Chân Minh Châu tuyệt đối không ngờ tới, cô còn chưa tìm tới tổ quốc, mà tổ quốc đã tới tìm cô.
Triệu Xuân Mai bao hết homestay một tuần, buổi tối khách của bà ấy đều đến đông đủ.
Người cuối cùng đến chính là một chú trung niên rắn rỏi, nói là trung niên nhưng cũng không chắc, chỉ là nhìn tướng mạo có chút thăng trầm, gương mặt có chút nghiêm túc, số tuổi cụ thể thì khó mà nói.
Người này họ Thẩm, vượt gió bụi mệt mỏi mà đến, cơ hồ mọi người đang nghỉ ngơi cũng đều đã dậy.
So với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn.
Chân Minh Châu:.....
Người này họ Thẩm, nghe có chút quen tai.
Cô cảm giác như đã gặp qua trên bản tin nào đó.
Bất thình lình, cô bỗng nhiên nhớ tới, cô đã nhìn thấy người này trên tin tức!
A a a a a a a!
Chân Minh Châu lắp bắp: "Ngài, ngài, ngài......"
Người đàn ông trung niên chủ động lấy ra giấy chứng nhận, đưa cho Chân Minh Châu, nói: "Xin chào, cô Chân Minh Châu, tôi là cục trưởng cục điều tra đặc biệt của cục an ninh quốc gia, Thẩm Nham."
Thẩm Nhan, Thẩm Nhan, Thẩm Nhan....
Người này cô đúng là từng nhìn thấy, là ở trên TV.
Mà sỡ dĩ lần này người ta tới, lại là vì gặp cô.
À không, nói cho đúng là vì gặp Tiểu Thạch Đầu.
Đồng thời gặp cô, người phát hiện cậu bé.
Chân Minh Châu nuốt nước bọt, mờ mịt tiếp nhận giấy chứng nhận của ông ta, nhìn giấy chứng nhận, rồi lại nhìn bản thân, lại nhìn con dấu bên trên giấy.
Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên cô gặp một nhân vật như vậy.
Một lúc lâu sau, cô vò đầu hỏi: "Bộ an ninh quốc gia.......thân phận ngài như thế có thể nói chuyện với người bình thường như tôi sao?"
"Nếu không thể nói, thì ông ấy sẽ nói chuyện với em sao?"
Vu Thanh Hàn đứng ở đầu bậc cầu thang, tay ôm ngực mang theo ý cười nói.
Chân Minh Châu lại nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn mọi người trong phòng, nghi ngờ hỏi: "Vậy mọi người đều là?"
Thẩm Nham gật đầu, sau đó giới thiệu: "Vị này là phó trưởng phòng của chúng tôi, Vu Thanh Hàn."
Chân Minh Châu nhìn giáo sư Vu một chút, sau đó lại nhìn kỹ thêm chút.
Ngàn lần không nghĩ tới.
Cô ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, có chút khẩn trương, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngài có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Mặc dù cô hay lải nhải, nếu thật sự không giải quyết được liền báo lên quốc gia.
Nhưng khi người ta tìm tới, cô thật sự khẩn trương không biết làm sao, trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào, nói nhiều hay ít.
Nhưng sau đó cô cảm thấy mình nên nói hết toàn bộ.
Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, không thể xử lý những tình huống phức tạp như vậy.
Lại nói, nếu có một người cổ đại võ nghệ cao cường xuyên qua, cô không phải sẽ bị đâm thành cái sàng sao?
Phải nói rõ, đem hết thảy nói hết ra.
Lúc đầu cô cũng suy nghĩ hết mọi cách, nhưng cũng không có chủ ý gì lớn, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Nhưng nếu gặp được người đáng tin, kỳ thật cũng là một chuyện tốt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là những người này thật sự đáng để tín nhiệm.
Chân Minh Châu nghĩ tới đây, ngẩng đầu nói: "Mặc dù tôi đã nhìn thấy ngài trên TV, cũng biết thân phận của ngài không phải là giả, nhưng tôi vẫn muốn nhìn giấy chứng nhận của tất cả mọi người."
Thời điểm cô cúi đầu suy nghĩ, thật ra những người khác cũng quan sát cô, cô nói ra lời này, rõ ràng chính là đã biết một chút gì đó.
Thẩm Nhan liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều đem giấy chứng nhận đưa qua.
Mặc dù bọn họ bao hết homestay, nhưng cũng chỉ có mười người.
Chân Minh Châu kiểm tra từng người, cuối cùng đem những giấy chứng nhận trả lại.
Thẩm Nham: "Không biết có thể tìm một chỗ nói chuyện riêng một chút không?"
Chân Minh Châu: "Có thể, các người đi theo tôi."
Vài người đi đến phòng làm việc ở tầng hai, Chân Minh Châu dẫn người đi vào.
