỡ kính thôi mà, ai mà chẳng biết?

Chu Kì An giơ tay tháo kính xuống, phô bày màu mắt độc nhất của mình.

Cậu dùng một tay vén tóc mái lên, để lộ vầng trán sáng bóng.

Không có phần tóc vừa dày vừa dài che chắn, con ngươi màu xanh như tinh thể băng hoàn toàn lộ rõ, nhìn từ xa còn đẹp hơn, mê hoặc hơn, thần bí hơn Tuân Nhị.

Chu Kì An cười lạnh:"Đừng tưởng mỗi mắt của cậu biết đổi màu".

Tuân Nhị:"...."

- -------

Chu Kì An: Phát sáng đi, con ngươi của ta!

Tuân Nhị:.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận