Chương 26: Sốt ruột làm gì?
Edit+ Beta: Én nhỏ, Min
"Cuộc sống hôn nhân của mình rất tốt, sao trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ về cuộc sống hôn nhân thế, có phải cậu muốn kết hôn đúng không?"
"Mình không có, chỉ là không phải cậu vẫn luôn rất vui vẻ sao, tại sao kết hôn xong lại phiền não như vậy?" Lâm Tự Cẩm ăn sáng xong cầm chai nước suối vặn mở, Kiều Dư An là người vui vẻ nhất trong đám các cô, có thể tự do làm điều mình thích, không muốn đi làm ở nhà chơi vẫn được, có một anh trai cực kỳ cưng chiều cô, bây giờ lại kết hôn với Giang Mộ Trì, trong Vân Thành này không biết có bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ cô đâu.
"Không phải trong nhà, là câu lạc bộ, chuyện mình kết hôn với Giang Mộ Trì bọn họ đều biết, bây giờ không chơi với mình nữa, aiza, mình từ một cô gái được vạn người yêu mến nay lại rơi vào bước đường này mình cũng là bất đắc dĩ." Kiều Dư An thở dài, cô thật sự không hiểu, thân phận có quan trọng đến vậy không, cô cũng không làm gì có lỗi với bọn họ, chẳng qua là che giấu thân phận mà thôi, cái thân phận này đối với bọn họ cũng đâu liên quan gì, sao phải làm thế.
"Không thể nào, không một ai để ý cậu sao?" Lâm Tự Cẩm khoa trương buông chai nước suối xuống: "Theo lý mà nói, hẳn là phải có nhiều người nịnh bợ cậu hơn chứ?"
"Cũng không phải là không ai ngó ngàng, xã giao bình thường vẫn có, chỉ là không có ai chịu chung nhóm với mình, chúng mình có một nhiệm vụ thi chụp ảnh, thế mà không ai tìm mình lập nhóm, mình tìm đến thì nhóm họ đều đủ người rồi, cậu nói xem mình sao lại thảm thế này, trước kia mình là một chiếc bánh thơm ngon mà." Kiều Dư An nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Chắc là do sự việc lần trước, nên sợ chung nhóm với cậu, sợ lại xảy ra chuyện gì thì đền không nổi, vậy cậu cứ một mình tham gia, không tham gia cũng được, dù sao cậu cũng là bà chủ." Lâm Tự Cẩm an ủi vỗ vỗ lưng cô.
"Cậu nói xem nếu bọn họ biết mình là chủ của câu lạc bộ, liệu họ có vừa nhìn thấy mình là trốn đi không?" Cái câu lạc bộ này là Kiều Thừa Tu giúp Kiều Dư An mở, coi như tặng cô quà sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi, cô vẫn luôn giữ bí mật rất tốt, không có ai biết, thuê một người quản lý chuyên nghiệp, cô không phải làm bất cứ việc gì, nhiều nhất là xem thu nhập thôi.
"Không đâu, mình cảm thấy mọi người hẳn sẽ nịnh bợ cậu, xu lợi tránh hại là bản tính của con người mà, bọn họ nếu mà biết cậu là lãnh đạo trực tiếp, sao dám đắc tội, tâng bốc cậu nhiều hơn để mưu cầu tiền đồ cho bản thân họ đấy."
"Thật ra những người làm nhiếp ảnh phần lớn xuất thân cũng khá giả, mình nghĩ chưa chắc họ sẽ làm thế, có điều mình không dám cược, cứ như vậy đi, để xem sau này có như thế không."
"Cậu lo lắng điều này làm gì, mình thấy cậu rảnh thật, cậu vốn không cần suy nghĩ vấn đề giao tiếp ở nơi làm việc như thế nào, cậu chỉ thiếu việc chưa có bạn thôi."
"Bạn thì vẫn có, bạn không thân ở câu lạc bộ, còn có những câu lạc bộ khác."
"Vậy là đúng rồi, cậu chỉ cần là chính mình thôi."
"Nói cũng đúng, đúng rồi, cậu xem giúp mình thử chủ đề chụp ảnh lần này của bọn mình là nụ cười, cậu nghĩ giúp mình xem nên làm thế nào?" Kiều Dư An lôi điện thoại ra đưa cho cô, để cô giúp nghĩ ý tưởng.
"Nụ cười, chính là chụp ảnh chân dung rồi, còn tìm gì nữa, cứ để Giang tổng nhà cậu làm mẫu cho cậu, với vóc dáng của Giang tổng nhà cậu, cầm giải thưởng là cái chắc, mình còn chưa nhìn thấy Giang tổng cười đâu, để băng sơn mỹ nam phô bày nhan sắc là trách nhiệm của cậu đó." Lâm Tự Cẩm xúi giục Kiều Dư An, soái ca là tài nguyên của toàn nhân loại, mọi người cùng nhau thưởng thức mới tuyệt.
