Edit: OhHarry
***
Quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc chính thức rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, tất nhiên chiến tranh lạnh là do tôi tự phong, chứ thật ra tôi chẳng thiết đoái hoài đến anh thêm giờ phút nào nữa.
“Anh Đường, anh nhìn họ kìa!” Văn Văn phàn nàn, “Sao cậu Tịch có thể đối xử với anh như vậy chứ?”
Tôi hé mắt, không biết Tịch Tông Hạc đang nói gì mà Giang Mộ lại vui vẻ đến vậy, mấy nữ diễn viên ngồi gần đó cũng che miệng cười theo.
Hóa ra, Tịch Tông Hạc cũng có lúc hoạt bát như vậy ư…
“Anh Đường!”
Văn Văn sốt sắng huých tay tôi một cái, có lẽ vì con bé không muốn thấy tôi cứ nhẩn nha mãi thế này.
Tôi ngoảnh mặt sang nhìn con bé, bật cười: “Em bực làm gì? Có bực đến mấy thì trí nhớ anh ấy cũng không quay về ngay được.
Cái gì là của anh thì là của anh, còn không… có ép buộc cũng chỉ vô ích mà thôi.”
Dường như con bé vẫn còn lời muốn nói, thế nhưng tôi không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa nên chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dạo gần đây, tôi thường nhớ về mẹ và Cố Nguyên Lễ.
Yêu sai người thật sự rất đáng sợ, mẹ tôi yêu nhầm Cố Nguyên Lễ, tự tay hủy hoại cuộc đời mình, Tịch Tông Hạc cũng yêu nhầm Giang Mộ và gần như đã gục ngã.
Họ tin tưởng hết mực vào người mình yêu, cho rằng được sánh đôi bên người kia mới là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Ngờ đâu, nó lại trở thành nỗi bật hạnh lớn nhất với họ.
Tịch Tông Hạc đối xử với Giang Mộ bằng dáng vẻ mà trước đây tôi chưa từng biết, nụ cười trên môi ngọt ngào, chói lọi, đôi ngươi phả lòa từng nét dịu dàng, dậy si mê.
Rơi vào bể tình, ấp ủ trong lòng biết bao kỳ vọng, rồi lại phạm phải sai lầm.
Thật đáng thương biết mấy, bất kể là mẹ tôi hay là Tịch Tông Hạc.
Mẹ tôi căm hận Cố Nguyên Lễ, oán giận Cố Nguyên Lễ là vì bà yêu gã ta.
Yên nên mới biết hờn oán, yêu nên mới tỏ tường bao nỗi lắng lo.
Tịch Tông Hạc yêu Giang Mộ nên mới trở thành thằng ngốc.
Tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc, nhìn họ chết đi sống lại vì tình yêu, nhìn họ không thể tự giải thoát bản thân cho tới khi nhận về tất thảy đau thương.
Khoảng sân phía ngoài nhà kho bỗng trở nên nhốn nháo, âm thanh ồn ào đánh thức những người đang nằm nghỉ trưa.
Thoáng chốc sau, một mỹ nhân rạng rỡ đẩy cửa bước vào, cô ta chào hỏi mọi người rồi thân mật ôm lấy Lạc Liên và đạo diễn Mã hỏi thăm sức khỏe.
Tôi âm thầm huýt sáo, trong lòng nhen lên cảm giác hả hê.
Đây chẳng phải công chúa Dung Như Ngọc của công ty giải trí Toa Tuấn nổi tiếng toàn quốc hay sao.
Cô ta cũng chẳng xách tay không đến thăm trường quay, tất cả mọi người có mặt đều được cô ta tặng một món quà nhỏ có in logo riêng, thật tinh tế biết mấy.
Lấy ngắn nuôi dài, cô Dung đây quả thật am hiểu nghệ thuật đắc nhân tâm.
Mặt khác, Tịch Tông Hạc…
Tôi đưa mắt nhìn sang, từ khi Dung Như Ngọc xuất hiện, Giang Mộ đã lập tức bỏ Tịch Tông Hạc lại để đi đón tiếp cô công chúa của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Tịch Tông Hạc gặp trực diện bạn gái hiện tại của Giang Mộ sau khi bị mất trí nhớ, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thì tác động do nó gây nên cũng chẳng phải nhỏ.
Vẻ mặt hoang mang có thể sánh ngang với dáng bộ suy sụp khi anh bị Giang Mộ bỏ rơi trong bệnh viện.
