Chương 29: Vợ không nghe lời thì phải hôn
Edit: Min
Giang Mộ Trì bị câu này của cô kích thích, cúi đầu xuống bắt được bờ môi cô mút vào, tiếng cười Kiều Dư An im bặt dừng hẳn, bầu không khí trong xe đột nhiên biến thành mập mờ kiều diễm.
Qua mấy phút, Kiều Dư An thở hồng hộc nằm trong ngực Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì đắc ý nhíu mày: "Xem ra chị gái nhỏ cũng không phải rất thanh xuân, cứ như vậy một hồi liền thở hồng hộc, cần phải rèn luyện thêm nhiều."
Con mắt Kiều Dư An đỏ lên, sương mù mông lung, trừng mắt Giang Mộ Trì: "Anh vô sỉ, nói không bằng em liền giở trò chơi xấu."
"Anh nhìn em cũng rất hưởng thụ." Giang Mộ Trì vỗ vỗ đầu của cô, vợ không nghe lời thì hôn ngay, hôn đến nghe lời mới thôi.
"Phi, hừ, em hoàn toàn không thích." Kiều Dư An mặt đỏ giống tôm luộc, dời ánh mắt, dùng sức mài cọ cánh môi, dường như là tức giận mình vậy mà bị Giang Mộ Trì mê hoặc một cách đơn giản như vậy, Giang Mộ Trì quả nhiên là yêu quái.
"Không thích mà nhịp tim nhanh như vậy, anh đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của em." Giang Mộ Trì khi dễ Kiều Dư An, tâm tình vô cùng sảng khoái, lái xe rời khỏi viện mồ côi.
"Mới không có, anh nghe lầm." Kiều Dư An giấu đầu lòi đuôi che ngực, thật đúng là đập rất nhanh, len lén lườm Giang Mộ Trì một chút, thấy khóe miệng anh khẽ nhếch, làm gì còn dáng vẻ không vui của vừa rồi.
Giang Mộ Trì vui vẻ, nhưng Kiều Dư An không vui, người này sao lại như thế, xem việc khi dễ cô làm niềm vui, thật quá đáng.
Trong xe an tĩnh một hồi, Giang Mộ Trì mở miệng: "Quyển Quyển, sao vừa rồi em không hỏi viện trưởng chuyện mang ảnh chụp đi dự thi?"
"Ồ, em cảm thấy những bạn nhỏ này thật sự vui vẻ, nụ cười cũng là thật, thế nên em cảm thấy không muốn dùng hình ảnh của bọn nhỏ mang đi thi, như vậy chính là vì lợi ích của bản thân, lương tâm của em khó có thể bình an." Nếu bọn nhỏ biết cô là vì dự thi mới đến thăm bọn chúng, nhất định sẽ thất vọng.
Kiều Dư An nhìn viên kẹo trên tay một chút, cô không muốn để cho bọn trẻ thất vọng.
"Thì ra Quyển Quyển chúng ta còn có tấm lòng tốt như thế, hiếm thấy." Giang Mộ Trì chế nhạo cười.
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Sao em lại không có lòng tốt?" Kiều Dư An nhíu mày nhìn anh chằm chằm, nếu không phải đang lái xe, cô thật muốn đánh người.
"Có lương tâm mà có thể khi dễ anh? Chúng ta cũng không chênh lệch mấy tuổi, làm sao lại biến thành ông chú?" Cái danh xưng ông chú này Giang Mộ Trì vẫn không chấp nhận được, anh và Kiều Dư An rõ ràng là cùng một thế hệ, kết quả được gọi lại khác nhau.
"Hì hì, anh đừng nhỏ mọn như vậy nha, bọn nhỏ khẳng định là cảm thấy anh quá mức uy nghiêm, khuôn mặt cả ngày lạnh lùng, bọn nhỏ tự nhiên là sợ anh rồi." Giang Mộ Trì cũng không già, chỉ là kiểu người trầm tính thành thục một chút.
