Trong ba người con trai của Tỉnh trưởng, cậu tư Thanh Trà là người có sức khoẻ tốt nhất, từ nhỏ đến lớn ít khi đổ bệnh, hơn nữa sức lực cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Người tỉnh Giang thường nói vui rằng đừng ai dột dại chọc gan cậu tư Trà, cậu mà nổi giận thì có thể một tay túm lưng quần kẻ đó ném lên tít đọt dừa!
Đó là lí do khi cậu tư say xỉn quậy phá lại không một ai dám đến gần can ngăn, chỉ biết nháo nhào chạy loạn tứ phía, ngay cả cậu hai Tùng cũng chỉ biết đỡ trán cho người chạy đi cầu cứu cô em gái cưng.
Mà kể cũng lạ, mặc kệ ai nói gì là gì cậu tư đều để ngoài tai làm như không nghe không biết, nhưng chỉ cần em gái hét một tiếng là từ một con gà trống chọi hoá thành chim cút rụt cổ im re.
Đúng là ông bà ta nói cấm có sai, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.
Chỉ là cái vỏ quýt này hơi the, khiến cho cho cậu ba Hưởng bị cay đến đỏ cả mắt.
Vợ chồng vờn nhau suốt một buổi chiều khiến hai chân Trúc có bủn rủn, đi đường phải có ba Hưởng vừa dìu vừa dắt.
Cậu ba vừa mới nếm được chút ngon ngọt, nên thái độ cũng đặc biệt ân cần, thỉnh thoảng còn nhẹ giọng nhắc nhở vợ cẩn thận đường đi trơn trợt, cẩn thân giẫm phải đá cụi đau chân.
Nói chung, nhìn kiểu gì cũng giống y như một đứa hầu tận tuỵ lo lắng sốt vó vì chủ cả.
Trúc đặt một tay lên tay chồng, thủng thẳng đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Đám đông vừa thấy cô đến thì tức khắc dạt sang hai bên, khom lưng xếp hàng thẳng tấp nghênh đón cô Út nhà họ.
Bọn nó thừa biết, với tánh tình của cô Út một khi bị quấy rối giấc ngủ giữa đêm thì sẽ gặp ai “giết” đó, không chừa đứa nào!
Trước mặt là một đóng đổ nát bừa bộn, Trúc ngó ngang ngó dọc mấy bận, sau đó hất chiếc cằm xinh đẹp về phía cái ghế nằm chỏng chơ gần đó.
Ba Hưởng tức khắc nhận được tín hiệu, nét mặt tươi cười lắc lư chạy đi lấy ghế, tìm một chỗ trống đặt xuống, còn đặc biệt chu đáo phủi phủi bụi bám bên trên rồi mới dìu mợ nhà mình ngồi xuống.
Đám tôi tớ được phen lát mắt đứng nhìn, thầm nghĩ dượng Út khi không giành mất việc của tụi nó làm chi đó đa?
Nhìn Thanh Trà vẫn đang miệt mài ném đồ cổ cách đó không xa, Trúc dựa ghế bắt chéo chân, giọng nói còn vương chút khàn khàn lười biếng vang lên: “Tư Trà, nửa đêm nửa hôm anh mần cái chi đó? Phòng bị anh phá nát rồi đây này, chốc nữa em sẽ kêu sắp nhỏ ném anh ra ngủ với heo!”
Nghe được giọng em gái, Thanh Trà tuông hết đồ trong tay xuống đất một lượt, âm thanh đổ vỡ như tiếng tiền xu đúc bằng vàng va chạm vào nhau, rồi lặng lẽ chìm tận đáy ao, mò kiểu gì cũng không tìm lại được!
Trúc một bên xót mớ đồ cổ đứt ruột đứt gan, Thanh Trà thì xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới ôm chằm lấy cô, uất ức tố khổ: “Út cưng ơi, anh không tìm thấy Gia Minh.”