À không, vẫn kém hơn một chút, cái ngày ở bệnh viện kia, anh đã hoàn toàn “tan xương nát thịt”, còn giờ, dù vẫn đau lòng nhưng hẵng còn cầm cự được.
Giang Mộ vừa ôm Dung Như Ngọc, vừa thân mật thì thầm gì đó, Tịch Tông Hạc thấy thế thì đứng ngồi không yên, anh nghiến răng đứng dậy đi tới, nói muốn diễn tập với Giang Mộ.
Khó lắm đôi chim cu kia mới được gặp nhau, vậy mà anh ấy vẫn quyết xen vào phá bĩnh cho bằng được.
Dung Như Ngạc sầm mặt, cô ta nhìn Tịch Tông Hạc bằng ánh mắt chất chứa sự ngờ vực và ngạc nhiên, sau đó liếc sang bạn trai mình.
Giang Mộ vẫn coi như không, anh ta mỉm cười gật đầu rồi cúi xuống hôn lên thái dương bạn gái, sau đó xoay mình rời đi cùng Tịch Tông Hạc.
Tuyệt thật, giờ thì tôi đã có thể mường tượng ra tâm trạng hạnh phúc tột độ của Tịch Tông Hạc và cả nỗi bực tức, khó chịu của Dung Như Ngọc.
Không biết nên gọi cảnh tượng này là kẻ thứ ba ra oai với chính thất hay là chính thất dằn mặt kẻ thứ ba nhỉ, khi tôi đang tấm tắc tán thưởng thì chợt thấy Dung Như Ngọc bước về phía mình.
“Ra nói chuyện.” Cô ta trưng ra vẻ mặt lạnh tanh với tôi.
Tôi và Dung Như Ngọc tìm đến một góc vắng vẻ của nhà kho, thấy cô ta định lấy thuốc ra châm, tôi đành vỗ vai nhắc để người kia trông lên tấm biển cấm hút thuốc được in lớn treo trên tường.
Cô ta dằn giọng chửi thề rồi nhét hộp đựng thuốc lá vào lại trong túi xách.
Nhiều năm về trước, khi còn làm việc ở Toa Tuấn, tôi vốn chỉ biết ngước nhìn, ngưỡng mộ cô ta như biết bao diễn viên thuộc hàng vô danh tiểu tốt khác, Dung Như Ngọc, Giang Mộ, Tịch Tông Hạc đều là những cái tên vang dội của làng giải trí trong nước.
Lúc đó, chắc hẳn cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dính líu với tôi, mối quan hệ khó xử như vậy.
Cô ta khoanh tay trước ngực, hỏi tôi: “Cố Đường, Tịch Tông Hạc bị làm sao vậy?”
Vì cô ta đã đi thẳng vào vấn đề nên tôi cũng không câu giờ nữa: “Bị ngu.”
Dung Như Ngọc sửng sốt vì không hiểu ra sao rồi cau mày ngờ vực: “Anh ta muốn cướp Giang Mộ về ư?” Cô ta giở giọng giễu cợt, “Trước đây tôi có thể giành được Giang Mộ từ tay anh ta, vậy thì bây giờ, tôi quyết không để anh ta giật lại thứ trong tay mình đâu.”
Cô ta cắn môi, bực dọc: “Tôi cho Giang Mộ tự do lựa chọn, chính miệng anh ấy nói rằng muốn ở bên tôi, Tịch Tông Hạc trả thù suốt năm năm chưa đủ hay sao, anh ta cũng tìm được người mình thích rồi cơ mà, anh ta lấy tư cách gì để tranh giành với tôi chứ?”
Cô đang đóng phim đấy à.
Hai kẻ đê mạt này, đi bar đá phò không sướng hơn à? Tại sao cứ phải đâm đầu đi yêu thằng cặn bã kia chứ?
Khoan đã, chẳng phải cái tên được Tịch Tông Hạc bao kia là tôi hay sao? Mẹ kiếp!
Trong lòng tôi cũng thấy hơi khó chịu với cô ta, cứ ngỡ bộ drama bom tấn năm năm trước đã đi tới hồi kết, ngờ đâu câu chuyện mới chỉ sang mùa thứ hai, diễn viên phụ xuất sắc nhất như tôi biết tìm ai nói lý đây?
“Đã bảo bị ngu rồi.” Tôi đáp lại lời Dung Như Ngọc, “Thay vì đứng đây nói chuyện vô nghĩa với tôi, sao cô không đi trông coi bạn trai mình đi, anh ta cũng chẳng biết an phận đâu.”