Còn Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn thì đi cùng cô.
Cô hiếu kì hỏi: "Đầu tiên, vì sao các người lại tới đây?"
Nếu như cái gì Chân Minh Châu cũng không biết, kỳ thật cũng sẽ không có một màn này, nhưng Chân Minh Châu yêu cầu xem giấy chứng nhận của bọn họ, như vậy đã nói lên cô cò bí mật.
Đã như vậy, Thẩm Nham tự nhiên cũng nguyện ý nói ra mọi chuyện.
Ông ngồi đối diện Chân Minh Châu, nói: "Ly Sơn không phải nơi đầu tiên xuất hiện người xuyên qua từ cổ đại.
Sau khi phát hiện có người từ cổ đại xuyên đến, chúng tôi đã cử nhân viên đến đây ở trong một thời gian dài.
Vì vậy chúng tôi có rất nhiều kế hoạch."
Có lẽ những dự án này mười năm hay mấy chục năm sẽ không dùng tới, nhưng chỉ cần phát hiện tình huống liền lập tức khởi động.
Chân Minh Châu bừng tỉnh, trách không được bọn họ nhanh như vậy.
Cô rất chắc chắn: "Dì Triệu và Trương Vũ cũng là người của cục."
Thẩm Nhan không phủ nhận, đồng thời nói: "Tất cả mọi người."
Chân Minh Châu sững sờ, phản ứng lại: "Tất cả mọi người trong Ủy Ban Thôn?"
Thẩm Nhan gật đầu.
Kỳ thật không phải chỉ có người ở Ủy Ban Thôn, mà còn những nhân viên công tác ở Ủy Ban Thôn dưới chân núi Ly Sơn.
Mọi người nhìn giống như những người bình thường, ai cũng là công nhân cơ sở vất vả, nhưng thật chất lại có thân phận đặc thù.
Nếu như Chân Minh Châu chỉ là phát hiện người bình thường, những lời nói này cũng không cần thiết phải nói ra, hiện tại thể hiện ra lòng thành như vậy là vì muốn hợp tác.
Mà hiển nhiên Chân Minh Châu cũng không phải là một người phức tạp.
Quả nhiên, sau khi biết được sự thật, cô nhẹ giọng nói: "Tiểu Thạch Đầu cũng không phải là người đầu xuyên qua đầu tiên mà tôi gặp."
"Cái gì!" Thẩm Nhan lập tức nghiêm túc lên, Vu Thanh Hàn cũng chăm chú tập trung vào Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu: "Trước đó tôi còn gặp một người phụ nữ tên Lý Quế Hoa, chính là một ngày trước khi gặp Tiểu Thạch Đầu, bất quá cô ấy đã trở về...."
Nếu đã nói, cô tự nhiên đem tình huống hai ngày này tỉ mỉ nói ra, cũng không phải cô tùy tiện tin người không có chút nào phòng bị, mà là cô đã xem qua giấy chứng nhận của tất cả mọi người, cũng nhận ra Thẩm Nhan.
Căn cứ vào những đều này, Chân Minh Châu ngược lại cảm thấy có thể nói ra.
Với lại cô cũng không cho rằng mình có thể đem bí mật lớn như vậy một mực che giấu.
Bây giờ cũng không phải mấy chục năm trước, những năm 80 hay 90, mà là thời đại công nghệ trải rộng, cô không nghĩ rằng mình cò thể che giấu một bí mật lớn như vậy.
Con người mà, phải tự hiểu lấy bản thân mình.
Cô vò đầu bứt tai: "Kỳ thật, tôi cũng không biết Tiểu Thạch Đầu cò thể ở lại đây hay không, nhưng mà cậu bé nhỏ như vậy, tôi không thể nào để cho cậu bé quay về Mãnh Hổ Lĩnh gì đó.
Cho nên tôi liền tự quyết định, nhưng thật ra tôi cũng không biết cuối cùng cậu bé có thể ở lại hay không, nhưng tôi biết là nếu muốn đi về cũng không có vấn đề, sáng hôm qua tôi không cho nhóc ấy mở cửa, mà là ôm cậu nhóc lên rồi đẩy cửa đi ra.
Thẩm Nhan nhíu mày: "Ý cô nói trọng điểm là việc đóng mở cổng."
Chân Minh Châu gật đầu, lại lắc đầu: "Thoạt nhìn là như vậy cũng không sai, bất quá tôi cảm thấy không phải là do cái này.
Dù sao tôi cũng chỉ mới gặp hai người, cho nên có quá ít để có thể phán đoán."
Thẩm Nhan cùng Vu Thanh Hàn đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, Vu Thanh Hàn nói: "Hai người đã là rất nhiều."
Chân Minh Châu chớp chớp mắt, chỉ có hai người liền gọi là nhiều?
