Mộng Điệp là mối tình đầu của Lục Minh, cô ấy xinh đẹp tài giỏi.
Chỉ có điều cô ấy lựa chọn sự nghiệp thay vì tình yêu nhưng rồi “ Em hối hận vì sự lựa chọn này ”
………
Máy bay hạ cánh nơi thành phố quen thuộc, bước xuống cô gái dáng người mảnh khảnh kéo theo chiếc vali đi về phía cửa.
Dáng vẻ ấy không nhầm lẫn được là Mộng Điệp, gió lạnh thổi xuyên qua mái tóc dài xoăn lượn sóng.
Bắt chiếc xe đi về nhà, ngắm nhìn thành phố qua cửa kính xe ắng nắng chiếu vào làm cô nheo mắt.
“ Đã mấy năm rồi nơi này vẫn không thay đổi ….” Cô ngừng một lúc “ Chỉ có lòng người thay đổi ” giọng điệu yếu đi một phần như đang che giấu đi thứ bản thân không muốn quên.
Không biết bây giờ người ấy sao rồi?
Hôm nay Mỹ Lệ được nghỉ mấy ngày vì đoan phim mới đóng máy, lịch trình làm việc của cô vẫn chưa có thêm cập nhật gì mới.
Nếu cô nhắn tin liệu có làm phiền anh ấy không?
Đắn đo suy nghĩ một hồi “ Anh hiện có bận lắm không? ” tin nhắn đã được gửi đi.
Tuy nhiên cứ khoảng lăm đến mười phút Mỹ Lệ lại mở màn hình điện thoại lên xem nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời “ Chắc anh ấy bận rồi ”
Ở nhà một mình cũng chán, cô thay đồ muốn đi mua một số đồ gì đấy xem có món gì thú vị.
Điện thoại reo lên “ Alo ”
“ Anh xin lỗi vì không trả lời tin nhắn em sớm hơn, trưa rồi bọn mình đi ăn đi ” giọng nói ấm truyền đến bên tai cô
Đôi má bỗng chốc đỏ ủng, giọng nói ấy sao có thể hay đến vậy một cảm giác gợi cảm không nhẹ.
Mỹ Lệ cố gắng bình tĩnh “ Đ….được ah ”
“ Được, anh đợi em dưới cửa ” nói xong câu đó anh dập máy
Cô nhanh chóng chọn một bộ đồ, không muốn mất nhiều thời gian nên chỉ mặc đại một chiếc váy len dài qua đầu gối, áo ngoài chiếc mangto dài vừa lịch sự lại không bất tiện.
Đội chiếc mũ len và không quên khẩu trang, Mỹ Lệ đi xuống dưới cô chạy thật nhanh nhưng đến sảnh cô dừng lại nhịp thở nhanh gấp gáp vẫn không thể ngăn cô ngắm nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.
Dù không hỏi ý kiến của nhau nhưng cả cô và anh đều mặc chiếc mangto dài màu nâu, đội mũ len nhìn từ đây dáng vẻ đấy vừa vững chắc lại có cảm giác ấm áp.
Chợt tỉnh cô nhanh chóng đi ra “ Xin lỗi để anh đợi lâu rồi ”
Lục Minh chỉ cười cười “ Không sao, anh cũng mới tới thôi ”
Nhìn bộ đồ cô mặc anh hơi nhíu mày “ Em không lạnh sao? ”
Cô không hiểu hơi hướng mặt về phía anh, Lục Minh chỉ vào phần chân trắng nõn hở ra vì lạnh “ Em không thấy lạnh lắm ”
Lục Minh thở dài một hơi “ Thôi lên xe đi không lạnh ”
Anh đưa cô lên xe còn cẩn thận cài dây an toàn cho cô, “ Hôm nay mình sẽ đi đâu ” cô hỏi anh.
“ Chũng ta đi ăn ”
“ Ăn món gì vậy? ” cô hỏi lại
“ Đến nơi em sẽ biết thôi ”
Chiếc xe di chuyển đến một con hẻm nhỏ nằm trong nơi nhộn nhịp của thành phố, chiếc xe đi đến đâu Mỹ Lệ đều nhìn ngó xung quanh.
“ Đây là …… ” cô nhìn sang anh
Anh chỉ bật cười “ Đúng rồi đây là con phố ăn vặt nơi tín đồ của các bạn sinh viên thời còn đi học ”
Cô vui vẻ nhìn mọi thứ, đỗ xe một nơi Lục Minh nắm tay cô dẫn đi quanh con phố này
Nơi đây tập chung chủ đạo những món ăn vặt của sinh viên, chè, tào phớ, bánh tráng trộn, trà sữa ……
Ngoài những món ăn vặt có cả các món ăn mặn khác phở, lẩu, bún, cơm …….
Đặc điểm con phố này nổi tiếng với các sinh viên qua từng đời là vì “ Rẻ ”
Từ lâu rồi cô mới được quay trở lại những nơi như này để ăn uống, Mỹ Lệ phấn khích kéo Lục Minh đi đến từng quán “ Anh mình thử những món này đi ”
Lục Minh chỉ cười, anh đi theo cô bất cứ đâu.
Sau cùng hai người mua một đống đồ mang về chỗ ghế đá gần khu ngồi ăn “ Anh ăn đi em mua nhiều lắm ” cô cười sung sướng.
Anh cầm một xiên thịt lên, vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt Mỹ Lệ nhìn ngắm đống đồ ăn trước mặt tủy nhiên mỗi món cố chỉ thử một miếng “ Em không ăn à? ”
“ Mấy món này nhiều calo nhưng em vẫn muốn ăn nên ….”
Anh chỉ cười cười, riêng Mỹ Lên vừa ăn vừa ngắm nhìn anh góc nghiêng sao lại đẹp đến thế.
Sống mũi cao xương hàm thẳng gồ tạo ra sự nam tính mê người.
Không biết có phải cô đang mê anh quá hay không mà mọi thứ của anh cô đều thấy rất đẹp.
“ Sao em lại nhìn anh chằm chằm như vậy ” anh xoay sang cô.
Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác “ Không ….không có gì ạ ”
Lục Minh quan sát cô từ trên xuống dưới, Mỹ Lệ mặc váy qua gối nhưng khi ngồi chiếc váy co lên tạo ra một phần chân thẳng trắng phơi ra giữa trời đông.
Lục Minh đứng dậy anh cởi chiếc áo mangto đắp lên chân cô “ Anh sợ em lạnh ”
Hành động ấy sao lại ấm áp đến vậy, “ Em không lạnh lắm ….”
Anh hơi trừng mắt với cô “ Anh mặc ấm hơn em nên không cần lo cho anh, đừng vì mặc đẹp mà không chú ý thời tiết ”
“ Được rồi, được rồi em biết rồi ”
Cơ mặt anh giãn ra, ăn xong hai người trên đường đi về nhà.
“ Em có muốn đến nhà anh không? ” đây là lần đầu tiên anh ấy mời mình đến nhà.
Mỹ Lệ tròn mắt bất ngờ cô không nghĩ anh ấy sẽ mời cô đến nhà nhìn biểu cảm Mỹ Lệ thật sự rất buồn cười “ Anh muốn em hiểu về cuộc sống anh hơn và anh cũng muốn biết thêm về cuộc sống em hơn ”.