Đại khái là bởi vì từ nhỏ đã đứng ở nơi mà người khác không đạt được, lại phải quản cấp dưới, cả ngày hi hi ha ha cũng sợ người công ty sẽ không coi trọng, cho nên mặt lạnh càng khiến người ta sợ hãi, như thế uy nghiêm lập tức xuất hiện, có cảm giác như cha, tự nhiên người khác sẽ gọi là chú.
Mà Kiều Dư An, cười toe toét không nghiêm túc, liền thân thiết giống như chị gái.
"Vậy cũng nên gọi em là dì." Giang Mộ Trì ngoặt xe ra khỏi đường nhỏ, lái lên cầu vượt.
"Nghĩ hay lắm, em còn là chị gái nhỏ, anh chính là ông chú trắng trợn ghen ghét." Kiều Dư An vểnh miệng, người này chính là đang ghen ghét, đàn ông mà hẹp hòi thế.
"Em nghĩ nhiều rồi, ghen ghét với em có cái gì tốt?"
"Ai biết, dù sao anh chính là ghen ghét, nhưng mà anh có một cô vợ xinh đẹp trẻ trung như vậy, anh nên trộm vui mới đúng." Quả nhiên sức hấp dẫn của lời khen là vô hạn, Kiều Dư An cảm giác mấy ngày này tâm tình của mình đều sẽ vô cùng tuyệt vời.
"Em xác định là tuổi trẻ xinh đẹp, mà không phải khiến cho người ta đau đầu?" Ngắn ngủi mấy tháng, Kiều Dư An gây ra bao nhiêu chuyện mà Giang Mộ Trì cũng không nhớ rõ, cô gái này chính là thánh phiền phức, cực kỳ phiền phức.
"Không phải, coi như đau đầu, cũng là đau đầu vì yêu thương, hì hì."
Giang Mộ Trì cười cười, không nói gì nữa, anh cảm thấy nếu mình viết một bản « Bách khoa toàn thư tình trạng của vợ » nói không chừng sẽ hot, người này để cho người ta vừa yêu lại vừa giận, gây chuyện chồng chất, có đôi khi khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười, nhưng lại luôn luôn có thể khiến tâm tình của người khác tốt hơn.
Về đến nhà chị Triệu cũng chuẩn bị xong cơm trưa, ăn cơm một lát rồi nghỉ trưa, Giang Mộ Trì không muốn nghỉ trưa, bị Kiều Dư An kéo lại: "Nghỉ trưa một chút tinh thần mới tốt, đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi nghỉ trưa."
Không thể không nói, Kiều Dư An là có tư tâm, giống như quen khi ngủ có người ôm, hay là ôm người ngủ, trên giường phải có một người khác, ngủ một mình không quen mấy, mới muốn kéo Giang Mộ Trì cùng đi.
Không lay chuyển được cô, không muốn không nghe lời cô, nên đành phải đi theo.
Không quen nghỉ trưa, nên không thể lập tức ngủ được: "Vậy tác phẩm dự thi của em làm sao bây giờ? Không thể bắt anh đi dự thi." Giang Mộ Trì cũng không hi vọng về sau người trong công ty dùng ảnh của anh làm hình nền máy tính.
"Biết, để em nghĩ sau, chồng em đẹp trai như vậy, em mới không muốn cầm đi dự thi đâu, ngộ nhỡ tiểu yêu tinh nào coi trọng anh thì làm sao bây giờ, em muốn giấu anh đi." Kiều Dư An cọ vào trong ngực Giang Mộ Trì, ôm lấy eo của anh.
"Tiểu yêu tinh không có phát hiện, đại yêu tinh liền phát hiện." Từ khi sau khi kết hôn, ngực Giang Mộ Trì chưa bao giờ rảnh rỗi, làm gì còn chỗ nào cho tiểu yêu tinh khác vào chen.
"Hì hì, em biết, chính là em, em chính là yêu tinh xinh đẹp như hoa, anh lại đắc ý đi."