Mùi rượu trên người Thanh Trà xộc thẳng vào mũi cô, Trúc nhăn mày, đưa tay khẽ phất phất mấy cái, nói: “Chẳng phải đã nói chờ đến chiều mai hay sao? Đằng nào cũng tìm không được, thôi thì chờ nốt ngày mai xem thế nào đa.”
Thanh Trà nấc lên một hơi, gương mặt đỏ bừng, liên tục lắc đầu: “Anh biết, anh hiểu hết ấy chứ.
Nhưng lòng anh khó chịu lắm, cho nên anh mới mượn rượu giải sầu đây này! Em cho ăn uống nốt hôm nay thôi, đừng cản anh...!hức...!có được không?”
Trúc trợn mắt, nghĩ vốn dĩ anh muốn uống thế nào thì uống, cớ gì lại vừa uống vừa dỡ phòng đập đồ kinh động cả người làm chi.
Cô thề là không có bất kì ai muốn ngăn cản cậu đâu, chỉ là người này sức lực lớn còn thích đập phá, nếu không xoa dịu kịp thời chỉ sợ nhà tỉnh trưởng ngày mai sẽ bay mất nóc theo đúng nghĩa đen.
Trúc cười tủm tỉm kéo tay anh trai, gật đầu bảo: “Em hiểu tâm trạng của anh mà, sao em nỡ đành đoạn cản ngăn cơ chứ! Không chỉ vậy, kẻ nào dám đến đây cản trở anh mượn rượu giải sầu, em lập tức sống mái với họ!”
Đập nát cả phòng cuối cùng cũng tìm được người thật lòng, Thanh Trà cảm động xém khóc, cậu lần nữa nhào tới muốn ôm em gái hôn mấy cái, ngờ đâu giữa đường bị em rể chen vào, đã vậy còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ chắn trước người Trúc, nói: “Cả người anh toàn mùi rượu, đừng có tới đây un ngất vợ tôi!”
Thanh Trà còn muốn đôi co thêm mấy câu, nhưng đầu óc bị rượu làm cho choáng váng, nửa ngày chẳng thốt nên nửa lời.
Bỏ mặc hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ nhau, Trúc quay qua căn dặn người hầu dọn dẹp, rồi kê lại bàn ghế để mọi người ngồi tạm.
Sau đó lại bảo một đứa đem mấy bình rượu đế ra, kế đó là vài đĩa mồi nhăm nhi.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả, cô mới kéo Thanh Trà ngồi xuống, tự tay rót một ly rượu đầy rồi nhét vào tay cậu, híp mắt nói: “Đây, em chuẩn bị sẵn rượu và mồi cho anh rồi, anh muốn uống bao nhiêu thì tuỳ thích.
Tốt nhất là uống đến mức ngày mai không ngóc đầu dậy nổi, không thể xuống giường đi tìm Gia Minh!”
Bàn tay cầm ly rượu của Thanh Trà bỗng dưng run lên.
Trúc thấy vậy, tủm tỉm nhiệt tình giúp đẩy ly lên miệng Thanh Trà, dịu dàng nói: “Anh tư uống nhanh đi, em ở đây nhìn anh uống.
Hôm nay anh phải uống hết chỗ này cho em, uống đến khi nào không cựa quậy nổi thì thôi.
Chuồng heo nhà mình còn trống mấy cái, anh đừng lo không có chỗ ngủ.”
Ông trời rất biết phối hợp mà tạo một cơn gió lạnh thoảng qua, Thanh Trà rùng mình, rón rén đặt ly lại trên bàn, sau đó há miệng ngáp một cái thật lớn, rồi chẳng hề báo trước ngã gục ra bàn.
Trúc nhìn anh trai đã bất động úp mặt xuống bàn, cười nhạo một tiếng rồi dắt chồng về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai hẳn là nhiều việc lắm, cô phải nghỉ ngơi lấy đủ sức mà hóng hớt thôi..