Nếu hôm nay giành được thì hôm sau vẫn có thể bị cướp mất, tôi tin cô ta hiểu rõ đạo nghĩa này.
Giang Mộ chẳng phải người lương thiện, bề ngoài trông dịu dàng ân cần là vậy, nhưng thực chất anh ta chỉ là một kẻ đa tình chuyên ban phát “hơi ấm” đi muôn nơi.
Anh ta thích cảm giác được làm trung tâm của vũ trụ, thích nhìn người ta liều mạng vì mình, thằng khốn xấu xa.
Suốt năm năm qua, tôi chưa từng tin Giang Mộ sẽ thật lòng tu tâm dưỡng tính, không đi trêu họa ghẹo nguyệt nữa, có thể anh ta dè chừng địa vị của Dung Như Ngọc, nhưng chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ bản thói trăng hoa, cùng lắm là hành động một cách bí mật và cẩn trọng hơn.
Nhưng tôi từng quen một gã còn khốn nạn hơn anh ta gấp nhiều lần, cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao gã lại có thể sống nhởn nhơ trên đời lâu như thế.
Vẻ đau đớn hiện lên trên gương mặt Dung Như Ngọc, cặp móng tay được chăm sóc tỉ mẩn bấu mạnh vào phần bắp tay và để lại vết đỏ.
Cô ta lườm tôi: “Đợi đấy, tôi sẽ trả câu này lại cho anh.”
Nói rồi, cô ta điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân, che giấu mọi cảm xúc sau lớp trang điểm hoàn hảo, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, dậm gót bước đi.
Tôi đứng dựa vào tường, trông theo bóng lưng cô ta mà chỉ cảm thấy nực cười.
Đúng là trò đời ngang trái, giờ những tên mặt người dạ thú lại được đón nhận nồng nhiệt tới vậy nữa ư? Phải chăng là vì cảm giác đê mê khi chinh phục được những kẻ bạo ngược đó?
Tôi không rõ Dung Như Ngọc đã nói gì với Giang Mộ, nhưng ngay khi cô ta rời đi, Giang Mộ đã bắt đầu tránh mặt Tịch Tông Hạc.
Trước mặt đám đông, hai người họ tỏ ra thân thiết như thể mối quan hệ gắn bó xưa kia đã được hàn gắn.
Nhưng sau lưng, Giang Mộ sẽ ngậm chặt miệng, không trao đổi hay nói chuyện với Tịch Tông Hạc nếu không thực sự cần thiết, thậm chí còn hạn chế diễn tập cùng.
Tình ý sâu đậm là thế nhưng lại phải giữ khoảng cách với người kia.
Đúng là thủ đoạn tra tấn cao siêu.
Dung Như Ngọc đã nỗ lực như vậy, tất nhiên tôi cũng không thể bàng quan đứng nhìn mãi.
Tôi từng hứa với Đường Lệ rằng sẽ không để Tịch Tông Hạc làm rối tung mọi chuyện lên, cho dù anh có tức giận đến mấy chăng nữa, tôi cũng không thể nuốt lời được.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sau khi Giang Mộ tỏ rõ thái độ lạnh nhạt với Tịch Tông Hạc, tôi bắt đầu theo dõi anh một cách sát sao, Tịch Tông Hạc đi đến đâu, tôi liền bám theo đến đó.
Anh nhờ Giang Mộ diễn tập cùng mình thì tôi đứng bên cạnh học hỏi, anh nói chuyện với Giang Mộ thì tôi đóng vai người nghe, tôi tìm mọi cách để anh không được gặp riêng Giang Mộ, thiếu điều nằm luôn ra hành lang khách sạn ngủ.
Tôi hoàn toàn cảm nhận được sự ức chế của Tịch Tông Hạc qua mỗi lần diễn tập với mình.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” Tịch Tông Hạc hằm hè chất vấn tôi.
Tôi lật kịch bản, khó hiểu đáp: “Sao?”
“Ai là người đã nói rằng sẽ để mặc cho tôi tự hạ thấp bản thân hả? Ý anh là gì đây?”
Tôi cười với anh: “Lời nói trong lúc nóng giận mà anh cũng tin cho được ư.”
Tịch Tông Hạc nghẹn họng, sắc mặt tối om lại, không nói thêm được tiếng nào.