"Hôm nay không có ai gõ cửa." Vu Thanh Hàn liếc mắt nhìn ra bên ngoài sân vườn.
Chân Minh Châu: "Tôi nghi ngờ có liên quan đến trời mưa.
Đương nhiên vẫn là câu nói kia, đều là tôi suy đoán..."
Cô đem những gì có thể nói đều nói hết ra, tới những suy đoán trong lòng cũng nói ra nốt, sau đó phồng má hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Các người muốn mua lại Homestay nhà tôi sao? Nếu như các người muốn thu mua Homestay, thì phải đền bù."
Thẩm Nham cùng Vu Thanh Hàn lại yên lặng liếc nhìn nhau:...............
Họ cảm thấy giọng điệu của cô như muốn "Phá bỏ và dời đi nơi khác".
Thẩm Nham lắc đầu, nói: "Chúng tôi sẽ không thu mua homestay của cô."
Dưới sự quan sát của Chân Minh Châu, ông tiếp tục nói: "Là như thế này, bởi vì trường hợp người cổ đại xuyên qua từ thập vài thập niên trở lại đây không nhiều lắm được ghi lại trong hồ sơ.
Về cơ bản dù thay đổi bất kỳ thông số nào thì đều không còn xuất hiện việc xuyên qua nữa.
Bất luận là thông số, bao gồm cả con người.
Giống như cô nói, cha cô ở đây kinh doanh mấy chục năm cũng không có vến đề gì, cô vừa đến liền có vấn đề, cũng có thể cô là một thông số quan trọng."
Chân Minh Châu ngoáy lỗ tai: "Cái gì cơ?"
Ông tưởng nói như vậy tôi sẽ tin sao.
Lại nói tôi làm sao có thể là thông số.
Tôi còn sống sờ sờ mà!
Chưa bao giờ thấy qua người sống sờ sờ còn có thể là thông số.
Chân Minh Châu: "Vậy sao ông không nói là bởi vì tôi trang trí lại homestay.".
Đam Mỹ Sắc
Thẩm Nham: "Cũng có thể, đều có khả năng.
Đương nhiên cái này cũng không phải 100%, từ lúc lập hồ sơ đến bây giờ đã mấy chục năm, nhưng trường hợp ghi nhận lại quá ít.
Chúng tôi cũng chỉ là suy đoán, vả lại khi thay người ở chỗ có người xuyên qua từ cổ đại, thì điểm giao nhau sẽ hoàn toàn biến mất, nên ngay từ đầu chúng tôi cũng không muốn che giấu thân phận, chúng tôi muốn cùng cô hợp tác."
Chân Minh Châu: Trời mẹ!
"Tất nhiên, nếu cô sợ hãi và muốn từ chối, chúng tôi cũng đồng ý.
Nhưng cô phải ký tên vào chính sách điều lệ bảo mật.
Nếu như cô sợ hãi muốn bán Homestay cũng có thể."
Chân Minh Châu ăn ngay nói thật: "Tôi đã bỏ ra 300 vạn trang trí lại nơi này, bản thân mảnh đất này cũng là tiền, tôi không muốn tiền bị mất như vậy.
Trừ bỏ bị trưng thu, thì cái giá tôi đưa ra, quỷ mới đến mua được."
Vu Thanh Hàn ở một bên mỉm cười: "Em chắc là học môn toán học không giỏi nhỉ, chẳng ra sao cả, nơi này cũng không đáng giá đầu tư số tiền nhiều như vậy."
Chân Minh Châu: "........Anh sao vẫn còn xát muối vào vết thương lòng của tôi."
Vu Thanh Hàn: "Tôi cũng là an ủi em thôi."
Chân Minh Châu: "..........Tôi thật sự một chút cũng không cảm nhận được!"
Bất quá bị hắn quấy rầy một cái, tâm tình của cô cũng không còn phiền muộn nữa.
Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: "Thật sự không nghĩ tới, việc xuyên qua huyền huyễn thế này, mà lại có một bộ phận đặc biệt quản lí.
Quả nhiên là tôi thiếu hiểu biết."
Vu Thanh Hàn lại nói: "Kiến thức của em xác thực không nhiều."
Chân Minh Châu:.......
Làm sao người này lại đáng ghét như vậy chứ!
Thời điểm cô đang mắng thầm Vu Thanh Hàn trong lòng, lại không có phát hiện ra sự lo lắng của bản thân đã bớt đi rất nhiều.
Cô liếc nhìn Vu Thanh Hàn một cái, lẩm bẩm: "Sớm biết như vậy tôi đã không trùng tu homestay, anh nói xem sống một cuộc sống lý tưởng* không tốt sao? Tôi thật sự là.......khai trương mấy ngày thì coi như xong đi, mấu chốt là xuất hiện thêm một đống rắc rối."
