Chương 31: Không phải mối tình đầu
Edit: Min
Kiều Dư An từ nhỏ đã bị anh trai quản, chuyện quản nghiêm khắc nhất chính là yêu đương.
Bắt đầu từ khi Kiều Dư An lên cấp hai, Kiều Thừa Tu liền tận tâm chỉ bảo cô, nói cô nhất định không thể yêu sớm, yêu sớm sẽ đánh gãy chân, cũng là sợ một đứa nhóc còn nhỏ mà yêu sớm dễ thay đổi tính tình, lúc này nên tập trung học tập.
Có anh trai ngày đêm nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Dư An có tâm tư gì cũng không dám biểu hiện ra, cho nên coi như bề ngoài xinh đẹp, thường xuyên nhận được thư tình, thế nhưng xưa nay không dám nhìn nam sinh một cái, cũng sẽ tự nói với lòng rằng không nên có những suy nghĩ không cần thiết, tình trạng như thế kéo dài mãi cho đến đại học.
Thi vào đại học, Kiều Dư An cũng đầy mười tám tuổi, rốt cục cũng không còn tính là yêu sớm, những sinh viên gắn bó với trường đại học mà chưa từng yêu đương chứng tỏ có một cuộc sống đại học không hoàn hảo, cho nên từ năm thứ nhất đại học, Kiều Dư An liền dự định sẽ có một tình yêu thật đẹp.
Thế nhưng là đã qua hơn nửa học kỳ, Kiều Dư An liền phát hiện không thích hợp, thế mà không có người theo đuổi cô? Coi như cô không tự luyến nói toạt ra, thì cô tuyệt đối cũng là một đại mỹ nhân, sao lại không có người theo đuổi? Chẳng lẽ tất cả mọi người cho rằng mình có bạn trai, thế nhưng không có mà, thật khó hiểu mà.
Khi đó nhìn mọi người thành đôi, khiến Kiều Dư An hâm mộ không thôi, đều nói một người không đạt được cái gì, thì cứ khăng khăng muốn cái đó, Kiều Dư An cảm thấy mình chính là như vậy, bởi vì chưa từng yêu đương, cho nên rất mong muốn cảm nhận một chút mùi vị yêu đương như thế nào.
Nhất là không lâu sau đó, Lâm Tự Cẩm liền có bạn trai, một nam sinh cao gầy, bề ngoài rất đẹp trai, đối với Lâm Tự Cẩm cũng vô cùng tốt, Kiều Dư An nhìn một cái liền động lòng, cho nên trong lòng càng muốn yêu đương.
Ngay lúc đó, Vương Vĩ Đức xuất hiện, là bạn học cùng khóa với cô, chẳng qua là khoa quản lý, cũng rất cao, to con hơn bạn trai của Lâm Tự Cẩm một chút, mặt nha, cũng tạm được, nhưng là không bằng bạn trai của Lâm Tự Cẩm.
Kiều Dư An xinh đẹp, cho nên muốn tìm một người cũng đẹp trai, dù sao cũng là nhan khống*, vốn là không hài lòng lắm, nhưng Vương Vĩ Đức lại vô cùng quan tâm Kiều Dư An, lúc trời mưa thì đưa dù cho cô còn tự mình dầm mưa đi về, buổi sáng thì đưa đồ ăn sáng, ban đêm đưa bữa ăn khuya, trời nóng đưa kem ly, trời lạnh đưa trà sữa, cứ như vậy quan tâm từng li từng tí, làm Kiều Dư An cảm động, nghĩ thầm mặc dù bề ngoài rất quan trọng, nhưng là nhân phẩm bên trong tốt cũng có thể bù lại, sau nửa năm Vương Vĩ Đức theo đuổi cô, gần cuối học kỳ hai của năm nhất đại học cô đã đồng ý làm bạn gái của Vương Vĩ Đức.