Tôi tiếp tục đọc kịch bản: “Em ngắt nghỉ câu như này được không nhỉ……”
“Anh nói tôi sẽ bị coi thường, vậy còn anh thì sao?”
Tôi ngẩng đầu, lom lom nhìn vào đôi mắt chất chứa vẻ trào phúng và cay nghiệt của anh.
Có phải hôm mắng anh, tôi cũng trưng ra vẻ mặt này không?
“Em cũng bị coi thường.” Tôi thú nhận như một lẽ mặc nhiên, thung dung dối lừa anh, “Cho đến khi Tịch Tông Hạc của em trở về, em quyết không để anh sử dụng cơ thể của anh ấy một cách bừa bãi đâu.”
Người anh căng cứng lên như thể tôi sắp làm ra hành động khiếm nhã nào vậy.
Tôi lui mình về một chút, nói với giọng điệu bất lực và dung túng: “Anh không yêu em, nhưng em không thể sống nếu thiếu anh.”
Phim tình cảm dài tập lên sóng trở lại rồi đây, mặc dù cốt truyện drama, lộn xộn không gì sánh bằng nhưng tôi vẫn quyết định đóng góp một chân.
Có tranh được giải Oscar hay không thì còn tùy vào tài năng diễn xuất của bản thân.
“Xì!” Tịch Tông Hạc tức tối cười với tôi, “Chúc Tịch Tông Hạc của anh sớm ngày trở về để tôi trả chỗ cho cậu ta.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Chiều này, Tịch Tông Hạc và Đỗ Vũ quay cảnh hành động võ thuật, một tiếng trước khi cảnh quay bắt đầu, việc mí mắt phải cứ giật liên tục không ngừng khiến tôi không khỏi lo lắng.
Khi clapper board ra hiệu, tôi đứng ngay sau đạo diễn Mã, quan sát màn hình camera cùng ông.
Đỗ Vũ vào vai một kẻ tử sĩ vô danh làm việc dưới trướng chị em nhà họ Mục, từng có khoảng thời gian, gã đắm đuối, si mê trước vẻ đẹp của Mục Nhạc.
Nghe tin Mục Nhạc qua đời, gã lập tức đột nhập vào hoàng cung, đánh cắp thi thể của nàng bất chấp mọi hiểm nguy, hành tung của hắn bị Khánh Lê phát hiện, hai người lao vào giao chiến, cuối cùng gã trọng thương, phải chạy trốn đến chỗ Mục Hĩ.
Khổng Hoành cũng chết dưới tay hai.
Có vẻ Đỗ Vũ đã luyện tập từ trước, những đường vung kiếm, quét chân của cậu ta rất mạnh mẽ, thậm chí hình ảnh khi thu qua ống kính trông còn thanh thoát, cuốn hút hơn vạn phần.
Chẳng qua cậu ta thường xuyên cố ý hoặc vô thức theo sát ống kính máy quay, không chắn trước mặt Tịch Tông Hạc thì cũng phóng đại động tác hòng tranh đất diễn, đến tôi còn nhận ra ý đồ của cậu ta thì Mã Nguy Tương làm sao không biết.
“Làm cái gì thế hả, có biết diễn không đấy.” Mã Nguy Tương vừa xem vừa cau mày.
Ông vừa định nhấc clapper board lên hô “Cut” thì bên phía Tịch Tông Hạc xảy ra chuyện.
Đỗ Vũ xoay người quá mạnh khiến đuôi tóc giả đập vào mắt Tịch Tông Hạc, anh vô thức nhắm mắt lại, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Đỗ Vũ đá vào bắp chân.
Tịch Tông Hạc khuỵu gối xuống đất, mặt mày anh tái nhợt cả đi.
“Mẹ kiếp!” Tôi tức tốc lao đến chỗ anh.
Đỗ Vũ sững sờ, cậu ta cứ đứng chôn chân mãi tại chỗ, có vẻ đang rất hoảng loạn.
Tôi đẩy cậu ta ra, phẫn nộ quát lên: “Tên chết tiệt nhà cậu có biết đóng phim hay không hả!”
Chửi xong, tôi không buồn nhìn cậu ta nữa mà ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương cho Tịch Tông Hạc.
“Sao rồi? Anh đau lắm đúng không?” Tôi hoảng hốt hỏi.
Tịch Tông Hạc gật đầu, mặt anh trắng bệch, trên trán toát cả mồ hôi lạnh.
Tôi nắm chặt tay anh, cố gắng an ủi: “Anh đừng sợ, em ở đây rồi.”.