"Ừm, đi ngủ." Giang Mộ Trì kéo cô vào trong lồng ngực của mình, đắp kín mền nghỉ trưa.
Chuyện tác phẩm dự thi sau này Giang Mộ Trì không tiếp tục hỏi Kiều Dư An, làm như thế nào anh cũng không biết, cô cũng có không gian của mình.
Kiều Dư An khôi phục lại những ngày bình thường, có công việc cũng liền bận rộn, thường xuyên ra ngoài chụp ảnh cho người khác, cô am hiểu chụp tĩnh vật, bình thường đều không nhận chụp cho người, chủ yếu là cô cũng sợ phiền phức, lười nhác điều chỉnh, tránh xảy ra tranh chấp, tĩnh vật cũng sẽ không cần tiếp xúc quá nhiều.
Không phải sao, buổi sáng mới nhận nhiệm vụ chụp một căn phòng, là căn phòng đã được sửa sang, chụp ảnh để chuẩn bị tuyên truyền, từ tiểu khu ra đã 11:30, thấy thời gian cũng không đã sớm, vừa vặn Kiều gia ở gần đó, liền muốn trở về ăn chực.
Lúc mẹ Kiều trông thấy cô còn có chút kinh ngạc: "Làm sao con biết mẹ đang muốn tìm con?"
"Hì hì, đây không phải là con và mẹ có tâm linh tương thông sao." Kiều Dư An chó ngáp phải ruồi đắc ý trong lòng.
"Ai mà tin, đến ăn chực?" Mẹ Kiều vô tình xuyên tạc ý nghĩ của cô.
"Mẹ già, con đây là về nhà, sao có thể gọi ăn chực." Kiều Dư An lấy lòng bước đến bên cạnh mẹ Kiều kéo cánh tay của bà.
"Con dám nói trong lòng không phải nghĩ như vậy đi, cũng không biết có làm cơm cho con không, mẹ đi xem một chút."
"Vâng ạ, vẫn là mẹ già hiểu con nhất."
Một lát sau, mẹ Kiều từ phòng bếp ra: "Vừa vặn mẹ tìm con có việc, trước đó không lâu mẹ ướp trứng vịt muối xong rồi, cực kỳ ngon, đợi lát nữa mang một ít về nhà, thuận tiện đưa qua cho anh của con, mẹ lười đi qua." Mẹ Kiều dắt cô về phía sân nhỏ phía sau: "Đúng rồi, con thuận tiện hỏi anh và chị dâu con chuẩn bị thai nghén có tin tức gì tốt không, mẹ cũng chờ chuyện này hơn nửa năm rồi."
Mẹ Kiều cũng là có chút nóng vội, muốn sớm ôm cháu một chút.
"Biết rồi ạ, mang thai thuận theo tự nhiên, không vội vàng được, anh và chị dâu cũng còn trẻ."
"Anh trai con có ý chuẩn bị mang thai, mẹ không vội, con và A Trì thì sao, chuẩn bị lúc nào có con?" Mẹ Kiều sẽ không thúc giục lúc có Giang Mộ Trì ở đây, bây giờ chỉ có Kiều Dư An, liền muốn thăm dò kỹ.
"Còn sớm mà, mới kết hôn không bao lâu, gấp cái gì, anh trai và chị dâu đều kết hôn đã nhiều năm như vậy, nên con không vội." Cô muốn chơi thêm hai năm nữa, đến lúc đó tình cảm của cô và Giang Mộ Trì ổn định rồi sẽ nghĩ đến chuyện có con.
"Con và A Trì cũng đã lớn, nhất là A Trì, còn lớn hơn anh con một tuổi, mẹ chồng con không thúc giục sao?" Tuổi của Kiều Dư An cũng sấp sỉ đến tuổi có con được rồi, chính là kết hôn muộn, nếu là kết hôn sớm, chắc sớm đã có rồi.