*诗和远方
"Thơ và khoảng cách" đề cập đến một cuộc sống lý tưởng, có nguồn gốc từ câu nổi tiếng của Cao Hiểu Tùng "Thế giới này không chỉ có hiện tại, mà còn có thơ và khoảng cách." Câu này đã trở thành một bài luận về súp gà trực tuyến nổi tiếng bởi vì nó đã làm rung động biết bao trái tim của những năm sau 70 và sau 80.Điều mà hầu hết mọi người gọi là "ưu việt" không gì khác hơn là thực tế của bản thân họ. Và “Thơ và khoảng cách”, đó là lẽ sống lý tưởng.
Cái này mình cũng không hiểu sao, đi tra thì nó ra bài hát, lời giới thiệu như vậy nè.
'-'
(Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s và Mê đọc truyện Gác Nhỏ Nhà Mây vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)
-
Không kiếm tiền được thì tạm thời cũng không phải áp lực gì lớn, nhưng là luôn luôn có những vị khách kỳ quái mới là áp lực lớn ấy.
Chân Minh Châu gần như muốn hét lên tận trời xanh.
Mà cô cũng xác thực làm như vậy.
Cô đã hét lên một vài lần để xoa dịu cảm xúc của mình, và nói: "Tôi có thể đồng ý với các người, nhưng đầu tiên tôi phải biết các người muốn làm cái gì."
Thẩm Nham nghiêm túc nói: "Cái gì cũng không cần làm."
"Lần này chúng tôi tới, chuyện thứ nhất là cho Tiểu Thạch Đầu làm kiểm tra sức khỏe kỹ càng, đồng thời sắp xếp Triệu Xuân Mai nuôi dưỡng cậu bé.
Chuyện thứ hai chính là muốn tìm cô nói chuyện một chút, nếu là cậu bé xuất hiện ở chỗ này, vậy thì chúng tôi xác định đây là tọa độ giao nhau của hai thế giới, tôi hy vọng cô có thể đồng ý không rời đi, để hỗ trợ việc thu thập thông tin tiến thêm một bước.
Chuyện thứ ba là, chúng tôi sẽ ở đây khảo sát một tuần, những chuyện khác tạm thời chúng tôi sẽ không thực hiện."
Chân Minh Châu hiếu kì hỏi: "Cái gì cũng không làm? Trong tiểu thuyết nếu có chuyện như này, thì mọi người đều muốn tranh thủ đi cổ đại, tỷ như khai thác một chút cái gì đó.
Hay là làm trao đổi này nọ, mang những đồ vật hiếm hoi trở về.
Hoặc là có thể thành công giao dịch gì đó mà hai bên cùng có lợi....."
Vu Thanh Hàn bật cười, cảm thấy cô nói thật nhiều.
Thẩm Nham một bên không thấy có gì đáng cười, vẫn nghiêm túc: "Bây giờ điều kiện kỹ thuật của chúng ta không đáp ứng được tính an toàn khi xuyên qua.
Không biết vì sao lại xuyên qua, điều kiện để xuyên qua là gì.
Việc cô nói đương nhiên rất tốt, nhưng hiện thực lại không phải dễ dàng.
Nếu hai bên lại tùy tiện xuyên qua, khả năng sẽ dẫn đến thứ khác không ổn định.
Cho nên chúng tôi thật sự hy vọng cô vẫn ở lại đây, làm nhân viên ghi chép và tìm ra quy luật.
Có lẽ cô sẽ phải làm việc này cả đời, chỉ là tăng thêm một số giấy tờ trong tương lai, nhưng cũng coi như là tài liệu cho thế hệ kham thảo."
"Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ sắp xếp để cô trở thành nhân viên chính thức, phó phòng Vu là người phụ trách cũng sẽ là lãnh đạo trực tiếp của cô, đồng thời sẽ sắp xếp cấp dưới của Triệu Xuân Mai làm bảo an cho cô."
Chân Minh Châu nghe đến đó, hai mắt liền sáng lên.
À cái này......
Cũng có thể đi!
Cô vốn luôn tin tưởng vào chính phủ, bây giờ lại có thêm vệ sĩ, cái này còn có gì không được sao?
Cô nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý!"
Chân Minh Châu là người tương đối dễ bị thuyết phục.
Vu Thanh Hàn chớp mắt một cái: "......Dễ dàng đáp ứng như vậy sao?"
Không cần bày ra sự thật rồi giảng đạo lí thuyết phục sao?
Không cần đêm không thể ngủ, trằn trọc cân nhắc sao?
Không cần cùng người lớn trong nhà bàn bạc thảo luận một chút sao?
Thế này........sao lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Chân Minh Châu ngôn từ chính nghĩa nói: "Tôi tin tưởng vào chính phủ!".