Ánh mắt Kiều Dư An lóe ánh sáng, từ sô pha bật dậy: "Móe, nghe cậu nói mình cũng thấy hợp lý phết, chỉ là không biết anh ấy có chịu chụp hay không." Còn chưa có dịp chụp ảnh Giang Mộ Trì, anh đẹp trai thế này, nói không chừng cầm ảnh chụp đi bán thì giá cũng không hề thấp.
"Cậu dỗ ngọt anh ấy đi, cậu là vợ anh ấy, anh ấy còn không nghe lời cậu sao, ý tưởng mình đã đưa ra, cậu tự đi làm đi, mình phải đi làm, mau mau đi đi." Lâm Tự Cẩm ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp văn kiện.
"Được rồi, thần xin cáo lui." Khóe miệng Kiều Dư An lộ ra nụ cười xấu xa, nói là làm, mang theo đồ liền rời đi, không lưu lại một cái bóng.
Lái xe đến Giang thị đã mười một giờ, giờ này lên đó vừa hay có thể cùng nhau ăn trưa, đi vào vẫn là gặp cô tiếp tân lần trước, đưa cô đi lên thang máy chuyên dụng của giám đốc, lên tới tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc trông thấy Giang Mộ Trì đứng trước mặt, bên cạnh còn có Thiệu Tiêu, Kiều Dư An vội vàng chào: "Hi, ngạc nhiên không."
"Không phải em đi làm rồi sao?" Giang Mộ Trì kéo người đi ra, nói với Thiệu Tiêu: "Thiệu Tiêu cậu đi trước, nói với Vạn tổng vui lòng chờ một chút."
"Em đi làm rồi, thời gian làm việc ở câu lạc bộ rất nhàn, nên đến tìm anh ăn cơm chung, anh có việc thì đi giải quyết trước đi, em ngồi ở văn phòng chờ anh."
"Ừ, vậy em vào trước đi, em cầm thẻ ra vào này đi." Giang Mộ Trì từ trong túi lấy ra thẻ ra vào: "Thẻ ra vào mới được công ty chuẩn bị."
"Được rồi, anh mau đi đi." Kiều Dư An cầm thẻ ra vào đi vào, trông thấy Lăng Lâm đang làm việc, đi qua chào: "Halo, Lăng Lâm, đã lâu không gặp."
"Giang phu nhân, cô đến rồi, đã lâu không gặp." Lăng Lâm phản ứng rất nhanh đứng lên, cung kính chào hỏi: "Giang tổng đi gặp khách hàng, cô muốn uống chút gì không?"
"Tôi biết rồi, tôi gặp anh ấy rồi, tôi có mang đồ uống, các cô làm việc đi, không cần quan tâm tôi, tôi vào trước." Kiều Dư An vẫn còn bị ám ảnh ly cà phê lần trước.
"Vâng, cô cần gì thì cứ việc dặn dò chúng tôi." Thái độ lần này của Lăng Lâm còn cung kính hơn lần trước, những thay đổi của Giang tổng trong thời gian gần đây vô cùng rõ ràng, Giang phu nhân hẳn không phải người đơn giản, không thể đắc tội.
Văn phòng cũng không thay đổi gì so với lần trước, nhưng kéo ngăn kéo ra, Kiều Dư An phát hiện rất nhiều đồ ăn vặt, đều là mấy món ăn vặt con gái thích, Giang Mộ Trì từ lúc nào thích ăn mấy thứ này, hay là chuẩn bị cho cô gái nào, cô ít khi đến, có điều có thiên về nghĩ Giang Mộ Trì thích ăn vặt hơn, Giang Mộ Trì nhìn không giống người ăn trong chén nhìn trong nồi*.
*Ăn trong chén nhìn trong nồi: tham lam, thích người này còn thích người khác.
Kiều Dư An nhàm chán, tiện tay xé bịch bánh bắt đầu ăn.
Thiệu Tiêu rõ ràng cảm giác được hôm nay Giang tổng có gì là lạ, trước đây khi nói chuyện với khách hàng luôn luôn kiên nhẫn, lần này lại lộ vẻ gấp gáp, đây không phải tác phong của Giang tổng, Thiệu Tiêu nghĩ thầm hẳn là bởi vì Giang phu nhân tới, cho nên mới nóng vội như thế, Giang phu nhân quả là có sức ảnh hưởng lớn tới Giang tổng.
Xem ra sức mạnh của hôn nhân quả là lớn thật, có thể biến một người luôn bình tĩnh trở thành người có bộ dạng nôn nóng như thế này, nhưng cũng khiến Giang tổng càng thêm phong tình, trước kia lúc nào cũng như tảng băng, mọi người trong công ty đều âm thầm gọi Giang tổng là La Sát, cũng không dám nhìn thẳng Giang tổng, nếu không phải Thiệu Tiêu tiếp xúc quen rồi, e là cũng không thể chống đỡ nổi cái sát khí mạnh mẽ này.