"Không có, mẹ chồng rất ít tìm con, tháng ngày vô cùng yên bình, không có làm phiền nhau." Nói đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu Kiều Dư An thật đúng là không có cảm giác gì, trước đó đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu tựa như là ở thế chiến đấu, nhưng mấy tháng này cô không cảm nhận được.
Đại khái là bởi vì ở riêng, nên không có can thiệp lẫn nhau, mặc kệ nhau, ngẫu nhiên ngồi xuống ăn cơm chung cũng là mọi người đều có mặt, chưa từng bới móc khuyết điểm của cô, như vậy rất tốt.
Không cầu mẹ chồng xem mình là con gái ruột, chỉ cầu không làm phiền nhau như thế này, cũng đã là mẹ chồng rất tốt.
"Đó là con gặp được một mẹ chồng tốt, như vậy cũng khỏe, tách ra ở riêng, chỉ là vẫn phải về thăm mẹ chồng con nhiều chút, mang một ít quà, đừng thất lễ." Chính mẹ Kiều cũng hi vọng con gái về nhà nhiều một chút, suy bụng ta ra bụng người, mẹ Giang khẳng định cũng sẽ vui khi con trai về nhà nhiều.
"Biết rồi ạ, cứ cuối tuần chúng con đều sẽ về ăn cơm chung, mẹ, cái trứng muối này làm từ bùn đất sao?" Kiều Dư An trông thấy mẹ Kiều lấy trứng vịt muối ra, nhớ tới chuyện lần trước mình té vào trong bùn, lúc đó có phải nhìn mình rất giống cái trứng muối này không?
"Ừm, chính là làm như vậy, An An con xem trứng vịt muối này giống con không, lần trước ngã một thân bùn, đến quần áo cũng bỏ đi rồi chứ?" Mẹ Kiều hào hứng, lấy điện thoại di động ra: "Bức ảnh đó mẹ còn lưu đây."
Kiều Dư An: "... Mẹ, mẹ, sắp đến lúc ăn cơm rồi, chúng ta làm trứng vịt muối trước đi." Quả nhiên là mẹ con, rất ăn ý nha.
"Cũng được." Mẹ Kiều cười nói lần đó tiểu Di gọi điện thoại tới cười Kiều Dư An, cô nghe xong muốn tìm một cái lỗ để chui vào, đều là chuyện tốt Giang Mộ Trì làm, một đời anh minh của cô bị hủy sạch.
Hai người rửa sạch trứng vịt muối, đây là cách làm mẹ Kiều ngẫu nhiên nhìn thấy trên mạng, cầm đi chưng mấy cái, lột ra vẫn rất hoàn hảo, đầu tiên liền làm thành công.
Ăn cơm xong, mẹ Kiều sắp xếp gọn hai cái túi cho cô, mỗi túi sáu cái trứng vịt muối, một phần mang về nhà, một phần để cô mang qua nhà của Kiều Thừa Tu.
Kiều Dư An lên xe tính toán một chút thời gian, lúc này trong nhà hẳn không có người, còn không bằng đưa đến công ty, vừa vặn cũng đã lâu không có đi dạo một vòng quanh công ty, tại Kiều thị, cô là người nổi trội, có quan hệ tốt với thư ký của Kiều Thừa Tu, chủ quản trong công ty đều biết cô, cô từ nhỏ đã đi theo cha già đến công ty chơi, khi đó tất cả mọi người còn ôm cô đấy.
Lái xe đến công ty, có gác cổng đậu xe cho cô, lễ tân trông thấy cô chào hỏi, hỏi cô tại sao lâu như thế không tới, sau đó đi thang máy lên trên lầu, trên đường đi đều là chào hỏi.
Ra thang máy, đang chuẩn bị đi tìm Kiều Thừa Tu, ai biết, nhìn thấy một người không nên nhìn thấy, Vương Vĩ Đức, "bạn trai cũ" hồi đại học.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Mộ Trì: "Em không phải nói anh là mối tình đầu của em sao? Xảy ra chuyện gì? Bạn trai cũ đâu ra?"