Edit: Dương
Đinh Tam Tam ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ Từ khoa phụ sản, cô cúi đầu đọc sách ở trên bàn, tóc mai yên lặng rũ xuống, có khí chất giai nhân như ngọc dịu dàng tự tại.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cô khép cuốn sách lại, nhìn về phía bác sĩ Từ đang cầm báo cáo kiểm tra.
“Quả thực là mang thai.” Bác sĩ Từ cười đi vào, ngồi ở đối diện cô.
Đinh Tam Tam căng thẳng trong nháy mắt, cảm giác chân đều tê cứng, cô nói: “Như vậy…”
“Nếu như cậu muốn kiểm tra bào thai có mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải thì tớ kiến nghị khoảng ba tháng sau cậu làm sinh thiết gai nhau [1].” Bác sĩ Từ biết tình huống của cô, cho nên đưa ra ý kiến của mình.
[1] Sinh thiết gai nhau (CVS – Chorionic Villus Sampling): là thao tác kỹ thuật áp dụng trong sản khoa thực hiện trong giai đoạn đầu của thai kì, lấy một mẫu tế bào là phần màng đệm bao bọc quanh phôi thai, còn gọi là gai nhau để tiến hành phân tích và tìm ra các bất thường nhiễm sắc thể, ví dụ như thể ba nhiễm sắc thể số 21 gây hội chứng Down ở thai nhi.
“Bây giờ không được sao?”
“Bây giờ mới hơn một tháng, tình huống của bào thai vẫn chưa ổn định, có nguy cơ sinh non.”
Đinh Tam Tam nắm chặt tay, đặt trên đầu gối của mình, cô nói: “Tiểu Từ, chuyện này cậu giữ bí mật giúp tớ.”
“Tớ hiểu.” Bác sĩ Từ gật đầu.
Đinh Tam Tam đứng lên đi tới cửa, tay đặt trên nắm cửa, cô đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Nếu như bây giờ tớ phá thai, có phải sẽ tốt hơn một chút không?”
Bác sĩ Từ sửng sốt, nói: “Đối với thân thể của cậu mà nói thì đúng vậy, nhưng em bé có xác suất 25% là khỏe mạnh, nếu như…”
Nếu như “giết” nhầm, thật sự là chuyện tiếc nuối biết bao.
Đinh Tam Tam cắn môi, ban đầu cô chính là sợ khoảnh khắc này, toàn bộ nỗ lực đều uổng phí, cô chỉ có đánh cược sinh mệnh.
“Tam Tam, thả lỏng đi.” Bác sĩ Từ an ủi cô.
“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Từ.” Đinh Tam Tam cười gượng gạo.
“Khách sáo rồi.”
Từ khoa phụ sản đi ra, cô sẽ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bụng của mình, người đến người đi, cô cũng sẽ không tự chủ mà bảo vệ nó, cẩn thận cảnh giác, giống như trong lúc nhất thời không biết đi như thế nào.
Mang thai, đây chính là cảm giác mang thai sao? Có một sinh mệnh nhỏ, hạt mầm nhỏ, sinh trưởng ở trong bụng của mình, cùng cô hít thở cùng cô nghỉ ngơi, huyết mạch tương liên.
Cô lấy điện thoại gọi cho Đới Hiến, bảo anh đến đón cô tan làm, Đới Hiến đang nhàn rỗi đến hoảng hốt, lập tức đồng ý.
Trở lại khoa của mình, Trầm Túy đi lên, hỏi cô: “Em đi đâu thế? Lão đại bên kia có ca bệnh cần hội chẩn, cùng đi?”
“À, bên trong buồn bực, đi ra ngoài hóng gió, bây giờ đi đi.” Đinh Tam Tam hai tay cho vào túi áo, dáng vẻ nhẹ nhõm.
Trầm Túy nhìn lướt qua cô, đi ở phía sau.
Giờ tan làm của bệnh viện vừa đến, Đới Hiến ngồi ở trên xe nhìn đồng hồ đeo tay, đến lúc đi ra rồi.
Quả nhiên, hai phút sau, Đinh Tam Tam xuất hiện trong tầm mắt của anh, thoạt nhìn dáng vẻ cô rất mệt mỏi, cau mày, hình như có tâm sự.
“Tam Tam.” Đới Hiến hạ cửa sổ xe xuống gọi cô.
Đinh Tam Tam sững sờ, phục hồi lại tinh thần, trong lòng cô suy nghĩ sự việc, vậy mà đi qua cả xe của anh đều không phát hiện.
“Thế nào, mệt quá sao?” Cô ngồi xuống, Đới Hiến liền đưa tay đặt lên trán cô, lo lắng hỏi.
“Ừ, em hơi mệt.” Cô nghiêng đầu, cười gượng.
“Vậy thì nghỉ ngơi một lát đi.” Anh nghiêng người về phía trước, hạ lưng ghế ngồi của cô thấp xuống, lấy tấm thảm nhỏ ở phía sau đắp lên trên người cô.
Đinh Tam Tam duỗi tay kéo anh, nhìn anh bận rộn vì mình, những cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô gần như biến mất.
Số phận mài giũa cô thì thế nào? Có lẽ cô không thể giữ lại đứa bé này, nhưng cô có người đàn ông như vậy ở bên cạnh, cô còn sợ cái gì?
“Em ngủ một lát.” Cô cười với anh, sau đó nhắm mắt lại, lông mi dài rũ xuống, giống như hai cái quạt nhỏ.
Đới Hiến hôn lên đôi môi hồng hào của cô, vốn định chạm nhẹ là tốt rồi, nhưng nào biết chạm vào rồi thì không muốn rời đi, muốn vân vê nhẹ nhàng rồi nuốt cô vào trong bụng.
“Anh làm gì thế?” Cô mở mắt ra, nhìn anh sát lại ngay trước mắt, suýt nữa biến thành mắt chéo [2].
[2] Mắt chéo (esotropia): một hoặc cả hai mắt hướng vào trong mũi.
Nó thường được xác định ở trẻ em trong độ tuổi từ 2 đến 4, mặc dù nó có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi.
“Anh rất yêu em.” Anh cọ xát cánh môi của cô, thâm tình chân thành nói.
Mặc dù anh không biết tại sao cô phiền lòng, nhưng áp suất thấp của cô nói cho anh biết, sự ủng hộ của anh rất quan trọng với cô.
Đinh Tam Tam duỗi tay vòng qua cổ anh, “Ừm, em cũng rất yêu anh.”
“Vậy chúng ta không ăn cơm nữa, trực tiếp về nhà?” Anh nhướng mày lên, dáng vẻ muốn ưu tiên làm chuyện xấu.
Đinh Tam Tam véo tai anh, nói: “Em bận rộn cả một ngày còn không có cơm ăn, như thế được sao?”
“Haizzz…” Đới Hiến thở dài, lại lần nữa ngồi về vị trí của mình, khởi động xe, nghiêm túc làm tốt chức trách của một tài xế.
Đinh Tam Tam nhắm mắt lại, cho dù trời đất rung chuyển đi chăng nữa, thì dù sao bây giờ cô cũng ngủ ngon.
Đới Hiến đưa cô đến một tiệm cơm Tây rất có phong cách, trong tiệm bày biện không nhiều, nhưng mọi thứ đều có thể biểu hiện rõ gu thưởng thức đặc biệt, không giọng khách át giọng chủ, cũng không bị lu mờ, toàn bộ vừa vặn.
Sau khi gọi xong món ăn, Đới Hiến rót cho Đinh Tam Tam một ly rượu gin [3], nói: “Rượu gin ở đây không tệ, vào miệng ngọt lâu, mùi thơm thoang thoảng, rất phù hợp với em.”
[3] Rượu gin: là một loại rượu có hương vị chủ yếu của nó chiết xuất từ quả bách xù (Juniperus communis).
Bắt nguồn từ thời Trung Cổ, gin đã phát triển qua một thiên niên kỷ từ một loại thuốc thảo dược trở thành một đối tượng kinh doanh trong ngành công nghiệp rượu.
Đinh Tam Tam lắc đầu, nói: “Em không muốn uống rượu, đổi sang nước chanh cho em đi.”
“Thân thể không thoải mái sao?” Đới Hiến cau mày.