Vốn dĩ là một tình yêu đẹp bắt đầu, kết quả hai người mới xác định quan hệ không đến một tuần, một cô gái xuất hiện, nói mang thai con của Vương Vĩ Đức, lúc ấy Kiều Dư An như muốn nổ tung thành từng mảnh, đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi? ? ? Mới năm nhất đại học, liền mang thai?
Kiều Dư An trước tiên gọi cho Lâm Tự Cẩm, một mình cô thật sự là không cách nào xử lý, về sau mới biết được, nữ sinh kia là đại học năm 4, cũng hoàn toàn có quan hệ với Vương Vĩ Đức, nhưng mà hai người không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, mà là "pháo hữu*", quan hệ không dùng biện pháp phòng tránh, khiến nữ sinh đó mang thai, cho nên muốn trở thàng người yêu của Vương Vĩ Đức, lúc này mới tìm tới Kiều Dư An, lúc kết quả đó xuất hiện, Kiều Dư An cùng Lâm Tự Cẩm đều có biểu cảm thì ra trên thế giới này còn có chuyện kỳ ảo như vậy.
*Pháo hữu: 炮友 (friends with benefits) chỉ những người lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu.
Mà duy nhất khiến Kiều Dư An cảm thấy vui mừng chính là, cô yêu đương lần đầu, tương đối ngại ngùng, hai người mới bắt đầu, không có quá nhiều tiếp xúc, đừng nói hôn, ngay cả nắm tay cũng không có, thuần khiết không thể thuần nữa khiết hơn nữa, đây cũng là an ủi duy nhất.
Về sau Kiều Dư An mang theo cô gái kia đi tìm Vương Vĩ Đức, đánh anh ta một trận, chuyện đó cũng làm ầm lên, ở trường học bàn tán ầm ĩ, về sau Vương Vĩ Đức nhìn thấy Kiều Dư An đều đi trốn.
Cũng là bởi vì chuyện này, Kiều Dư An cảm thấy quạ nào mà quạ chẳng đen, những đàn ông khác cũng không có cái gì tốt, thất vọng về đàn ông, về sau vô cùng cách xa những người khác giới có ý với mình, Kiều Dư An cũng không thừa nhận Vương Vĩ Đức là mối tình đầu của mình, cô định nghĩa chuyện đó là bị lừa gạt, Vương Vĩ Đức chính là một tên lừa gạt, làm sao được tính là bạn trai cũ, thế là từ đó về sau, Kiều Dư An vẫn luôn độc thân, cũng không dám yêu đương nữa, đến bây giờ vẫn giữ được mối tình đầu.
Chuyện này chỉ có Lâm Tự Cẩm biết, cô cũng không dám nói cho Kiều Thừa Tu, sợ bị mắng, thật sự là lúc đó mình quá ngu, lần đầu tiên quyết định yêu đương, thế mà gặp đàn ông như vậy, bây giờ suy nghĩ lại một chút, Kiều Dư An đều muốn ói, nhớ lại chuyện cũ, càng nghĩ càng thấy bản thân ngu, ngốc vô cùng.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Lâm Tự Cẩm cũng biết Kiều Dư An không thích Vương Vĩ Đức, chỉ là bị người lừa gạt nên phẫn nộ, bạn trai bạn gái, mới quen thì có thể có bao nhiêu tình cảm, tình cảm đều là lâu ngày mới sinh ra.
"Không biết, cậu biết không, mình cũng không dám nhớ lại, mình vừa nghĩa đã cảm thấy buồn nôn, sao mình lại ngu thế? Ai nha, cậu nói anh mình mà biết có mắng chết mình không?" Kiều Dư An vẫn cảm thấy mình là một người thông minh, kết quả thông minh như thế mà trong chuyện này ngã đau như vậy, ngẫm lại như là một lỗi lầm lớn trong cuộc đời.
"Được, đừng nóng giận, dù sao cậu cũng không có tổn thất gì, nụ hôn đầu tiên vẫn còn giữ lại được, a đúng rồi, hẳn là bây giờ cậu không còn nụ hôn đầu tiên đi?" Lâm Tự Cẩm dùng bả vai đẩy một chút cô, cuộc sống với Giang Mộ Trì hẳn là rất tốt, có thể cảm giác được.
