Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa


Dưới sự giám sát của thằng Đực, không lâu sau Thanh Thanh thật sự đem ra một chiếc vòng hồng ngọc bóng loáng trước mặt mọi người.

Ba Hưởng hai tay cầm hai chiếc đối chiếu so sánh với nhau, quả thật giống nhau đến từng chi tiết nhỏ.

Có điều đồ thật là đồ thật, đồ giả dù làm chân thật đến mấy đi nữa vẫn chỉ là đồ giả.
Trúc nhận lấy vòng từ tay ba Hưởng, nói thật cô cũng chẳng phân rõ được cái nào là thật cái nào là giả đâu.

Nhưng chiếc tìm được trên người gã tấn công cô đã thông qua xem xét của các anh và người tặng là cậu ba Hưởng thì không thể nào là giả được.

Vì vậy chiếc vòng ở chỗ Thanh Thanh không phải đồ thật.
Cô nhìn xong rồi thả chúng lại lên bàn, bình thản nhìn Thanh Thanh hỏi: "Đồ cho cô lâu vậy rồi, mà cô không phân biệt được thật giả hay sao?"
Thanh Thanh rưng rưng nước mắt, uất ức nói: "Tôi chỉ là một con hát thấp hèn, sao có thể như đám người quyền quý mấy người chỉ cần liếc mắt là nhìn ra thật giả được ngay.

Mà với danh tiếng của cậu ba Hưởng đây, chẳng lẽ cậu lại đem đồ giả đến tặng tôi ư?"
Trúc cười cười, đáp lời: "Cậu nhà tôi đúng là hào phóng rộng rãi, cái này tôi biết mà."
Mặt cậu ba bỗng dưng nóng rát, có vợ vừa đáo để vừa thù dai thì phải cẩn trọng trong từng đường đi nước bước.

Trước là do cậu ngông nghênh cho rằng bản thân không ngán một ai, cho nên bây giờ mới bị vợ nhà nắm cán chĩa mũi nhọn vào người thế này.
Đúng là thói đời không ai biết trước ngày mai ai sẽ ra sao!
Thấy cậu ba đứng bất động không lên tiếng, Trúc mới đẩy nhẹ vai cậu, hỏi: "Tiếp theo làm gì đây mình? Trở về?"
Ba Hương nhìn chằm chằm hai chiếc vòng trên bàn, ngoắc thằng Đực tới hỏi: "Mày chắc chắn lúc tặng là đồ thật chứ?"
Thằng Đực lập tức thề thốt thưa: “Dạ cậu, đồ do một tay con trả tiền, một tay con chở tới giao tận tay cô Thanh Thanh ạ, giả làm sao được hả cậu.” Nói đến đây nó lật đật kéo quần quỳ xuống, liên tục dập đầu, nói: “Con theo cậu từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối trung thành với cậu, tuyệt đối không dám làm mấy chuyện lấy mận thay đào đâu cậu!”
Ba Hưởng đá nó một cái, hầm hừ mắng: “Mày tưởng tao là thằng ngu à! Còn không mau đứng dậy cút qua một bên!”
Mới vừa rồi mắt thằng Đực còn rưng rưng đỏ hoe chực khóc, lúc này nghe thế liền vội vàng ngẩng đầu, nước mắt đã trào đến vành mi ngay tức khắc lăn ngược vào trong.
“Dạ cậu, con cút ngay đây ạ!” Nó đáp một tiếng vang rền chấn động rồi quay mông chuồn vội ra xa, tránh cho cậu ba ngứa chân lại cho nó ăn đạp.
Mà ba Hưởng đúng thật còn muốn đạp nó thêm một cú! Tôi với chả tớ, càng ngày càng không ra thể thống gì sất!
Cậu ba chắp tay sau đít, ánh mắt nhìn thẳng người con gái cậu từng khiến cậu thích thú muốn có được, hoài niệm lại chút cảm xúc khi đó của mình, rồi chợt giật mình nhận ra một ít rung động kia chỉ như một con gió mát lạnh thoảng qua ngày hè oi bức.

Xuân, hạ, thu đông bốn mùa luân chuyển, một chút vấn vương đó sao đủ níu chân cậu ở mãi với mùa hè.
Cảm xúc nhất thời dần phai nhạt, cho đến khi cậu bắt đầu biết để tâm vợ mình, sẽ tức giận vô cớ, hay hờn dỗi vu vơ, thậm chí muốn gần gũi thật thân mật với cô.

“Con mèo nhỏ” cứ thế dùng móng vuốt bén nhọn rạch mở ngực cậu, rồi từng bước chậm rãi hiên ngang tiến vào tim cậu, bá đạo làm chủ tâm trí cậu.

Thế mà bây giờ “mèo nhỏ” lại thập thò muốn rời đi, cậu chỉ có thể chủ động phong kín lối ra, nếu đã làm ổ trong tim cậu thì đừng hòng đi đâu nữa.
Vì thế ba Hưởng nói cắt đứt với Thanh Thanh là hoàn toàn nghiêm túc, chứ không phải chỉ nói suông cho qua chuyện.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cậu lại hỏi Thanh Thanh: “Chiếc vòng giả này của cô chẳng chứng minh được điều gì cả.

Cô còn muốn nói thêm gì khác hay không?”
Thanh Thanh không ngờ người này trở mặt liền vô tình như thế, cô khóc nấc một tiếng, rồi nghẹn ngào nói: “Em thề không phải em làm! Còn về việc chiếc vòng bị đánh tráo, em hoàn toàn không hay không biết.

Người ăn kẻ ở trong cái nhà này đều do một tay cậu đưa tới, cậu tự đi mà hỏi bọn họ đi.

Em cũng không biết nói gì thêm nữa, nếu cậu có đủ chứng cớ thì cứ cho người đến gông cổ em đi!”
Ba Hưởng nheo mắt, im lặng không đáp lời.

Chỉ có Trúc vẫn luôn đứng cạnh bên vô tình chú ý đến cổ Thanh Thanh.

Trên làn da trắng mịn hằn lên vệt đỏ nhàn nhạt, tựa như bị ai đó dùng sức siết lấy.
Thấy vậy, Trúc nhăn mày, bâng quơ hỏi: “Cổ cô Thanh Thanh làm sao thế? Bị thương ư?”
Thanh Thanh giật mình đưa tay che cổ, lùi về sau mấy bước mới trả lời: “Cảm ơn mợ quan tâm, tôi không sao hết.”
Phản ứng quá khích của cô ta nhưng muốn chứng minh suy nghĩ của Trúc là thật.

Trúc cười khẽ, đáp lời: “Tôi không quan tâm cô, chỉ là nhìn thấy nên tò mò hỏi vậy thôi.”
Thanh Thanh bỗng đổi sắc mặt, nhếch miệng cười nói: “Tò mò hại chết mèo.

Tôi khuyên mợ vẫn nên biết kiềm chế sự hiếu kì của mình lại đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui