Edit: OhHarry
***
Tôi không biết Tịch Tông Hạc cảm thấy thế nào, nhưng đêm đó là một đêm đặc biệt đối với tôi.
Anh ấy uống say đến nỗi không phân biệt nổi tôi và Giang Mộ với nhau.
Một người “bát ngọc đũa ngà”, một kẻ “buôn hương bán phấn” mà cũng nhầm cho được hay sao.
Tôi cúi đầu giữa hai chân Tịch Tông Hạc, mô phỏng lại cảnh tượng đêm hôm đó bằng cách cắn lấy phéc-mơ-tuya quần và từ từ kéo xuống để giúp anh ấy nhớ nhanh hơn.
Tôi vừa định ngậm lấy thứ mềm mại kia thì đột nhiên bị anh ấn trán và đẩy ra xa khỏi đũng quần.
“Anh là…… cái người ở trong biệt thự ư?” Vẻ mặt của Tịch Tông Hạc trông thật bàng hoàng.
Tôi biết chuyện này nghe có vẻ vô lý và kinh khủng hết sức, nhưng nó cũng giống như số phận mà Thượng đế đã sắp đặt sẵn cho ta vậy, Tịch Tông Hạc gặp phải Giang Mộ, còn tôi thì sa chân vào tai họa này.
“Ừ, là em.”
Vì Tịch Tông Hạc không cho tôi dùng miệng nên tôi đành làm giúp anh bằng tay.
Tôi luồn ngón tay vào quần anh ấy rồi nắm lấy con trăn đang say giấc kia, tới khi anh cứng dần lên, được đà, tôi nhổm dậy, dạng chân ngồi lên đùi Tịch Tông Hạc và ôm lấy anh thật chặt.
Tịch Tông Hạc bị ẩn dựa lưng vào sô pha, vẻ luống cuống thoắt hiện trên khuôn mặt điển trai của anh ấy.
Ngay khi anh toan đẩy tôi ra, tôi đã vội vàng hôn lên môi anh trước.
Đàn ông mà, thi thoảng hứng lên thì sẽ không kiềm chế nổi bản thân nữa.
Những hành động phản kháng dần biến mất, sau bao nỗ lực trêu chọc, cuối cùng con quái thú nằm trong tay tôi cũng ngóc đầu dậy hoàn toàn, nó cương cứng lên một cách mạnh mẽ, khoe ra từng đường gân nam tính.
“Tôi ‘kia’ có biết chuyện này không?” Anh khẽ cau mày, vừa thở hổn hển, vừa dằn giọng hỏi.
Tôi quấn quýt bên anh, muốn hôn lên khóe môi anh nhưng lại bị anh ngoảnh mặt tránh đi.
Chẳng thể làm gì khác, tôi chỉ đành ngước mắt rồi trả lời anh một cách ngắn gọn: “Anh biết.”
Thật ra, anh nào hay biết gì về chuyện này.
Nói ra thì được ích lợi gì cơ chứ? Tôi sẽ chẳng nhận được lợi lộc gì ngoài việc bị anh ấy coi thường hơn.
Dù sao đi nữa, kể cả khi anh ấy không xuất hiện vào đêm hôm đó thì tôi cũng sẽ bán thân cho người khác.
“Sao lại phải… làm việc ở một nơi như quán bar thế?”
Nghe vậy, tôi nắm chặt lấy thứ mình đang âu yếm trong tay khiến anh ấy bật khẽ ra tiếng rên rỉ trầm khàn, bàn tay đang mân mê eo tôi cũng siết chặt hơn.
Tôi nhắm mắt lại, cánh môi bịn rịn bên cổ anh: “Anh muốn em trả lời thế nào? Lầm đường lạc lối ư?”
Về khoản làm tình, tôi có nhiều hơn anh ấy năm năm kinh nghiệm, tôi đã thuộc lòng từng tấc da thịt trên cơ thể anh, thậm chí là từng phản ứng của anh khi tôi chạm đến những điểm nhạy cảm.
Tôi miết nhẹ ngón tay cái qua quy đầu khiến anh ưỡn hông lên trong vô thức.
Đôi bàn tay gân guốc vân vê từng lớp áo rồi luồn vào ve vuốt tấm lưng tôi.
Tai tôi vương vấn từng hơi thở vồn vã của anh, liệu anh còn đủ sức để nghe tôi nói nữa không.
“Không phải ai sinh ra cũng được làm cậu ấm, cô chiêu,” Cảm nhận được cơ bắp trên người anh ngày càng căng cứng, tôi chuyển động cổ tay mình nhanh hơn, “Số em không sướng như anh, em làm gì cũng phải tự mình ganh đua mới có được.”
Tịch Tông Hạc thở dồn dập một cách thô bạo, anh bao bọc tôi trong lòng mình, cánh tay ghì chặt như thể muốn siết đứt eo tôi.