"Kỳ thật nhớ lại, còn phải cảm tạ nữ sinh kia, nếu không phải cô ấy kịp thời nhắc nhở mình, chắc còn lâu mình mới phát hiện ra." Nếu như đã phát hiện trễ, Kiều Dư An sẽ càng sụp đổ, ngẫm lại hậu quả đó, Kiều Dư An liền không muốn yêu đương gì nữa, ai biết sau lưng những người đàn ông kia là cái dạng gì?
"Đúng vậy, đều đã qua nhiều năm như vậy, cậu cũng không cần suy nghĩ nữa, cậu tìm cái cớ, để nhân sự đuổi việc là được rồi, cùng lắm thì đền bù một khoản tiền cho anh ta, cũng tránh cho trong lòng có một cây gai." Lâm Tự Cẩm hết sức rõ ràng, dù sao lúc trước Kiều Dư An tràn đầy hy vọng về mối tình đầu của mình, kết quả là kết cục như vậy, ai có thể chịu được.
"Mình không muốn để cho anh mình biết, ai, được rồi được rồi, không trò chuyện cái này, uống rượu."
Người khác nói phải thường quay đầu nhìn lại cuộc đời, như vậy mới có thể nhớ được những giáo huấn, thay đổi bản thân, nhưng Kiều Dư An cảm thấy, mỗi một lần quay đầu đều đang nhắc nhở mình tuổi nhỏ không biết gì, cho nên rất ít liên hệ với bạn thời đại học, có một số việc không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới đến liền đâm tâm đâm phổi, hận không thể lại đánh anh ta một trận.
"Được, uống rượu." Lâm Tự Cẩm cười cười cũng không nói, hiếm thấy Kiều Dư An như vậy, nhưng mà nói thật, chuyện kia thật sự là sỉ nhục trong cuộc đời của cô ấy, lúc trước Kiều Dư An bị người trong trường cười nhạo rất lâu, nói cô xinh đẹp như thế, vậy mà chọn phải một tên cặn bã, người không vừa mắt Kiều Dư An, thường xuyên ngầm lấy chuyện này ra để chê cười cô, đây chính là trò cười bốn năm đại học.
"Rượu này không có hương vị, mình muốn uống rượu mạnh." Kiều Dư An gọi phục vụ viên, mang lên mấy bình rượu có độ rượu cao hơn.
"Cậu đừng như vậy, cậu uống không được, ngộ nhỡ say làm sao bây giờ?"
"Say liền say, lại say một trận, mình liền quên chuyện này."
Lâm Tự Cẩm ngăn không được, đành phải tùy cô, lúc trước cũng là say mèm một trận, từ đấy về mặt tình cảm giống như là biến thành người khác, không còn nhắc đến chuyện muốn yêu.
Trong chuyện tình cảm, cô gái nào lại không té ngã qua, Lâm Tự Cẩm cũng không ngoại lệ.
Kiều Dư An muốn uống, Lâm Tự Cẩm không có ngăn lại, nhưng mà còn có lý trí, mình không uống quá nhiều, ở quán bar cả một buổi chiều, Kiều Dư An có chút say, liền bắt đầu nói liên miên, lải nhải nói chuyện trước kia, nói nói liền khóc, bốn năm đại học, Kiều Dư An hoàn toàn không vui, sau khi tốt nghiệp không nghĩ đến những chuyện này nữa mới có chuyển biến tốt.
Lâm Tự Cẩm nhìn đều đau lòng, chỉ trách trên thế giới này đàn ông cặn bã quá nhiều, để cho người ta khó lòng phòng bị, ai biết thứ đàn ông cặn bã sẽ dùng hơn nửa năm theo đuổi một cô gái đâu, còn giả vờ như thật.