“Kỳ kinh nguyệt đến nên em không muốn uống.” Đinh Tam Tam chu môi, giống như dáng vẻ rất phiền muộn.
Đới Hiến mỉm cười, không hề hoài nghi, nói với người phục vụ bên cạnh đổi cho cô một ly nước ấm.
Giữa lúc ăn cơm, Đới Hiến cắt cho cô một miếng gan ngỗng chưng rượu vang [4], anh nhớ đây là món cô thích nhất.
Đinh Tam Tam cười cười, không từ chối, cũng không ăn, đến tận khi hai người ăn xong, trong đĩa cơm của cô còn dư lại một miếng nhỏ bò bít tết và miếng gan ngỗng anh cắt cho cô.
[4] Gan ngỗng chưng rượu vang: hình ảnh ở cuối chương.
Đới Hiến trả tiền xong, ôm cô đứng dậy, tùy ý liếc nhìn đĩa cơm của cô, cái gì cũng không nói.
Cả tối nay Đinh Tam Tam đều là dáng vẻ yếu ớt, giống như cái gì cũng không khiến cô hứng thú.
Đới Hiến cho cô một túi chườm nóng, bảo cô ôm lấy, còn anh lại đảm nhiệm thợ đấm bóp, thả lỏng bắp thịt trên cả người cô.
Thời tiết tháng năm, còn chưa quá nóng, thế nhưng ôm một túi chườm nóng cũng có thể đổ rất nhiều mồ hôi.
Đinh Tam Tam giống như vô tình bỏ túi chườm nóng xuống, đứng lên: “Em đi nhà vệ sinh một lát.”
“Ừ.”
Cô đứng ở trước gương, mồ hôi trên trán một tầng lại một tầng, hơi nóng khiến cô thấp thỏm.
Dùng khăn lau mặt, cô chống tay trên bồn rửa mặt nhìn người đối diện… Vẫn xinh đẹp, không nhìn ra là phụ nữ gần ba mươi, đương nhiên, cũng không nhìn ra người phụ nữ này mang thai.
“Tam Tam?” Đới Hiến gõ cửa.
Đinh Tam Tam thay đổi sắc mặt, mở cửa đi ra ngoài, “Sao thế?”
“Có muốn uống nước đường gừng không?” Anh đưa tay sờ mặt cô, hận không thể phân một nửa nguyên khí của mình đến trên người cô.
“Không uống nữa, buổi tối uống nhiều nước sáng mai mặt sẽ sưng lên, ngủ đi.” Cô kéo tay anh, đi đến trên giường.
“Thật sự không muốn? Anh thấy em hình như rất khó chịu.”
“Em vẫn thế mà, không phải anh không biết.”
“Anh đau lòng…”
“Đi ngủ.”
Tắt đèn, Đới Hiến thở dài, oán giận cô: “Còn là bác sĩ đấy, không biết chăm sóc bản thân gì cả.”
Đinh Tam Tam duỗi tay véo cổ anh, “Nói nhảm nữa thì em đá anh ra ngoài đấy.”
Đới Hiến ôm chặt cô, “Cầu xin nữ vương đại nhân tha mạng!”
Đinh Tam Tam khẽ cười, nhắm mặt lại, ngủ ở trong ngực anh.
Nửa đêm, Đới Hiến đứng dậy vào nhà vệ sinh, trong cơn buồn ngủ, ánh mắt anh tùy ý nhìn đến một chỗ — thùng rác.
Anh nhìn kỹ lại, năng lực điều tra nhạy bén trong nháy mắt thức tỉnh, không bình thường.
Đàn ông sống lâu dài cùng phụ nữ đều sẽ biết, mấy ngày trong kỳ kinh nguyệt, trong thùng rác nhất định có băng vệ sinh mà phụ nữ từng thay ra, nhưng thùng rác trước mắt, lúc tối anh về từng đổi túi rác một lần, bây giờ bên trong vẫn sạch bong.
Anh đi tới giường, cô vẫn đang ngủ say.
Anh nằm ở trên giường, tiện tay kéo một cái, cô thuận theo nằm sấp ở trong ngực anh, cục tròn mềm mại, giống như mèo Ba Tư vừa cao quý lại đáng yêu.