Tư thế này khiến cử động của tôi trở nên hơi khó khăn, nhưng may sao, anh ấy đã sắp lên đỉnh, chẳng bao lâu sau, anh rùng mình hai cái rồi dần dần thả lỏng sức ra.
“Hôm ấy A Mộ lại từ chối tôi, tôi đã theo đuổi em ấy suốt hai năm, thậm chí tôi còn nghĩ rằng em ấy sẽ chẳng động lòng được với tôi.” Tịch Tông Hạc uể oải, “Tôi tụ tập uống rượu với đám Phùng An, nhưng chúng nó lại đưa tôi đến một ngôi biệt thự lạ hoắc và nói rằng sẽ tham gia một bữa tiệc hóa trang.
Tôi chẳng hứng thú với mấy trò hóa trang kia nên chỉ biết nốc hết chai này đến chai khác, sáng hôm sau ngủ dậy, tôi thấy mình đang khỏa thân nằm trên giường.”
Chắc anh ấy phải sợ hãi lắm, có khi còn chửi đám Phùng An vì thói tọc mạch đã gián tiếp làm ô uế danh tiết của anh ấy ấy chứ.
“Không lâu sau, thái độ mà A Mộ dành cho tôi bỗng dưng dịu đi, em ấy còn đồng ý hẹn hò với tôi nữa.
Anh không biết tôi đã hạnh phúc nhường nào đâu.”
Người ta chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với anh suốt hai năm, đùa chán rồi thì đồng ý thôi.
Chỉnh trang quần áo lại cho anh xong, tôi rút khăn giấy trên bàn trà ra để lau tay.
Tịch Tông Hạc đúng là cậu thanh niên ngây thơ, tôi từng lăn lộn trong những hộp đêm xa hoa trụy lạc nên chẳng lạ gì mấy mánh khóe này.
Nếu tỏ ra quá niềm nở và săn sóc thì sẽ không được lòng khách.
Nhưng nếu đã giữ mối quan hệ ở mức mập mờ và biết nắm bắt đúng tâm lý, tự khắc, đối tác sẽ say như ta điếu đổ.
Sau khi lau sạch từng kẽ ngón tay, tôi quay người, tiếp tục vùi mình vào lòng anh, lần này, tôi không mó máy nghịch ngợm nữa mà chỉ lặng lẽ ôm anh thật chặt.
“Đúng là em từng làm tay vịn ở bar, nhưng sau khi quen anh, cơ thể và trái tim này của em chỉ thuộc riêng về anh thôi.
Tịch Tông Hạc, xin anh hãy giúp em.”
Tịch Tông Hạc giữ yên lặng suốt hồi lâu, đến khi trái tim tôi chớm sa vào nỗi thất vọng, anh mới thản nhiên thốt ra một tiếng “Ừ”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể chấm dứt hẳn ảnh hưởng tiêu cực, nhưng với mạng lưới quan hệ của Tịch Tông Hạc và khả năng quan hệ công chúng của Đường Lệ, scandal này hoàn toàn có thể được giải quyết ổn thỏa, ít nhất là dọn hết sạch các bài viết không hay trên mạng.
Còn mọi người muốn giễu cợt, đánh giá tôi sau lưng thế nào thì tôi không thể can thiệp.
Cư dân mạng sẽ không nể nang tôi chỉ vì tôi có nỗi khổ tâm riêng.
Họ luôn bất mãn và luôn tìm được lý do để chỉ trích, bới móc.
Tôi đã học được rất nhiều điều từ Tịch Tông Hạc, những gì tôi phải hứng chịu trong hôm nay chỉ là hạt muối bỏ biển nếu so với anh năm đó.
Giành giật mạng sống bên bờ vực sinh tử, bị người yêu bỏ rơi trong chớp mắt, dành hàng năm trời để thực hiện trị liệu hồi phục chức năng trong vô vọng, đã vậy còn bị người khác đặt điều, sỉ vả trên mạng.
Ngày nào anh cũng đăng nhập vào weibo cá nhân và đọc đi đọc lại những bình luận ác ý.
Những lời vu khống, bôi nhọ kia chẳng thể khiến tinh thần anh kiệt quệ hơn.
Càng đọc, những tàn rạ âm ỉ nơi đáy hồn anh càng bùng cháy, và cuối cùng thôi thúc anh tái sinh từ cõi Niết bàn.
Tôi cảm phục Tịch Tông Hạc vì cách anh đối xử hà khắc với bản thân.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Hôm sau, những bài báo tiêu cực về tôi trên mạng đã bị xóa hết, tình hình lắng dần một cách nhanh chóng.
Đạo diễn Mã vẫn đối xử tốt với tôi như trước, ông ấy dặn tôi nghỉ ngơi thêm đôi ba hôm nữa cho thư thả đầu óc rồi hẵng quay trở lại làm việc.
Tang Thanh gọi điện thoại cho tôi và bắt đầu văng tục chửi thề vào cái kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.