Đến bốn giờ chiều, Kiều Dư An đã hoàn toàn say, Lâm Tự Cẩm không dám để cho cô uống nữa, cô gái này uống say sẽ mượn rượu làm càn, một mình Lâm Tự Cẩm không thể khống chế được, đành phải gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì, để Giang Mộ Trì tới đón người.
Lúc Giang Mộ Trì nhận được điện thoại kém một chút không kịp phản ứng, lại hỏi một lần nũa: "Cô ấy uống say?" Kết hôn lâu như vậy, chưa từng thấy cô ấy uống rượu, sao trong một buổi chiều lại uống say.
Hỏi địa chỉ xong Giang Mộ Trì không chần chờ, lái xe đi đón người, lúc trông thấy Kiều Dư An, Giang Mộ Trì đứng tại chỗ nhíu mày, Kiều Dư An ôm cổ Lâm Tự Cẩm ở trên ghế sa lon khóc, ủy khuất.
"Đây là có chuyện gì?" Giang Mộ Trì kéo cô ra khỏi Lâm Tự Cẩm.
"Cái đó, đợi cậu ấy tỉnh chính anh hỏi cậu ấy đi, anh đón cậu ấy về, cậu uống say có thể sẽ mượn rượu làm càn, anh chú ý một chút." Lâm Tự Cẩm chạy nhanh đi tính tiền, cái nồi này cô cũng không muốn cõng, không nhìn thấy sắc mặt Giang Mộ Trì đã hết sức khó coi sao, lúc này không chạy còn chờ khi nào chạy chứ.
"Cẩm Cẩm, chúng ta lại uống một chén, mình còn không có say." Kiều Dư An tựa ở trong ngực Giang Mộ Trì, còn gọi tên của Lâm Tự Cẩm.
"Kiều Dư An, nhìn rõ là ai?" Giang Mộ Trì có chút giận, một cô gái uống say ở quán bar không còn biết gì, Giang Mộ Trì không có khả năng không tức giận, cô gái này một ngày không tìm chút chuyện cho cô làm cũng là cảm ơn trời đất rồi.
"A? Giang Mộ Trì, tại sao là anh?" Kiều Dư An nhón chân lên ôm lấy cổ của anh: "Sao anh lại tới đây? Anh cũng là đến uống rượu sao?"
"Về nhà." Giang Mộ Trì lười nhác nhiều lời với cô, trực tiếp ôm ngang người ra ngoài, một tay kéo cửa xe phía sau, thả người vào, cài dây an toàn, để cô ngồi ở ghế lái phụ không yên lòng.
Sắc mặt Giang Mộ Trì hết sức khó coi, lái xe cực nhanh, một cô gái uống say không còn biết gì, có thể là bởi vì chuyện gì? Giang Mộ Trì suy nghĩ lung tung đến không dừng được.
Một đường phóng nhanh về nhà, Kiều Dư An ở phía sau an tĩnh rất nhiều, sắc mặt Giang Mộ Trì tốt hơn chút, cho là cô là ngủ thiếp đi, ai biết ôm người lên lầu, Kiều Dư An lại bắt đầu lộn xộn, xoay lung tung trên giường, giống như là giường sẽ cào người, thế nhưng là lại không có mở to mắt, chính là bộ dáng chỗ nào cũng không thoải mái.
Giang Mộ Trì đi vắt khăn lau mặt cho cô, từ phòng vệ sinh ra trông thấy Kiều Dư An ngồi dậy, anh còn tưởng rằng cô tỉnh rượu, con mắt nửa mở, ai biết một giây sau, Kiều Dư An liền ném gối trên giường xuống dưới đất, chăn mền cũng ném tới trên mặt đất, sau đó mình nhảy tới trên mặt đất nằm xuống ngủ, co ro thân thể, quấn chặt lấy chăn mền, còn chép miệng.
Giang Mộ Trì: ". . ." Cô tưởng rằng mình là chó sao? Còn ngủ trên mặt đất?