Bà Hạnh chẳng thèm nhìn mặt chồng, đã chủ động lên tiếng đáp lời trước: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng xin thưa.
Như cậu đã thấy, ông nhà tôi sức khoẻ vẫn tốt.
Còn về chuyện của hai cậu bà cậu Hưởng nhắc tới, tôi lại không nghe hiểu ý của cậu là gì? Nhà chính chúng tôi chỉ có một cậu là Hai Sáng, phải chăng cậu Hưởng có nhầm lẫn gì ư?”
Trông thấy ông Vĩnh vẫn chăm chú nhăm nhi ly trà của mình, không có ý định muốn xen vào cuộc nói chuyện của họ.
Ba Hưởng ngẫm nghĩ một lúc, rồi cười cười nói thẳng: “Vậy hoá ra tin đồn mấy ngày nay đều là giả ư? Mà hình như không giống giả lắm nhỉ, cậu Đức mới hôm qua còn đến tham dự sinh nhật anh vợ tôi cơ mà, nhầm sao được mà nhầm đa!”
Bà Hạnh lại bình tĩnh nói rằng: “Chỉ những ai có tên trên giấy tờ gia phả dòng họ Phạm mới là con cháu nhà họ Phạm, mới là người nhà họ Phạm.
Còn đám nhải nhép tép riu nào đó nhà tôi chẳng mấy bận tâm làm gì, chúng nhảy nhót gây sự thì có liên quan gì đến nhà tôi đâu.”
Ba Hưởng không tiếp lời bà, chỉ qua sang nói với ông Vĩnh: “Phải chăng đây cũng là ý của ông? Nói nào ngay gần đâu nhà vợ tôi có gặp một chút chuyện rắc rối, ngặt nỗi không biết vô tình hay cố ý đều có dính líu đến hai cậu nhà...!à không, phải là cậu Sáng và cậu Đức.
Cậu Đức nếu đã không có quan hệ gì đến hai người thì tôi xin tạm thời gác cậu ta qua một bên, chúng ta nói về cậu Sáng thôi nào!”
Ông Vĩnh đặt mạnh ly trà xuống bàn, đưa tay ngăn lại bà Hạnh sắp mở miệng, nhìn thẳng vào ba Hưởng, hỏi: “Nó lại làm sao?”
Nhìn thấy ly trà ông Vĩnh đã cạn đáy, ba Hưởng đưa tay rót đầy cho ông, rồi mới trả lời: “Cũng không có chuyện gì quá mức quan trọng.
Chỉ là cậu Sáng cứ cách hôm lại đến tìm vợ tôi, còn bị hiểu lầm lên hẳn nhật báo.
Ông bà biết đấy, nếu cứ kéo dài như vậy thì rất ảnh hưởng đến danh tiếng hai nhà, cũng như danh dự của vợ tôi đó đa.”
Bà Hạnh lúc này lại nhanh miệng trả lời: “Hai Sáng và cô Trúc đây là bạn cũ lâu ngày không gặp, nó hẳn là có chút kích động mới không kiềm chế được mình mà thôi.
Cậu Hưởng hà tất chuyện bé xé ra to!”
Ba Hưởng thu lại nụ cười trên môi, nghiêm mặt nói: “Lời bà nói nghe sao nhẹ nhành thế! Nếu bà đã nói thế thì tôi cũng xin nói thẳng, tôi không quan tâm nhà các người đang tranh giành đấu đá nhau chuyện gì, nhưng đừng đó kéo hai nhà Trần - Lê chúng tôi xuống vũng nước đục này.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, tôi chỉ sợ mình có những lúc giận quá mất khôn, lỡ xô xát với cậu nhà ông bà thì không hay!”
Nào ngờ ông Vĩnh nghe thế lại gật gù, hờ hững tiếp lời: “Tuổi trẻ nên va chạm xô xát nhiều vào, nhưng vậy mới không nhàm chán.”
Trúc từ nãy đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng bỗng nhiên cười phụt ra tiếng.
Cô đã nói mà, với đức hạnh của ba và ba chồng cô, ông Vĩnh từng chơi chung với họ thì hẳn là không khác nhau là mấy.
Nhìn đi, có lệch tí nào đâu!
Ông Vĩnh liếc cô một cái, rồi chuyển sang cậu ba Hưởng, từ tốn cất lời: “Sẵn có hai người ở đây tôi cũng đỡ mất công cho người đi chuyến nữa.
Sắp tới nhà tôi có một bữa tiệc nhỏ, mong vợ chồng cô Trúc và các cậu nhà bỏ chút thời gian đến chung vui.”
Trúc và ba Hưởng đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Bà Hạnh ngồi cạnh bên cũng sốt sắng không kém, vội vàng cất lời: “Tiệc gì mà tôi lại không biết thế nhỉ? Ông muốn tổ chức tiệc ăn mừng khỏi bệnh ư?”
Ông Vĩnh lắc đầu, bình thản đáp: “Không.
Đây là buổi tiệc chào đón thành viên mới vào nhà.
Bà coi sắp xếp rồi chọn ngày tốt tổ chức đi.”.
Tiên Hiệp Hay
Vẻ mặt bà Hạnh như bị đông cứng lại, bà ta ngơ ngác một hồi, ngập ngừng hỏi: “Chào đón thành viên mới? Ông nói vậy là có ý gì hả?”
Ông Vĩnh cũng không che giấu, thẳng thắn trả lời: “Bà đã hiểu rồi, hà tất còn cố hỏi lại.
Thằng Đức là con trai tôi, tôi không thể không nhận.
Còn có...!tôi còn có một đứa con khác nữa, ngày đó sẽ giới thiệu cho bà biết, biết đâu bà sẽ thích nó đó đa!”
Đến lúc này, bà Hạnh nào còn giữ được vẻ đoan trang của mình.
Chồng bà nói rằng muốn đem con riêng vào nhà, đã vậy không chỉ một mà còn là hai.
Bà ta tức giận đến mức bật người dậy, run rẩy chỉ tay về ông Vĩnh: “Ông đành đoạn với tôi như vậy sao hả ông Vĩnh? Bấy nhiêu năm qua tôi có làm gì sai quấy với ông sao? Ông chơi bời bên ngoài thế nào tôi cũng ngậm đắng nuốt cay giả vờ không nghe không thấy, để rồi bây giờ ông đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy ư?”
Ông Vĩnh uống cạn nước trong ly trà, bình tĩnh đáp lời bà Hạnh: “Bà làm chuyện gì trong lòng bà tự hiểu.
Tôi cũng muốn biết bà có bao giờ cảm thấy hối hận hay chưa?”
Bà Kim cố nén nước mắt, rồi giận dữ rời đi..