Anh duỗi tay tìm kiếm xuống phía dưới, sờ đến quần lót của cô, trước đây đến kỳ kinh nguyệt chỗ này sẽ có lót băng vệ sinh, nhưng hôm nay, không có gì cả.
Đới Hiến trầm mặt xuống, không biết tại sao cô muốn lừa anh.
Đinh Tam Tam đã coi như là tương đối cẩn thận, cô đã đem que thử thai hai vạch đặt trong túi xách ném đi rồi, lại mượn cớ đến kỳ kinh nguyệt không để anh làm xằng bậy, lại không nghĩ tới vẫn bị anh phát hiện đầu mối.
Chuyện này đủ để chứng minh, sống cùng một quân nhân ưu tú, nhất là xuất thân lính đặc chủng, lại giữ chức đại đội trưởng bộ đội đặc chủng, nói dối thật sự là độ khó cao.
Ánh mắt Đới Hiến ảm đạm, cúi đầu nhìn cô ngủ thoải mái, nhẹ giọng nỉ non: cục cưng, tại sao phải gạt anh?
Đinh Tam Tam: “…”
Nếu như là người khác gạt anh, vậy anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách tìm ra chứng cứ vạch trần sau đó khiển trách, nói không chừng còn muốn giáo huấn một trận.
Nhưng lần này người gạt anh là Đinh Tam Tam, người phụ nữ anh yêu nhất trên đời, cho nên anh chỉ có thể giả vờ phối hợp với cô, che giấu bản thân, đợi đến khi cô bằng lòng nói mới thôi.
Thứ Hai, Đới Hiến quay về bộ đội, Đinh Tam Tam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Diễn kịch quá vất vả, cô không thể không khâm phục nghề nghiệp diễn viên này.
Cô cẩn thận bảo vệ bí mật của mình, lên mạng tìm tư liệu, tìm những hạng mục cần chú ý của phụ nữ mang thai.
Cô không ngồi lâu, thỉnh thoảng sẽ đứng lên thả lỏng gân cốt, rau dưa trái cây trước đây không thích ăn bây giờ cô cũng ăn, muốn vì bé con trong bụng, cô không thể tùy hứng như trước.
So với sợ hãi khi sinh con sẽ nhiễu loạn cuộc sống tự do của mình, cô còn sợ bé con này căn bản không thể bình anh sinh ra.
Tuần thứ hai, Đới Hiến không về, nói là có nhiệm vụ khẩn cấp, Đinh Tam Tam thất vọng lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Tuần thứ ba, Đới Hiến vẫn không về, anh dẫn binh lính tiến vào trong một khe núi ở Vân Nam tiến hành diễn tập, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.
Tuần thứ tư, rốt cuộc Đới Hiến đã về, ngoại trừ bị đen thêm một tầng, hình như ánh mắt lại sắc bén hơn, còn lại đều không thay đổi.
Tiểu biệt thắng tân hôn [5], vốn nên mây mưa một hồi, kết quả Đinh Tam Tam lấy lý do kinh nguyệt lại đến thăm để dập lửa.
[5] Tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Đới Hiến nhìn cô nằm trên giường, bò dậy đi vào nhà tắm giội nước.
Trong lòng Đinh Tam Tam nảy lên, cảm giác có chỗ nào sai sai.
Buổi chiều hôm sau, Đinh Tam Tam nghỉ ngơi, ở nhà nấu canh sườn hầm ngô [6], Đới Hiến đang chơi game trên máy tính.
[6] Canh sườn hầm ngô: hình ảnh ở cuối chương.
Một lát sau, anh đi ra ngồi ở phòng khách, nhìn bóng lưng cô bận rộn trong phòng bếp mà không nói một lời.
Ánh mắt của anh thật sự là quá có tính xuyên thấu, Đinh Tam Tam gần như cảm giác được cái gì gọi là mắt sáng như đuốc.
“Anh sao thế?” Cô để thìa canh xuống rồi đi tới.
Đới Hiến vỗ vỗ bắp đùi của mình, cô thuận theo ngồi xuống, ôm cổ anh, “Chơi game thua à?”