Cuộc đàm phán nhanh chóng kết thúc, Vạn tổng cũng có chút kinh ngạc, anh cho rằng còn phải kì kèo ép giá, không nghĩ tới có thể thỏa thuận nhanh đến vậy, ký hợp đồng xong, Vạn tổng chủ động mời anh dùng bữa trưa.
Lại bị Giang Mộ Trì cự tuyệt: "Xin lỗi Vạn tổng, bà xã tôi đang chờ trên lầu."
"Ha ha ha, bảo sao tôi cứ cảm thấy Giang tổng hôm nay gấp gáp thế nào ấy, thì ra là có người đẹp đang chờ, lại nói tôi còn chưa chúc mừng Giang tổng kết hôn, khi nào tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời tôi đấy." Vạn tổng mới chợt nhận ra, lúc trước nghe nói Giang tổng kết hôn với con gái út của Kiều gia, nhưng lại không tổ chức hôn lễ, còn đang bán tín bán nghi, lần này xác định là thật rồi, hai nhà Kiều Giang kết thông gia, xem ra hướng gió của Vân Thành lại thay đổi rồi.
"Nhất định, đến lúc đó nhất định mời Vạn tổng đến dự." Nói đến hôn lễ, gương mặt vô cảm của Giang Mộ Trì rốt cuộc cũng tươi cười, cái này đối với Vạn tổng mà nói cực kỳ hiếm gặp, hợp tác với Giang Mộ Trì đã hai ba lần, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy anh cười, xem ra tin đồn kết hôn thương mại chưa chắc là thật.
Giang Mộ Trì ở ngoài văn phòng giao công việc cho Thiệu Tiêu xử lý, đi vào nhìn thấy cô đang nằm ở ghế sô pha lướt điện thoại, túi đồ ăn vặt thì rỗng hết mấy cái.
"Em thuộc họ chuột hả? Không cần nói em cũng tự tìm ra chỗ để đồ ăn, Giang Mộ Trì rót ly nước cho cô.
Kiều Dư An ngồi dậy, vừa hay đang khát, liền nương theo cánh tay Giang Mộ Trì đang cầm ly uống một ngụm: "Em tiện tay mở ra, nhưng mà anh chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như thế làm gì, anh cũng ăn vặt sao?"
"Chuẩn bị cho em, anh không ăn." Kiều Dư An uống xong, Giang Mộ Trì cũng uống một ngụm, không hề để ý việc uống chung ly nước.
"Cảm ơn anh, thật tỉ mỉ mà." Kiều Dư An đột nhiên cảm giác người hơi nóng, vội vàng dời mắt.
"Đi thôi, anh xong việc rồi, dẫn em đi ăn cơm." Giang Mộ Trì đặt ly trà xuống đi tắt máy tính.
Kiều Dư An duỗi lưng một cái, rề rà một buổi sáng cứ vậy trôi qua, bây giờ cũng đã tới giờ cơm rồi, Kiều Dư An đi theo Giang Mộ Trì đến bãi đỗ xe dưới hầm.
"Muốn ăn gì?" Giang Mộ Trì nghiêng người sang thắt dây an toàn cho cô.
"Ăn gì nhỉ?" Ngón tay Kiều Dư An vuốt ve cánh môi, suy tư một chút, "Muốn ăn lẩu, được không?"
"Giữa trưa không ăn lẩu, mùi nồng lắm, còn phải tắm rửa gội đầu, để tối dẫn em đi ăn lẩu."
"Cũng phải, vậy tìm đại nhà hàng nào cũng được, bây giờ là giữa trưa, em cũng không dẫn anh đi ăn xiên nướng lề đường được."
Giang Mộ Trì lái xe rời đi: "Em suốt ngày ăn mấy thứ dầu mỡ này, lại không chú ý tập thể dục, không sợ trở thành con heo béo sao."
"Em có tập mà, em sức lực dồi dào, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hóa hết, anh yên tâm, em yêu quý gương mặt và vóc dáng của em hơn bất cứ ai, tuyệt đối sẽ không trở thành bà già mặt mốc meo bị anh ghét bỏ đâu." Kiều Dư An le lưỡi, cô hiểu sâu sắc rằng vẻ đẹp quan trọng như thế nào, xã hội này đã trở thành xã hội coi trọng cái đẹp, cô có lợi thế là đẹp tự nhiên, vậy thì càng không từ bỏ.
"Không ngờ em lại chú trọng gương mặt như thế, nhưng mà anh cũng không thấy em trang điểm." Kiều Dư An không chú trọng đến việc trang điểm và ăn mặc cho lắm, anh còn tưởng rằng cô không coi trọng gương mặt mình.
"Em biết dưỡng da mà, em cảm thấy mặt mộc của em đủ đẹp rồi, trang điểm nhiều không tốt cho da." Giang Mộ Trì bị con quỷ tự luyến này chọc cười, anh chưa từng gặp qua người nào tự luyến đến như vậy.