Tôi sửng sốt vì không ngờ người đó lại là Đỗ Vũ, cậu diễn viên bị đạo diễn Mã sa thải.
“Sao cậu ta lại đâm sau lưng tôi chứ?” Rõ ràng tôi không có tư thù gì với cậu ta, và thậm chí tôi còn chẳng quen biết cậu ta nữa, cậu ta làm vậy thì được lợi gì chứ?
“Kèn cựa với cậu chứ sao, ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy thằng não phẳng đó?” Tang Thanh bận bù đầu suốt hai hôm nay, cậu ấy stress đến độ muốn nuốt chửng Đỗ Vũ vào bụng.
Tôi ngờ ngợ rằng mọi chuyện không thể đơn giản thế này được.
“Nhưng cũng có khả năng Đỗ Vũ chỉ là con tốt thí mà thôi, sao một người như như cậu ta lại có thể dấy lên sóng gió lớn nhường này được.”
Tang Thanh ngẫm ngợi một hồi rồi trả lời: “Cũng đúng.
Nhưng chúng ta tịt đầu mối rồi, hay cậu thử hỏi cậu Tịch xem sao? Thể nào Đường Lệ cũng kể hết mọi chuyện cho cậu Tịch nghe rồi, nếu có người đứng sau giật dây, chắc hẳn cậu Tịch đã biết đó là ai.”
Cậu ấy nói phải.
Dù sao chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến tôi nên không thể qua loa được.
Ngay tối đó, tôi mang theo một chai vang đỏ sang phòng Tịch Tông Hạc để cảm ơn.
Tịch Tông Hạc mặc áo choàng tắm ra mở cửa cho tôi, có lẽ anh vừa tắm xong.
Anh nhìn chai rượu tôi đang cầm trong tay, ngạc nhiên hỏi: “Anh mang cả rượu đi cùng đấy à?”
Tôi cười nói: “Ừm, em mang rượu từ nhà đi, anh thích thương hiệu này nhất mà, lần nào có lịch trình xa nhà anh cũng mang theo một chai để uống.”
Tịch Tông Hạc đứng nép sang một bên, nhếch miệng: “Anh cũng hiểu tôi ghê nhỉ.”
Tôi không bận tâm xem anh đang khen tôi thật lòng hay chỉ đang nói mát.
Tôi bước vào phòng một cách tự nhiên, đi tới quầy bar nhỏ để tìm dụng cụ mở nút rượu rồi lần lượt rót một ly cho anh, và một ly cho tôi.
Tịch Tông Hạc dựa người bên quầy bar, nghe hương thơm đậm đà của trái cây thoảng trong thức rượu.
Tôi đứng đằng xa nâng ly với anh: “Cảm ơn anh vì đã giúp em.
Em không biết vì sao Đỗ Vũ lại ghét em đến vậy nữa.”
Tịch Tông Hạc nhấp một ngụm rượu rồi nâng ly lên, ngắm nhìn ánh rượu lấp lánh dưới ánh đèn phòng.
“Đỗ Vũ cùng lắm chỉ là một quân cờ què quặt, thực chất, Dung Nhưng Ngọc mới là người châm ngòi đằng sau.
Cô ta không dám động vào tôi nên đành lợi dụng anh để khiến tôi phải ói mửa, dù gì anh cũng là ‘người yêu’ của tôi mà.”
Tay tôi run lên, trái tim bỗng dưng thắt chặt lại khi nghe đến hai tiếng “ói mửa” được thốt ra từ miệng anh.
Anh ấy quả là chuyên gia trong việc làm tổn thương người khác, thậm chí lời lẽ còn sắc lẹm và gai góc hơn cư dân mạng gấp nhiều lần.
Nhưng anh ấy nói đúng, chuyện này thật sự rất kinh tởm.
Tôi mỉm cười: “Hóa ra em là người đỡ dao hộ anh.”
Tịch Tông Hạc không hài lòng với câu nói của tôi cho lắm: “Nếu anh không làm những chuyện kia thì sao cô ta bắt thóp được.
Con dao đâm vào anh hôm nay chính là hậu quả xuất phát từ những việc anh đã làm trong quá khứ, quả báo nhãn tiền, tự làm tự chịu.”
Đường hô hấp như bị nghẽn lại, tầng hương êm dịu vương vất trong miệng cũng trở nên đắng ngắt.
“Dù sao cũng cảm ơn anh.” Tôi cẩn thận đặt ly rượu vang mình mới chỉ vừa nhấm nháp xuống quầy bar, “Em không quấy rầy anh nữa, em về đây.”
Hàng mày của Tịch Tông Hạc cau chặt lại, nhưng anh vẫn đứng yên như trước, không có ý định tiễn tôi về.
Tôi siết chặt tay nắm cửa rồi nghiến răng nghiến lợi mở ra.
Phí mất một chai rượu ngon của tôi, đã có lòng tốt mà còn bị anh ấy đâm chọc như thế, thật chẳng đáng mà..