“Đinh Tam Tam, em bản lĩnh lắm.” Giọng điệu của anh bình thản nhưng ánh mắt lại rất nghiêm nghị.
Đinh Tam Tam run lên, suýt nữa bật nảy lên.
“Là em tự mình nói rõ đầu đuôi cho anh biết, hay là anh đem bằng chứng tới nói cho em?”
“Đới Hiến…” Môi Đinh Tam Tam run rẩy, biết lửa giận của anh đã đốt xuyên qua lớp giấy bao bọc tỉ mỉ của cô…
“Ở đây, có con của chúng ta, vì sao em không nói cho anh biết?” Đới Hiến duỗi tay, khẽ đặt lên bụng của cô.
Đinh Tam Tam không thích khóc, hồi nhỏ bị ăn đòn đều đứng thẳng lưng, tuyệt đối không khóc.
Nhưng ở trước mặt Đới Hiến, cô không biết tại sao mình lại yếu ớt như vậy, khóc một lần lại một lần.
“Em sợ, em sợ không giữ được con, không muốn anh đau lòng vô ích.” Nước mắt cô rơi như mưa, óng ánh trong suốt, cực kỳ đáng thương.
“Vậy anh nỡ lòng để một mình em gánh vác những đau đớn này sao?” Một tay anh nắm bả vai của cô, một tay lau nước mắt cho cô.
“Đinh Tam Tam, em đối xử với anh công bằng một chút, anh là đàn ông phải chăm sóc em cả đời, không phải người đàn ông trốn ở phía sau em để em bảo vệ.” Đới Hiến tức giận nói, rút mấy tờ giấy, nghiêm túc lau nước mắt cho cô.
Bí mật bị người nói ra miệng, Đinh Tam Tam mới biết mình thoải mái cỡ nào, cùng với ích kỷ ra sao…
Cô không muốn một mình gánh vác những thứ này, thậm chí cô đang khát vọng Đới Hiến phát hiện ra lời nói dối của mình, cho dù không giữ được đứa bé này, cô cũng hy vọng người đàn ông này biết, con của bọn họ đã từng tồn tại, cô hy vọng anh cùng đau cùng khóc với cô… cùng nhớ kỹ đến bé con.
“Hu hu hu…” Cô nằm sấp ở trên vai Đới Hiến, khóc nức nở.
“Em nói không muốn con, em đã nói không muốn…” Cô rất tủi thân, biết rõ kết quả như vậy xác suất rất lớn, cô lại vẫn cứ xem nhẹ sự tồn tại của xác suất này.
Ở trong kế hoạch của cô, nếu có một ngày muốn một đứa bé, vậy bọn họ sẽ đi làm sàng lọc gen, ôm về một bé con khỏe mạnh.
Mà tuyệt đối không phải tình huống như lúc này…
“Đều là lỗi của anh, là lỗi của anh.” Anh đau lòng an ủi cô, không biết phòng ngự của trái tim mình đã sớm sụp đổ.
Đinh Tam Tam vùi đầu trên vai anh, khóc ra hết xót xa và ấm ức trong lòng.
Cô mềm yếu như vậy trước kia tuyệt đối không tồn tại, cô hoàn mĩ lại giỏi kiềm chế như vậy, xinh đẹp ưu tú như vậy, có thể nói không chê vào đâu được.
Nhưng sau khi biết anh, cô cảm giác mình toàn thân đều là nhược điểm, bất luận đụng tới cái nào đều là đau đến tận xương.
Cho đến sau này, có một bạn nhỏ tên là Đới Kha nói cho cô biết: Người hoàn mĩ đều là người giả dối, không có gì đáng hâm mộ.
Lời tác giả: Đới Kha, Đại Kha…
Tên hay không, tôi chính là thích lotion của nhà Đại Kha!
P/S: Chỗ này tác giả chơi chữ, Đới Kha (nguyên Hán Việt là Đái Kha) 戴珂 [Dài kē], Đại Kha 黛珂 [Dài kē], và Đại Kha (Cosme Decorte) là dòng mỹ phẩm trang điểm và dưỡng da cao cấp dưới trướng tập đoàn Kose (Nhật Bản).